Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 65




Dấm là thứ tốt, Tống Thiêm Tài muốn tự làm. Công thức hắn cũng không định bán tất cả. Thứ hắn định bán chính là công thức làm nước tương. Tuy rằng là nước tương hải sản, kỳ thật cũng chỉ cần thêm vài ba trình tự trong quá trình ủ tương là được.

Nếu như người nào thông minh, sau khi lấy được công thức lại tự mình cân nhắc có khi còn có thể sáng tạo ra hương vị bất đồng. Mà dấm hương nơi này thì khác, công thức ủ dấm là kiếp trước Tống Thiêm Tài dùng số tiền lớn đến một nhà nghề làm dấm lâu đời năn nỉ ỉ ôi mãi mới thu được vào tay. Hắn mua từ nhà nghề đó một bình giấm nhỏ ba mươi năm, hương vị kia đúng là tuyệt, phối với đồ ăn quả thực ngon đến nỗi muốn nuốt lưỡi.

Tống Thiêm Tài lúc ấy mới tin tưởng, nguyên liệu nấu ăn tươi mới kết hợp với gia vị hoàn hảo, cho dù tay nghề tầm thường đến đâu cũng có thể nấu ra được hương vị đỉnh chóp. Đáng tiếc, người nhà kia quá keo kiệt, chỉ bán cho hắn duy nhất một bình nhỏ, nói là còn muốn tiếp tục lưu trữ, chờ bao giờ đủ bốn mươi năm mới mở.

Đương nhiên, loại dấm đó sau này cũng trở thành sản phẩm mũi nhọn ở xưởng gia vị của Tống Thiêm Tài. Dấm niên đại khác nhau giá cả cũng khác nhau, cho dù là mười năm hay một năm cũng đều có rất nhiều người đua nhau tranh đoạt. Đương nhiên gian thương như hắn tuy dán nhãn nguỵ trang là mười năm, nhưng kỳ thật tính toán đâu ra đấy cũng chỉ sáu năm, dù vậy hương vị của nó vẫn không phải thứ mà loại dấm bình thường nào có thể so sánh được.

Cho nên, Tống Thiêm Tài không hề có ý định bán đi công thức ủ dấm. Đây là con gà đẻ trứng vàng. Chỉ cần hắn vận tác cẩn thận, về sau chuyển nhà đến Tuyền Châu rồi thì hoàn toàn có thể mở một cái xưởng nhỏ ủ dấm bán dấm, gánh vác gia đình hoàn toàn không áp lực. Thời gian dài, hắn còn có thể phân niên đại để ấn định cung ứng theo hạn lượng, chuyên lừa gạt mấy nhà có tiền, nghĩ đến thôi đã cảm thấy mỹ cmn mãn.

Bởi vậy, sau khi nghe La lão đại nói xong, Tống Thiêm Tài giả bộ kinh ngạc đáp: "La đại ca, công thức này ta cũng không biết, đây đều là cha ta tự tay ủ. Nghe nói Tuyền Châu dễ kiếm được tiền, ta bèn mang theo dấm này tới Tuyền Châu thử vận may, xem có ai muốn mua không. Nếu như có, năm sau ta sẽ bảo cha ta ủ nhiều hơn. Nhưng mà La đại ca, vừa rồi ngươi nếm ra được nước tương kia có gì khác biệt ư?"

La lão đại ngẫm nghĩ đáp: "Ta chỉ cảm thấy hương vị thơm ngon hơn bình thường chút, mặt khác thì quả thật không nếm ra được."

Tống Thiêm Tài trên mặt hơi mang chút đắc ý nói: "Nước tương này gọi là "Vị mỹ tiên", tinh hoa gói gọn trong một chữ "tiên"*. Dùng để xào rau, nấu nướng, chế biến hải sản là đỉnh nhất. Chờ buổi tối ta rót một chén cho tiểu nhị trên thuyền, dặn hắn lúc hầm cá nêm chút nước tương này vào, bảo đảm La đại ca ăn xong chỉ có khen nức nở. Nếu như có chén trứng hấp non mềm, rưới một muỗng nước tương của ta lên thì bảo đảm ăn một lại muốn ăn hai."

