Một Vạn Năm

Chương 14: Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao




Đứng trước bức tường ngoài Mặc gia, Vân Nhu nhìn lỗ chó trước mặt, nàng thở dài bất đắc dĩ cúi người chui vào. Trở về phòng, Vân Nhu lôi đồ trong nhẫn không gian ra.

Trên bàn là thanh cổ đao nàng vừa đấu giá lúc nãy, Vân Nhu nhấc thử. Mẹ nó! Thật là nặng, nặng như này nàng sao có thể sử dụng. Vân Nhu đen mặt lại, thanh cổ đao này cũng phải tầm 500 cân. Một tiểu cô nương như nàng không thể nào cầm bằng một tay được.

Vân Nhu đặt thanh cổ đao xuống bàn, nàng ngồi bên cạnh ngắm nhìn thanh đao, miệng nói.

"Thật kỳ lạ, đây là thanh đao nhưng ở giữa lại là một đường gân màu đỏ hình thanh kiếm to bằng ba ngón tay. Chả nhẽ, đây là trong đao có kiếm trong truyền thuyết nói sao".

Chuyện kể rằng, khi đại lục ở thời kỳ đỉnh cao từng có một vị luyện khí sư cấp chín. Vị đó có một phu nhân xinh đẹp, hắn rất cưng chiều phu nhân của mình. Hắn quyết định luyện ra một món vũ khí để tặng phu nhân, vị phu nhân kia lại thích đao vì nó khí phách nhưng lại muốn kiếm vì nó tao nhã. Để chiều lòng phu nhân, vị luyện khí sư thiên tài này đã tạo ra một thanh đao bên trong có kiếm. Vì đoạn lịch sử sau này bị đứt đoạn, không ai biết liệu vị luyện khí sư này có luyện được trong đao có kiếm không. Nhưng đa số mọi người đều phủ định điều vô lí này, dần dần không còn ai để ý đến truyền thuyết trong đao có kiếm này nữa.

Vân Nhu vừa nghĩ vừa đưa tay sờ vào lưỡi đao, cảm giác đau từ ngón tay truyền tới. Nàng vậy mà vô thức để tay bị thương, máu nhỏ lên thanh kiếm. Chợt thanh kiếm phát ra hồng quang kèm một chút hắc quang, một luồng khí đỏ đen xông thẳng tới mi tâm nàng. Vân Nhu cảm thấy đầu óc choáng váng, một đạo ấn ký nửa đen nửa đỏ hình ngọn lửa xuất hiện giữa mi tâm nàng, sau đó nhạt dần rồi biến mất.

Vân Nhu đưa tay lên ray trán, nàng vậy mà đã ký khế ước với thanh đao này. Điều nàng ngạc nhiên nhất chính là không ngờ đây chính là thanh đao trong đao có kiếm trong truyền thuyết nói. Vân Nhu tái mét mặt, chuyện này nếu truyền ra, chắc chắn trên đại lục sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu. Cũng may thanh đao này không ai để ý, nếu không chỉ sợ là nàng có đi mà không có về.

Lại nhìn đến thanh đao, Vân Nhu trầm mặc. Thanh đao này chưa từng nhận chủ nên chưa được đặt tên.

"Ngươi vừa là đao, trong đao lại tựa như có kiếm. Một thanh hắc sắc đại đao, lại mang theo huyết hồng trường kiếm. Tựa như hắc ám vô tận lại vẩy lên trên đó từng đường, từng đường máu đỏ tươi...gọi ngươi là...Đoạt Mạng 3000".

Thanh đao rung lên kịch liệt phản đối.

Phụt! Ha ha ha.

"Ta đùa ngươi thôi, gọi ngươi là 'Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao' đi".

"Thôn phệ Nhật Nguyệt

Cắn nuốt máu tươi

Hắc ám xâm lăng".

Lần này cuối cùng thanh đao cũng rung nhè nhẹ, nàng từ tâm thức có thể cảm giác được nó rất hài lòng với cái tên này.

Giải quyết vấn đề đặt tên xong, Vân Nhu hai tay dùng sức nhấc thanh đao lên.

Bụp!

Mặt Vân Nhu ngơ ra, trán nổi ba vạch đen...nàng cảm thấy như một đàn quạ bay qua đầu nàng kêu quạc quạc quạc.

Thanh đao 500 cân đâu? Sao giờ nhẹ như không có trọng lượng thế này?

Sau khi khế ước thanh đao đối với nàng không còn trọng lượng, Vân Nhu không biết, nàng dùng sức nâng, nên giờ mông nàng hiện đang tiếp xúc thân mật với mặt đất. Cái thanh đao chết tiệt này, Vân Nhu quyết định để hôm khác tiếp tục nghiên cứu thanh đao sau, nàng cất đao vào không gian trữ vật, tiện thể lấy ra viên nội đan cấp 4 Hoả Kỳ Lân. Vân Nhu ngồi lên giường bắt đầu hấp thụ linh lực từ nội đan chìm vào tu luyện.



