Triệu Ngôn Tu đỡ lấy Tống Thiêm Tài, vội vàng hỏi: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
Tống Thiêm Tài phục hồi lại tinh thần, sau đó chỉ ra con đường bên ngoài cửa sổ trà lâu nói: "Ngôn Tu, hình như vừa nãy ta mới nhìn thấy nương của Tiểu Bảo." Tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy Lưu Thải Liên, nhưng Tống Thiêm Tài có ký ức của nguyên thân. Vừa rồi chỉ mới vô ý liếc mắt một cái, Tống Thiêm Tài đã nhìn thấy một nữ tử khá giống Lưu Thải Liên đi ngang qua. Sau khi nhìn kỹ, trong lòng hắn càng thêm khẳng định chắc chắn chính là cô ta, lúc này mới nhất thời giật mình, thiếu chút nữa làm rơi chén trà.
Triệu Ngôn Tu sửng sốt, đưa mắt nhìn theo phương hướng Tống Thiêm Tài vừa chỉ thì thấy một thiếu phụ tầm tuổi đôi mươi mặc áo hồng, trên đầu đính hai cây trâm bằng vàng đang cùng hai nha hoàn đi dạo, hình như đang gọi kiệu. Thiếu phụ kia nhìn mặt không quá sắc sảo, nhưng loáng thoáng cũng có thể coi là một vị tiểu gia bích ngọc*.
*Tiểu gia bích ngọc (小家碧玉
): chỉ người con gái thiện lương, xinh đẹp, tài đức trong một gia đình nghèo thời xưa.Triệu Ngôn Tu chưa từng nhìn thấy Lưu Thải Liên, nhưng y lại cực tin tưởng Tống Thiêm Tài. Nếu Tống Thiêm Tài đã nói nữ tử này là Lưu Thải Liên thì chắc chắn sẽ không sai. Y rất khinh thường và chán ghét Lưu Thải Liên, rõ ràng có một người chồng trọng tình trọng nghĩa như đại ca, còn có đứa con đáng yêu thông minh như Tống Tiểu Bảo, vậy mà lại có thể trong lúc đại ca bệnh nặng chạy trốn với người khác, bỏ chồng bỏ con, khiến cho người đời khinh thường. Nữ tử như vậy ở trong mắt y ngay cả xách giày cho đại ca cũng không xứng.
Nhưng nếu đã nhìn thấy Lưu Thải Liên thì khẳng định là phải bắt cô ả trở về. Bằng không, Tống Tiểu Bảo sẽ mãi mãi phải cõng tiếng xấu mẹ ruột bỏ đi biệt tích, về sau khoa cử ắt sẽ bị người ta lên án. Mà bắt Lưu Thải Liên về ít nhất còn có thể thu được một cái kết quả.
Tống Thiêm Tài lập tức nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, ngươi có võ công, mau đuổi theo cỗ kiệu kia, ta tính tiền xong sẽ đi tìm ngươi. Ta quả muốn nhìn xem Lưu thị này rốt cuộc đi theo đại nhân vật nào mà lại có thể khiến nàng làm vậy đối với cha con chúng ta, dám coi Tống gia ta như quả hồng mềm mà dẫm."
Lưu Thải Liên làm sao không biết nàng vừa bỏ đi, Tiểu Bảo cái gì cũng chưa làm đã phải bị người ta dèm pha cả đời, mà Tống Thiêm Tài lại càng đừng nghĩ đến chuyện ngóc đầu lên trước mặt người khác. Một người đọc sách như nguyên thân nếu rơi xuống nông nỗi như vậy thì hậu quả sẽ như thế nào, Lưu Thải Liên thật sự không rõ?
Nàng chỉ cần có một chút lương tâm, không muốn tiếp tục ở Tống gia sống cuộc sống khổ sở nữa cũng có thể, hoà li là được. Dựa vào tính tình của hai lão Tống gia và sự thanh cao của bản thân Tống Thiêm Tài, chỉ cần nàng nói ra thì sẽ không bao giờ có chuyện không đồng ý. Nhưng nàng không hề, Tống Thiêm Tài cho đến bây giờ vẫn không tài nào hiểu được.