*Tiên: (món ăn) tươi, non, ngon, mới lạ

La lão đại nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý của Tống Thiêm Tài, trong lòng cũng hơi tin tin, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Vậy thì tối nay ta nhất định phải nếm thử mới được. Nếu thật sự ăn ngon như ngươi nói, lão ca ta chắc chắn sẽ mặt dày xin một ít của Tống huynh đệ mang theo, dọc theo đường đi cũng có thể thay đổi khẩu vị."

Tống Thiêm Tài chỉ mong La lão đại có hứng thú với nước tương của hắn. Hắn còn chờ La lão đại vừa lòng rồi giúp hắn giới thiệu hoặc là mua đứt luôn cách làm nước tương, tích lũy ít tiền vốn đặt mua sản nghiệp ở Tuyền Châu để bắt đầu sự nghiệp chế dấm của hắn.

Rất nhanh đã đến giờ Mẹo, Tống Thiêm Tài bưng chén nước tương tới nơi nấu bếp trên thuyền, nhét mấy đồng tiền cho tiểu nhị, nhờ hắn hấp quả trứng, lại dùng nước tương hầm một con cá tươi, nấu một nồi thịt kho tàu khoai tây. Ba món ăn vừa bưng lên, La lão đại đã ngồi chờ sẵn.

Trứng hầm tươi non mọng nước, Tống Thiêm Tài rưới một thìa nước tương lên bên trên. La lão đại xúc một thìa, đưa vào miệng, sau đó kinh ngạc cảm thán: "Hương vị quả nhiên ngon hơn nhiều so với trứng hấp bình thường. Thiêm Tài huynh đệ, nước tương này của ngươi xác thật là tươi ngon nhất trong tất cả các loại nước tương ta từng ăn."

Chờ sau khi nếm thử cá hầm và khoai tây, La lão đại lập tức mười phần tán thành mùi vị tươi ngon của nước tương, lời trong lời ngoài chỉ hỏi về chuyện nước tương. Rốt cuộc, cửa hàng mà La lão đại và huynh đệ của hắn mở ở Tuyền Châu chính là tiệm tạp hóa, gia vị cũng là một trong những loại mặt hàng chủ yếu.

Thương nhân có xưởng chế nước tương mà bọn họ quen biết không hề ít, Tống Thiêm Tài kể cả muốn bán thành phẩm hay là công thức, bọn họ ở giữa giật dây bắc cầu đều có thể kiếm lời không ít. Chuyện như vậy, La lão đại đương nhiên rất tích cực.

Vẻ hứng thú của La lão đại với nước tương vừa đúng ý Tống Thiêm Tài. Hắn giả bộ vô cùng vui mừng khi được hoan nghênh mở miệng nói: "Nước tương này tuy rằng là cha ta mày mò ra, nhưng lại là do chính tay ta làm, hương vị có thể ngon được đến thế cũng đều có bí quyết cả."

La lão đại vừa nghe vậy thì lại muốn hỏi, nhưng Tống Thiêm Tài nhất quyết cạy miệng không nói. Hai người đánh Thái Cực nửa ngày, cuối cùng vẫn là La lão đại chịu thua: "Tống huynh đệ, không gạt ngươi, huynh đệ nhà ta có mở tiệm tạp hoá ở Tuyền Châu, cũng quen biết một vài thương hộ chuyên về nước tương. Nếu ngươi muốn bán thành phẩm thì cứ trực tiếp đưa đến cửa hàng của huynh đệ ta là được. Chúng ta quen thuộc như vậy, dù thế nào cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt. Còn nếu như ngươi muốn bán công thức, ta bèn lắm miệng đi giúp ngươi liên hệ. Đương nhiên, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, ta sẽ không làm không công. Cứ 30 đồng lấy 1 đồng tiền trà nước ngươi không thể thiếu ta, ngươi xem được không?"

La lão đại kỳ thật giúp Tống Thiêm Tài giới thiệu với thương hộ khác khẳng định là lấy lòng, chẳng qua nếu hắn đã nói muốn tiền trà nước, Tống Thiêm Tài ngược lại cảm thấy yên tâm. Không sợ loại người trước tiểu nhân sau quân tử, chỉ sợ loại người lúc nào cũng tỏ ra một bộ luôn sẵn lòng giúp đỡ, vô tư phụng hiến.