_____

Trong hoàng cung rộng lớn, một nam nhân đang nằm trên giường ngủ. Chợt hắn mở mắt ra nhìn về phía cửa, một đoàn bóng đen xuất hiện, chậm dãi tiến đến bên giường hắn. Nam nhân trên giường đầu tiên là tức giận, sau đó là sợ hãi. Hắn phát hiện ra đối phương tu vi rất cao, hắn bị áp chế không dậy nổi, ngay cả mở miệng nói cũng không thể.

Bóng đen tới gần giường, hắn mới thấy rõ, đây là một hắc y nhân che mặt. Tên hắc y nhân túm lấy tóc hắn kéo xuống giường. Hắn bây giờ xuất hiện cảm giác sợ hãi chưa từng có. Đôi mắt trừng lớn không thể tin, từng quyền, từng quyền đấm vào mặt hắn. Không biết đã bị đánh bao lâu, hắn thấy trước mắt lờ mờ rồi tối sầm lại.

_____

Cách hoàng cung 1000 dặm về phía Nam, trong một căn phòng lụa đỏ phất phới. Nam nhân yêu nghiệt xuất chúng, thân mặc y phục đỏ diễm lệ ngồi trên ghế thái sư bắt chéo chân, người hơi ngửa ra sau  ghế. Ngón tay phải gõ vào bàn bên cạnh. Bên dưới một hộ vệ mặc đồ đen đang quỳ một chân xuống, tay chắp thành quyền nói.

"Công tử, thuộc hạ đã cho người tới dạy dỗ hắn một trận rồi".

"Được rồi, lui đi "

"Vâng thưa công tử, thuộc hạ xin phép cáo lui". Hắc y nam nhân nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lúc này, không còn ai khác, nam nhân yêu nghiệt đưa tay lên khoé miệng sờ, nụ cười mang theo ác ý nhếch lên.

Nam Uyển (Mặc Gia)

Mặc Uyên ngồi trong phòng, trên tay hắn là thông tin liên quan đến Vân Nhu. Mọi thông tin đều rất bình thường, nhưng sao hắn lại thấy Vân Nhu có điểm khác lạ nhỉ?

Mặc Uyên bóp nát tờ giấy thành bột mịn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

"Dạ Ảnh"

"Có thuộc hạ". Một hắc y nhân  từ cửa sổ tiến vào chắp tay với Mặc Uyên.

"Ám Dạ tạm thời do ngươi quản lý, ta chuẩn bị bế quan, khi ta ra ngoài có lẽ cũng là lúc cần đến các ngươi".

"Vâng thưa chủ nhân". Mặc Uyên phẩy tay, hắc y nhân nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

Ám Dạ chính là tổ chức do hắn lập ra, chuyên thu nhận các cô nhi rồi dạy họ tu luyện. Mục đích để sau này bọn họ có thể hỗ trợ cho hắn. Vốn dĩ hắn định buông xuôi rồi, nhưng nàng ta lại đến, nàng ta đem đến cho hắn hy vọng. Vậy nên, hắn tiếp tục lập kế hoạch cho ngày đấy. Mong rằng lần này hắn có thể thoát khỏi nơi này. Hiện tại hắn cần phải bế quan hấp thụ Băng Linh Thạch, mọi việc đợi sau khi hắn bế quan ra thì tính tiếp.

Trời vừa sáng, Vân Nhu dừng tu luyện, nàng định hôm nay đi chuẩn bị mọi thứ cần thiết để bế quan một thời gian dài. Bên ngoài tiếng xì xào bán tán mơ hồ truyền tới chỗ nàng. Vân Nhu nhíu mày, mới sáng sớm bọn họ đã bàn tán chuyện gì vậy?

Vân Nhu đẩy cửa phòng ra, vừa đúng lúc bắt gặp Tiểu Nha đang quét tiểu viện.

"Tiểu Nha"



"Dạ thưa tiểu thư, có nô tỳ". Tiểu Nha vội vàng chạy tới hành lễ với Vân Nhu.

"Mới sáng ra bọn họ bàn tán chuyện gì mà huyên náo thế?". Vân Nhu khuôn mặt tràn đầy tò mò dò hỏi Tiểu Nha.

"Thưa tiểu thư, bọn họ đang bàn về chuyện của Thái tử Âu Dương Thượng Phong".

"Âu Dương Thượng Phong làm sao?"