Rõ ràng là một chuyện có thể giải quyết rất dễ dàng, một nữ tử thông minh như Lưu Thải Liên vì sao lại tình nguyện cõng cái danh không giữ phụ đạo, tư bôn chạy theo tình lang như thế? Phải biết rằng nàng làm như vậy, tình lang của nàng sẽ không cưới được nàng. Mà lúc ấy nếu như đưa ra hòa li, nàng vừa có thể đi theo tình lang, vừa có thể danh chính ngôn thuận có được một danh phận.
Chuyện như vậy đối với nàng mà nói khẳng định so với lựa chọn tư bôn phải tốt hơn gấp trăm lần, nàng không thể nào không biết. Làm vậy đối với Tống gia, đối với nàng, đối với nhà mẹ đẻ thậm chí cả tên gian phu kia của nàng cũng đều có lợi. Ở trong trí nhớ của Tống Thiêm Tài, Lưu Thải Liên là một nữ tử tương đối thông minh, vì cái gì nàng lại lựa chọn một con đường mà ở trong mắt Tống Thiêm Tài là vô cùng ngu xuẩn? Chuyện này quả thật có chút khiến người khó hiểu.
Đương nhiên, điều này cũng không trở ngại Tống Thiêm Tài tóm Lưu Thải Liên trở về. Nếu nàng đã lựa chọn phản bội hắn, phá hỏng thanh danh của Tống gia thì cũng phải chuẩn bị tinh thần để gánh vác hậu quả. Tống Thiêm Tài lại không có mấy cái lòng hảo tâm dư thừa để ban phát cho kẻ đã thương tổn đến người nhà của hắn.
Triệu Ngôn Tu có chút không muốn, từ sau khi tới Tuyền Châu, y và Tống Thiêm Tài luôn cùng tiến cùng lùi, đây vẫn là lần đầu tiên tách ra. Tưởng tượng như vậy, đối với Lưu Thải Liên, Triệu Ngôn Tu lại càng thêm chán ghét. Chẳng qua y cũng biết giờ không phải là lúc nhõng nhẽo.
Y nói với Tống Thiêm Tài: "Đại ca, ngươi về khách điếm chờ, ta sẽ đi theo tới tận nơi, tìm hiểu một phen sau đó sẽ trở về tìm ngươi. Đừng ra cửa, như vậy ta mới có thể an tâm chút." Triệu Ngôn Tu thật sự không yên tâm giá trị vũ lực của Tống Thiêm Tài, vì thế mới bảo hắn nhanh về khách điếm chờ.
Tống Thiêm Tài vốn tưởng đi theo, nhưng nhìn Triệu Ngôn Tu tỏ ra một bộ "Ngươi không quay về, ta sẽ không đi", hắn chỉ có thể nhận mệnh trở về khách điếm chờ tin tức. Trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng Lưu Thải Liên xuất hiện khiến hắn khó chịu, nhưng có một tiểu đệ tri kỷ quả thực không còn gì chữa lành tốt hơn. Tống Thiêm Tài lại lần nữa giơ ngón cái vì mình đã tìm được một tiểu đệ toàn năng tri kỷ như vậy.
Tính tiền xong, Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu theo đuôi cỗ kiệu của Lưu Thải Liên rồi mới quay trở về khách điếm. Còn chưa tới nơi, Tống Thiêm Tài đã cảm thấy lo lắng. Tuy rằng võ công của Triệu Ngôn Tu rất tốt, nhưng nhỡ đâu tên gian phu kia vừa vặn cũng biết võ công thì làm sao đây?