Phải biết rằng thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí. La lão đại đưa ra lợi thế trước, tuy rằng làm người cảm thấy phô trương thế lực, nhưng lại yết giá rõ ràng, cực kỳ chân thật. Vì lợi ích của chính mình, La lão đại cũng sẽ tận tâm hơn, đối với Tống Thiêm Tài lần đầu tiên tới Tuyền Châu cái gì cùng không quen thuộc mà nói là vô cùng thích hợp.

Vì thế, Tống Thiêm Tài đáp: "Sao có thể không được, ta còn phải cảm ơn La đại ca nữa mới đúng. Như vậy đi, tiểu đệ ta cái gì cũng không biết, nhưng cha ta nói cha trước kia từng bôn ba bên ngoài, còn nói một cái công thức nước tương bán đi ít nhất không dưới sáu - bảy nghìn lượng bạc. Ta cũng không cần nhiều, năm nghìn lượng giữ gốc, La đại ca ngươi đi tìm người, giúp ta báo giá. Ít hơn là ta không bán, nhiều hơn thì ta và La đại ca chia đều, ngươi thấy có được không?"

La lão đại không nghĩ tới Tống Thiêm Tài lại cho hắn chuyện tốt như vậy, công thức nước tương này bán bảy tám nghìn lượng quả thật không thành vấn đề. Như vậy, hắn vừa duỗi tay một cái đã có thể vớt được một - hai nghìn lượng, bằng với tiền lãi chạy thương mấy tháng. Hắn chẳng tội gì mà không cần, bèn lập tức đồng ý.

Tống Thiêm Tài cũng có suy xét của chính mình. Thật ra hắn rất muốn nâng giá cả lên càng cao càng tốt, nhưng ở Tuyền Châu trời xa đất lạ, nếu bán giá quá cao không nhất định sẽ là chuyện tốt. Chẳng bằng hắn núp ở phía sau, ăn chắc năm nghìn lượng, bán một cái nhân tình cho La lão đại. Chủ yếu là về sau dấm của hắn có thể trực tiếp mang đến cửa hàng của huynh đệ La lão đại bán, coi như đã có nguồn tiêu thụ cố định, không sợ giống ruồi nhặng không đầu đi tìm người mua.

Chỉ khi ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích của chính mình, La lão đại mới có thể càng thêm dụng tâm.

Hơn nữa, hắn về sau lui tới Tuyền Châu cũng thường xuyên hơn, La lão đại mang hắn theo một lần là tình cảm, nhưng không thể lần nào cũng đèo bồng hắn được. Chi bằng cho chút chỗ tốt, rốt cuộc, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, dựa vào tính tình và cách hành sự của La lão đại, hắn sẽ không bao giờ làm những việc như qua cầu rút ván cho người đời phỉ nhổ.

Sau khi La lão đại cảm thấy mỹ mãn trở về, Triệu Ngôn Tu ghé sát vào tai Tống Thiêm Tài thấp giọng nói: "Đại ca, ngươi cũng thật lợi hại, chỉ một hồi công phu đã tìm được người mua. Nếu thế đợi đến Tuyền Châu rồi chúng ta nên đi đặt mua đồng ruộng cửa hàng trước. Như vậy ngươi mới có thể bắt đầu ủ dấm, thời gian trở về cũng sớm hơn."

Tống Thiêm Tài vốn cũng định làm thế, gật gật đầu thấp giọng trả lời: "Ta vốn định kiếm chác một ít bằng đường sương, nhưng đi cùng La lão đại một đường này mới biết được Tuyền Châu đã có không ít xưởng gia chế đường, phương pháp làm đường sương cũng bị người truyền tới phía nam. Như vậy giá đường sương cũng bèn chẳng còn ưu thế. Cũng may công thức nước tương có hi vọng, chờ chúng ta đặt mua đồng ruộng cửa hàng xong thì nhanh chóng ủ dấm. Tốt nhất có thể thừa dịp tháng 5 nhập chút lá trà và một vài mặt hàng bán chạy khác trở về kiếm tiền lộ phí mới được."

Hắn bán công thức nước tương ra ngoài cũng có một phần nguyên nhân do chiêu số đường sương đổ bể, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Cho dù Tống Thiêm Tài đã chuẩn bị nhiều kế hoạch khác nhau, nhưng bởi vì ở Tống gia thôn nên hắn căn bản không hay biết chuyện bên ngoài. Vào cuối năm trước, hoàng thương Phó gia - chủ sở hữu xưởng chế đường sương nổi danh nhất phía bắc - ồn ào muốn phân gia, đại công tử Phó gia mang theo một đội nhân mã vào nam sinh cơ lập nghiệp, mở xưởng chế đường, giá đường sương ở phía nam theo đó mà tụt dốc không phanh. Đương nhiên, kế hoạch của Tống Thiêm Tài cũng tan thành mây khói.