"Nô tỳ nghe mọi người bàn tán, Thái tử Âu Dương Thượng Phong tham gia Hội Đấu Giá không biết đã đắc tội với vị cao nhân nào. Đêm hôm qua Thái tử đang ngủ thì bị đánh một trận, sau đó bị lôi tới treo ngoài cổng thành. Chuyện này ai ai cũng biết và bàn tán khắp nơi".

Thái tử? Hội Đấu Giá? Vân Nhu nghĩ một hồi mới bừng tỉnh. Hoá ra người ở lầu trên trong gian phòng dành cho Hoàng Thất chính là Thái tử. Vậy, người hắn đắc tội chắc chắn là nam nhân yêu nghiệt 'Hoa Vô Ngân' kia rồi. Nhưng mà, nam nhân thực lực khủng bố như vậy rốt cuộc có lai lịch gì? Vân Nhu nghĩ một hồi không ra, nàng đành không nghĩ nữa, miệng lẩm bẩm "Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ, đi một bước tính một bước".

Trên đường chuẩn bị ra khỏi phủ, Vân Nhu gặp phải Mặc gia chủ, từ miệng của Mặc gia chủ nàng biết Mặc Uyên đã bế quan. Vân Nhu có một chút ngạc nhiên với thông tin này, không ngờ Mặc Uyên cũng bế quan. Vân Nhu nhân cơ hội này báo việc nàng cũng chuẩn bị bế quan.

"Vân Nhu, ngươi định bế quan lâu không?" Mặc gia chủ cũng ngạc nhiên với thông tin Vân Nhu chuẩn bị bế quan. Con trai hắn bế quan đột phá, chẳng nhẽ Vân Nhu cũng muốn đột phá.

"Thưa bá phụ, Vân Nhu định bế quan một thời gian dài. Con muốn tới hậu viện sau núi của Mặc gia để bế quan, nơi đó yên tĩnh hợp với việc tu luyện".

"Được, nếu con còn thiếu gì thì nói với bá phụ, bá phụ sẽ sai người chuẩn bị. Còn đây là Bồi Nguyên Đan, con cầm lấy sẽ có ích trong việc bế quan tu luyện". Nói rồi Mặc gia chủ lấy ra một lọ đan dược nhỏ đưa cho Vân Nhu.

Luyện đan sư trong Huyền Vũ đế quốc rất hiếm, Mặc gia cũng chỉ may mắn có được một vị tam phẩm Luyện đan sư. Bồi Nguyên Đan cần nhiều dược liệu quý hiếm và khi luyện rất khó, vậy mà Mặc bá phụ lại cho nàng Bồi Nguyên Đan. Vân Nhu cảm kích nhận lấy đan dược, Mặc gia chủ hài lòng gật đầu rời đi.

Nhìn vào lọ đan dược trong tay, lại nhìn Mặc gia chủ đang dần đi khuất, Vân Nhu bất đắc dĩ nở nụ cười. Quãng thời gian nàng ở Mặc gia, tất cả mọi người đều đối xử với nàng rất tốt. Ân tình này, nàng sẽ không bao giờ quên.

Bên ngoài, trên con đường đông đúc người qua lại, Vân Nhu mặc bên ngoài một cái áo choàng đen, mũ che đi một nửa khuôn mặt. Trong kế hoạch bế quan của nàng có phần học luyện dược. Vân Nhu quyết định tới tiệm thuốc để mua, trên đường ai cũng xì xào bàn tán chuyện Thái tử bị đánh rồi treo ở cổng thành. Vân Nhu nghe mà đỏ hết cả mặt, cái gì mà bị lột sạch đồ, cái gì mà thân hình ngon, rồi còn tiểu kê kê....

Vân Nhu nhìn cửa tiệm trước mặt, bảng hiệu đề tên "Đệ Nhất Dược Đường", khoé miệng nàng giật giật muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cái tên này có bao nhiêu tự luyến? Sợ người khác không nhận ra nơi đây bán dược liệu?

Bên trong Đệ Nhất Dược Đường, ngồi ở quầy là một lão giả, lão giả ngước mắt lên đánh giá Vân Nhu một lượt. Liếc một cái cũng biết đây là một tiểu cô nương, lại còn chùm kín như vậy, thật là quái dị, lão cũng không xem Vân Nhu vào mắt.

"Mua gì?"

"Hoàng liên, hồng hoa, linh chi, huyết sâm, kim ngân hoa, kha tử, kê huyết đằng, diệp hạ châu....."

"Bách túc trùng, thiềm tô, lãng kỳ hoa, bách trùng thảo....". Vân Nhu liệt kê ra một lượt các loại dược liệu và độc dược.

Lão nhân gia nghe vậy bật dậy đập bàn.

"Dừng lại, ngươi mua nhiều thế làm gì. Mua nhiều không nói sớm, ngươi đọc thế ai nhớ được".

"Đi theo ta". Nói rồi lão giả dẫn Vân Nhu đến phòng dược liệu.