Nếu Triệu Ngôn Tu bị phát hiện thì sao? Với cả Triệu Ngôn Tu đánh không lại bị bắt thì phải làm sao? Càng nghĩ càng lo lắng, Tống Thiêm Tài vô cùng hối hận. Không tìm được Lưu Thải Liên cũng chẳng hề gì, nhưng nếu Triệu Ngôn Tu gặp phải bất trắc thì hắn biết làm thế nào?
Một trăm Lưu Thải Liên ở trong lòng Tống Thiêm Tài đều so ra kém một Triệu Ngôn Tu. Tống Thiêm Tài cực kì cực kì hối hận, hận không thể khiến thời gian chảy ngược, lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không bảo Triệu Ngôn Tu đi theo dõi Lưu Thải Liên. Trở lại khách điếm, Tống Thiêm Tài cũng không về phòng mà chờ ở sảnh, hai mắt chăm chú nhìn ra cổng lớn, ngóng trông Triệu Ngôn Tu mau trở về.
Tống Thiêm Tài quá khẩn trương đến mức khiến tiểu nhị của khách điếm cũng phải hoảng sợ, còn tưởng rằng hai phu phu này đang mâu thuẫn gì rất lớn. Hắn cực kì có ánh mắt đưa trà lên, sau đó lập tức tự giác làm phong cảnh. Tình nhân cãi nhau gì đó, khá nhiều trường hợp đều là người qua đường tao ương.
Đợi hai canh giờ, Tống Thiêm Tài vẫn chưa thấy Triệu Ngôn Tu đâu, trong lòng lại suy nghĩ ra bảy tám loại giả thiết. Mỗi một giả thiết đều khiến Tống Thiêm Tài hối hận vô cùng, trong lòng thậm chí còn nghĩ nếu như Triệu Ngôn thật sự gặp phải chuyện gì, cho dù liều mạng hắn cũng phải khiến Lưu Thải Liên không thể chết tử tế.
Cũng may trước khi trời tối, Triệu Ngôn Tu rốt cuộc về tới khách điếm.
Tống Thiêm Tài vừa thấy Triệu Ngôn Tu bước vào cửa khách điếm đã vội vàng đứng dậy đón. Hắn bắt lấy tay Triệu Ngôn Tu, từ trên xuống dưới tỉ mỉ nhìn một lượt, sau đó mở miệng hỏi: "Ngôn Tu, ngươi không bị thương, không gặp phải phiền toái gì chứ?"
Triệu Ngôn Tu lắc đầu, kinh ngạc mở miệng: "Ta không sao, đại ca, ta có công phu, sao có thể dễ dàng bị thương. Lần này đi theo Lưu thị, nàng vậy mà lại ở ngay cách vách căn nhà chúng ta thuê. Ta còn đi tìm hiểu một chút cho nên mới về hơi muộn."
"Ngươi không sao thì tốt, chuyện của Lưu thị trước không vội. Ngươi đói bụng chưa, ăn cơm trước, cơm nước xong ngươi lại nghỉ ngơi một chút. Chờ nghỉ ngơi khoẻ rồi hẵng nói." Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu đã trở lại hoàn hảo không tổn hao gì, lập tức vứt Lưu Thải Liên lên tận chín tầng mây, chỉ quan tâm xem Triệu Ngôn Tu có đói bụng không, có mệt hay không.
Triệu Ngôn Tu vốn dĩ trong lòng còn có chút không vui đối với chuyện đại ca nhất định phải vội vàng bắt y đi theo dõi Lưu Thải Liên, nhưng được Tống Thiêm Tài hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc như vậy, trong lòng y lại như nở hoa. Y sai tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng, tính toán vừa ăn vừa kể lại tin tức của Lưu Thải Liên cho Tống Thiêm Tài.