Tiền vốn coi như đã có, Tống Thiêm Tài thoáng an tâm hơn. Tuy rằng trên người Triệu Ngôn Tu có bạc, nhưng đó dù sao cũng là nền móng để Triệu Ngôn Tu về sau an cư lạc nghiệp. Hắn làm đại ca, có thể mượn dùng cho việc khẩn cấp nhưng lại không thể dùng để làm vốn gốc. Cho nên, việc cấp bách cần làm lúc này là nhanh chóng kiếm tiền, chân chính đặt một chân trên mảnh đất Tuyền Châu.

Mà kế hoạch đường sương đổ bề, Tống Thiêm Tài lại nghĩ tới một thứ khác để kiếm tiền, đó chính là bột thịt gà. Nhưng thứ này nếu như không có các phụ gia khác mà chỉ dựa vào thịt gà và nấm hương thì phí tổn sẽ cao đến khiếp hồn. Tống Thiêm Tài chưa đi tìm hiểu, quả thật là không dám xuống tay.

Trong lòng liên tục suy tính chiêu số kiếm tiền, nghe tiếng sóng nước đập lên mạn thuyền, Tống Thiêm Tài giúp Triệu Ngôn Tu đắp chăn lại đàng hoàng, chính mình cũng chui vào ổ chăn ngủ. Đầu mùa xuân nhiệt độ ban đêm thật đúng là lạnh, tuy rằng chăn rất dày, nhưng hai người Tống Thiêm Tài vẫn cảm thấy không ấm áp.

Triệu Ngôn Tu ngủ say, cũng chẳng biết có phải vì lạnh hay không mà rúc vào bên người Tống Thiêm Tài, còn gối lên cánh tay Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài tìm cái áo mỏng của mình gấp lại cho Triệu Ngôn Tu gối, sau đó lại ghé sát vào Triệu Ngôn Tu ngủ. Thầm nghĩ: Hôm nay lạnh thật, may là có người để sưởi ấm, không thì chết rét.

Đến ngày thứ năm, thuyền dừng lại ở một cái cảng nhỏ nghỉ chân. La lão đại tới đề điểm một câu cho Tống Thiêm Tài, nói ở cảng này có một loại trái cây đang lúc vào mùa, mang lên một ít đến Tuyền Châu là có thể bán với giá gấp ba đến bốn lần. La lão đại dẫn theo tiểu nhị chuẩn bị đi mua một ít, hỏi Tống Thiêm Tài có đi hay không.

Chuyện có thể kiếm ra tiền Tống Thiêm Tài đương nhiên sẽ làm. Hắn và Triệu Ngôn Tu đi theo La lão đại mua 800 cân, tốn hai mươi lượng bạc. Tống Thiêm Tài hơi xót tiền, nhưng nghĩ đến khi tới Tuyền Châu đám hoa quả kia có thể đổi được hơn sáu bảy chục lượng bạc là lại cảm thấy cọc mua bán này không tồi.

Loại quả này Tống Thiêm Tài chưa ăn bao giờ, nhìn hơi giống anh đào, nhưng lớn và ngọt hơn anh đào một chút, lại còn cực kì khó bảo quản. Tuy rằng trái cây đựng trong bốn cái sọt, nhưng xung quanh sọt phải bọc rất nhiều rơm rạ lót, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mỗi lần chỉ có thể nâng một sọt.

Cũng may La lão đại và Tống Thiêm Tài nói chuyện rất hợp nhau, thấy có vậy bèn gọi thêm hai người tới giúp bọn họ chuyển lên trên thuyền. Nhà thuyền cũng sẽ không để cho bọn họ chiếm chỗ miễn phí, Tống Thiêm Tài lại phải trả thêm hai lượng bạc coi như thanh toán phí chuyên chở. Bởi vậy, Tống Thiêm Tài không thể không cảm thán, khó trách Tuyền Châu nhiều hàng hóa đến vậy nhưng giá cả vẫn rất cao. Chỉ riêng tiền đi lại ngồi thuyền đã tiêu phí không ít, còn cần cả nhân công vận chuyển, đương nhiên là không thể rẻ nổi.