Triệu Ngôn Tu định vừa ăn vừa nói nhưng Tống Thiêm Tài lại sợ y ăn cơm không ngon, nhất định bắt y ăn xong mới được mở miệng. Hai người dùng cơm, kêu tiểu nhị đưa nước trà điểm tâm lên, sau khi yên vị Triệu Ngôn Tu mới bắt đầu tỉ mỉ kể lại chuyện hôm nay tìm hiểu được: "Đại ca, hôm nay ta đi theo Lưu thị tới tận nơi nàng sống, không ngờ lại ở ngay sát căn nhà chúng ta thuê trong cái ngõ nhỏ kia, là một căn nhị tiến. Ta giả vờ là thư sinh đang tìm nhà thuê đi loanh quanh điều tra một hồi, biết được chủ căn nhà kia là một người họ Chu, tên cụ thể là gì thì vẫn chưa rõ. Nhưng Lưu thị là phu nhân của nhà này thì chắc như đinh đóng cột. Hình như họ Chu kia và Lưu thị hơn nửa năm trước mới dọn tới đây."
Triệu Ngôn Tu không có tài ăn nói như Tống Thiêm Tài, chỉ tìm hiểu được nhiêu đây. Y sợ Tống Thiêm Tài lo lắng nên phải mau chóng trở về. Lưu Thải Liên thiên chân vạn xác cùng người tư bôn tới đây, còn quang minh chính đại bắt đầu sống với nhau như vợ chồng. Một nữ nhân đánh lên mặt Tống Thiêm Tài như vậy, Triệu Ngôn Tu chỉ hận không thể nhảy tường vào dạy cho nàng một bài học. Y càng thêm cảm thấy đại ca y chịu ủy khuất, trước kia không hiểu sao lại cưới phải một nữ tử như vậy về làm vợ.
Y còn nghe nói tên gian phu Lưu Thải Liên đi theo rất giàu có, nửa năm này nàng mặc vàng đeo bạc, hô nô dịch tì vô cùng uy phong. Hàng xóm xung quanh nhắc đến Lưu Thải Liên đều nói nàng là một phụ nhân dịu dàng cẩn trọng, thanh danh bên ngoài vậy mà lại tốt không tưởng.
Tống Thiêm Tài nghe Triệu Ngôn Tu nói xong bèn lâm vào trầm tư. Họ Chu, Chu, Chu Đức Sinh. Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi! Lúc trước sau khi Lưu Thải Liên gả cho hắn một đoạn thời gian, Phùng Kim Hoa từng châm chọc Lưu Thải Liên trước khi kết hôn đã cùng người khác câu kết làm bậy, nói họ Chu này chính là hộ ngoại lai ở Lưu gia thôn, là thanh mai trúc mã với Lưu Thải Liên. Hai người đã từng một lần muốn bàn chuyện cưới xin, cuối cùng hai lão Chu gia bất ngờ lâm bệnh nặng, gia nghiệp lụn bại, Lưu gia đương nhiên không chịu gả con gái cho gã.
Sau đó hình như Chu Đức Sinh lên trấn trên làm tiểu nhị, còn Lưu Thải Liên qua một năm cũng gả vào Tống gia. Lúc ấy nghe Phùng Kim Hoa nói như vậy, Tống Thiêm Tài không tin, Lưu Thải Liên cũng khóc sướt mướt đòi chết đòi sống chứng minh mình trong sạch. Cuối cùng, Lưu gia còn đánh tới tận cửa giáo huấn Phùng Kim Hoa một trận, việc này mới coi như xong.
Lưu Thải Liên diện mạo không tồi, tính tình lại ôn hòa, chủ yếu là biết cách làm người. Người trong Tống gia được nàng dỗ dành đều cực kì thích nàng. Hơn nữa nàng lại là con dâu ruột của Trần Quế Chi, Tống gia đương nhiên mọi chuyện lấy nàng làm đầu, nàng và Phùng Kim Hoa không vừa mắt nhau là chuyện ai ai cũng biết.
Lúc trước, Phùng Kim Hoa phun ra những lời đó, nói thật mọi người trong Tống gia không một ai tin tưởng. Cũng như một kẻ suốt ngày nói dối bỗng nhiên nói thật, có người sẽ tin sao? Hơn nữa sau đó Lưu gia lại tới cửa tới giáo huấn Phùng Kim Hoa một chuyến san bằng chuyện này, Tống Thiêm Tài thật đúng là không nghĩ tới Chu Đức Sinh và Lưu Thải Liên thật sự có tư tình.
Chu Đức Sinh làm chưởng quầy cho Vạn Tiền Phong, mà Vạn Tiền Phong lại cực kì coi trọng Chu Đức Sinh, chuyện của Lưu Thải Liên Vạn Tiền Phong có biết hay không? Hay đây chính là kế hoạch do chính tay Vạn Tiền Phong vạch ra, để khiến Tống Thiêm Tài nan kham, vì muốn nhục nhã Tống Thiêm Tài? Tống Thiêm Tài chưa bao giờ phỏng đoán mọi chuyện bằng giả thiết ác ý, như vậy sau đó kết quả mới không trở nên quá tệ.
Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài không nói lời nào, trong lòng có chút lo lắng. Chỉ cần là nam nhân thì đều không thể chịu đựng chuyện thê tử đội nón xanh cho mình, huống chi tính tình của đại ca nhà y vốn cực kỳ hiếu thắng lại ưa mặt mũi. Chuyện nhục nhã như vậy đại ca y làm sao có thể chịu nổi?
Trước kia chưa tìm được Lưu Thải Liên, bọn họ còn có thể nhắm mắt làm ngơ, hiện giờ lửa đã lan đến tận lòng bàn chân, dựa vào tính tình của đại ca e là sẽ không thiện bãi cam hưu. Nhưng cho dù tìm lại được mặt mũi, chẳng lẽ những đau xót ủy khuất trong lòng đại ca y sẽ lập tức biến mất? Nghĩ đến đây, Triệu Ngôn Tu càng thêm thống hận Lưu Thải Liên và tên gian phu kia.
Tống Thiêm Tài càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Lúc trước nguyên thân và Vạn Tiền Phong cùng học ở trong thư viện, hai người kỳ thật cũng không có giao thoa gì, nguyên thân căn bản chưa từng trêu chọc đến gã. Có thể là bởi vì thiên phú học tập của nguyên thân tốt hơn Vạn Tiền Phong, được phu tử khen vài câu, khiến cho đệ tử đắc ý tiền nhiệm của phu tử là Vạn Tiền Phong cảm thấy không vui.
Cái này hắn có thể lý giải, nhưng sau khi Vạn Tiền Phong không vui xác thật nhằm vào nguyên thân đủ điều, khiến cho nguyên thân ở trong thư viện phải chịu xa lánh, sau vinh hạnh được Triệu Tài Thanh mến vì tài thu hắn làm đệ tử mới khá hơn chút. Nhưng chính điều đó đã khiến Vạn Tiền Phong càng thêm ghi hận, ánh mắt mỗi khi nhìn nguyên thân đều khiến nguyên thân cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng cho dù là thế, nguyên thân cũng không nghĩ tới Vạn Tiền Phong có thể to gan lớn mật ở khoa cử vu hãm hắn gian lận. Như vậy rõ ràng là muốn hại chết hắn, không chỉ muốn hắn thân bại danh liệt, còn muốn hắn uổng mạng chốn lao tù. Trước kia bọn họ vốn không có đại thù sinh tử, chỉ vì sự ghen ghét của Vạn Tiền Phong, nguyên thân đã suýt chút nữa mất mạng, từ đó có thể tưởng tượng Vạn Tiền Phong là một kẻ như thế nào.
Mà lúc sau, nguyên thân lại không như ý nguyện của Vạn Tiền Phong, bảo vệ công danh toàn thân mà lui. Nhưng Vạn Tiền Phong ngược lại vừa bị cách công danh vừa đốt một nửa tiền tài trong nhà. Dựa theo tính tình của Vạn Tiền Phong, gã tuyệt đối sẽ không tự xét lại mà khẳng định sẽ càng thêm hận nguyên thân.