Mấy ngày nay ở trên thuyền không có hoa quả ăn, Tống Thiêm Tài lúc mua trái cây đã được người bán tặng mười cân, rửa sạch sẽ để lên trên thuyền ăn. Hai người trở về khoang thuyền, Tống Thiêm Tài lấy ra ít trái cây đưa cho Triệu Ngôn Tu, ăn một lèo lưng lửng dạ.

Ăn no mới có sức làm việc, Tống Thiêm Tài chuẩn bị ngủ một giấc cho tinh thần sảng khoái. Nhưng vừa mới đặt lưng, Tống Thiêm Tài đã thiếu chút nữa nhảy dựng lên, giường của hắn bị người khác động vào. Phản ứng đầu tiên của Tống Thiêm Tài là sờ lên ngân phiếu cột trên đùi, sau đó vờ như không có việc gì đứng dậy đi rót chút dấm như chuẩn bị tới phòng bếp đưa cho tiểu nhị nấu ăn. Kỳ thật, đôi mắt lại quét qua hai cái bình dấm phôi hắn mang theo. Thấy miệng bình vẫn còn phong kín hoàn hảo không tổn hao gì, trong lòng hắn mới nhẹ nhàng thở phào.

Ra bên ngoài, bọn họ mang theo rất nhiều bạc và ngân phiếu. Ngân phiếu thì khâu ở quần áo lúc nào cũng mang theo trên người, nhưng hai trăm lượng bạc thì dùng vải và giấy dầu bọc lại nhét ở phía dưới bình dấm phôi. Bạc mang theo trên người không vượt qua năm mươi lượng bạc, cộng thêm số lẻ linh tinh vụn vặt, ở giữa một đám người làm buôn bán ngược lại không quá bắt mắt.

Phát hiện tiền bạc đều còn, Tống Thiêm Tài mới yên tâm. Cũng tại hắn lơi lỏng, nơi này là bên ngoài, vậy mà hắn lại không lưu ý chút nào. Tuy rằng vừa rồi có người của La lão đại ở trên thuyền, nhưng đôi bên cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có thể để tâm được đến đâu? Hơn nữa tuy hắn cho La lão đại chỗ tốt, nhưng lại không cách nào chu toàn cho hết mỗi một thuộc hạ của La lão đại.

Bụng người cách một lớp da, chỉ e chính La lão đại cũng không thể bảo đảm nhóm người này sẽ không thấy tiền sáng mắt. Tống Thiêm Tài chỉ có thể tự an ủi mình, một đường này hắn cũng coi như điệu thấp, ăn mặc chi phí đều như phần lớn mọi người, nếu không thì sẽ không chỉ mỗi bị người ta lục lọi là xong rồi đâu.

Lựa lúc thích hợp, Tống Thiêm Tài ghé sát bên tai Triệu Ngôn Tu kể lại việc này cho y. Tuy rằng đồ đạc không mất mát gì, nhưng trên thuyền cũng không an toàn, ngôn hành cử chỉ của hai người cần phải chú ý hơn một chút. Vốn dĩ, Tống Thiêm Tài còn định nói với La lão đại, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thôi.

Đầu tiên mặc kệ kẻ lục đồ này có phải người của La lão đại hay không hắn vẫn chưa xác định, bọn họ chỉ mới quen biết La lão đại mấy ngày, tuỳ tiện đi nói, không khéo một cái là ngược lại sẽ trở thành kẻ trong ngoài đều không phải. Tống Thiêm Tài chỉ đành nhịn xuống. Nếu kẻ này chỉ dừng lại ở đây thì coi như cho qua, nếu như còn dám tái phạm thì phải bắt được tận tay, sau đó trừng trị một phen cho chừa.

Triệu Ngôn Tu cũng cảnh giác hơn không ít, cả một đoạn đường phía sau đều dính chặt lấy Tống Thiêm Tài, chỉ sợ có kẻ dám gây bất lợi cho Tống Thiêm Tài. May là lộ trình tiếp theo cũng coi như gió êm sóng lặng. Sau khi ngồi thuyền mười ngày, cuối cùng đoàn người Tống Thiêm Tài cũng đã nhìn thấy cảng Tuyền Châu.