Mà chuyện có thể khiến nguyên thân buồn bực thậm chí bị làm nhục bị châm biếm, Vạn Tiền Phong đương nhiên vui lòng làm. Như vậy đã có thể giải thích vì sao lúc trước có con đường tốt hơn nhưng Lưu Thải Liên vẫn lựa chọn tư bôn. Bởi vì chỉ có dùng danh nghĩa thê tử của Tống Thiêm Tài bỏ đi, đội nón xanh cho Tống Thiêm Tài, nhục nhã châm chọc Tống Thiêm Tài, tốt nhất có thể khiến Tống Thiêm Tài cả đời không dám ngẩng đầu, tự sa ngã, tự huỷ hoại mình, đó mới là mục đích cuối cùng của Vạn Tiền Phong.
Cho nên, điều này cũng có thể giải thích vì sao Vạn Tiền Phong lại coi trọng Chu Đức Sinh đến như vậy. Lưu gia vì sao ngay từ đầu không đòi hưu thư chính là vì Vạn Tiền Phong muốn nhục nhã hắn, trả thù hắn. Tống Thiêm Tài nghĩ e là Lưu Thải Liên cũng lấy được không ít chỗ tốt cho nên mới đồng ý bỏ đi.
Mà lúc ấy hắn còn đang thoi thóp, nếu thật sự bị giáng một đòn như vậy, dựa vào tính tình lúc ấy đã có vẻ nặng nề của nguyên thân, nói không chừng chưa đến một năm nửa năm hắn đã đi đời nhà ma. Lưu Thải Liên khi ấy vừa được Vạn Tiền Phong hứa hẹn chỗ tốt vừa có thể khôi phục thân tự do, tiền tài đủ để tái giá lần hai, quả nhiên là một mũi tên trúng hai con chim.
Nhưng cố tình Tống Thiêm Tài xuyên tới, cố tình thân thể Tống Thiêm Tài càng ngày càng tốt, cuộc sống của Tống gia ngày càng rực rỡ. Đồng thời, Tống Thiêm Tài còn trở nên cứng rắn, tiễn cả Vạn gia đến nha môn, lúc này mới khiến Lưu gia cảnh giác, vội vội vàng vàng tới tìm Tống gia đòi hưu thư để Lưu Thải Liên trở về thân phận tự do, đồng thời cũng là để phòng ngừa về sau Tống Thiêm Tài đối phó Lưu gia và Lưu Thải Liên.
Cơ mà Lưu Thải Liên này ngược lại có vẻ khá bình thản, còn dám ở Tuyền Châu nghênh ngang rêu rao khắp nơi như vậy. Chẳng lẽ cô ta không sợ hắn tìm tới tận Tuyền Châu, hoặc Lưu Thải Liên căn bản là không sợ hắn tìm được. Một nữ tử nhìn thì có vẻ nhu nhược yếu đuối, xinh đẹp tốt bụng như vậy, nhưng khi hãm hại người bên gối của chính mình lại có thể không chút nào nương tay. Nàng có từng nghĩ tới nếu Tống Thiêm Tài không còn nữa, Tống Tiểu Bảo sẽ ra sao? Ngay cả cốt nhục của chính mình cũng có thể vứt bỏ, tâm địa tàn nhẫn tới mức người bình thường tuyệt không khả năng với tới, khiến Tống Thiêm Tài càng thêm cảm thấy chán ghét và thống hận.
Lại nghĩ hết thảy điều này đều là mưu kế của Vạn Tiền Phong, còn Lưu Thải Liên cũng cố ý nhờ vào đó mà đạp Tống gia và nguyên thân để bò lên trên. Nếu đã dám làm, Tống Thiêm Tài đương nhiên phải đòi lại món nợ này cho bằng được. Nguyên thân đã như nguyện vọng của bọn họ không còn nữa, nhưng vẫn còn hắn ở đây, hơn nữa hắn thích nhất chính là ăn miếng trả miếng.