Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Quế Chi cũng chỉ là sợ nhi tử trách móc nương mình nên mới giải thích một chút, mặt khác ngược lại không nói thêm gì nữa. Hai người rất nhanh đã về đến nhà. Tống Đại Sơn vừa mới cho nghé con và dê con ăn chút cỏ khô, đang hâm nóng sữa dê cho Tống Tiểu Bảo thì thấy xe bò đã trở lại, bèn lập tức ra ngoài.

Hắn nói thầm trong lòng, chuyến đi nhạc gia này về cũng quá nhanh rồi. Lại thấy đồ đạc trên xe bò vẫn còn nguyên, hắn lập tức sửng sốt nhìn về phía Trần Quế Chi, phát hiện đôi mắt nàng đỏ hoe bèn rầu rĩ hỏi: "Sao lại mang đồ về đây, nương đứa nhỏ không sao chứ?"

Trần Quế Chi lắc đầu, xuống xe bò, nói với Tống Đại Sơn: "Mau giúp dọn đồ, ta còn có thể có chuyện gì, chỉ là hai đệ đệ không biết cố gắng nên mới cảm thấy hơi tức giận mà thôi. Ai, về sau ta sẽ không bao giờ tiếp tục chịu đựng bọn họ nữa. Chuyện nhà chúng ta phải nhọc lòng còn nhiều lắm, không có rảnh đi quan tâm bọn họ."

Tống Đại Sơn cũng không hỏi nữa, đứa nhỏ còn ở bên cạnh, dù thế nào cũng phải nhường cho lão thê chút thể diện. Không cần Trần Quế Chi bọn họ động tay, một mình hắn bê đồ vào nhà. Tống Tiểu Bảo nghe tiếng đi ra ngoài, ngước lên thấy Tống Thiêm Tài lập tức từng bước chân ngắn tũn chạy như bay tới.

Tống Thiêm Tài ôm chặt nó, cười nói: "Con trai ngoan của cha, ngươi chạy chậm chút, chỗ này trơn, ngã ra đấy để xem ngươi tìm ai khóc nhè."

Tống Tiểu Bảo vùi đầu lên vai Tống Thiêm Tài, chỉ cười ha ha, trên trán toát đầy mồ hôi. Trần Quế Chi tiến lên xoa xoa phía sau lưng Tống Tiểu Bảo nói: "Vẫn là Ngôn Tu biết săn sóc trẻ nhỏ, Tiểu Bảo trên lưng đều rất khô, không dính mồ hôi, so với kẻ làm cha như ngươi mạnh hơn nhiều."

Tống Thiêm Tài cảm thấy mình thật vô tội, nằm không cũng trúng đạn. Rõ ràng cái gì cũng không làm, chỉ bởi vì có một tiểu đệ cực kỳ có năng lực, lấn át hắn đến cái gì cũng thành sai, cảm giác thật quá buồn bực. Chẳng qua có tiểu đệ chăm con cho hắn, chuyện tốt như vậy nếu hắn lại oán giận thì chính là thiếu đánh. Thế mới nói, tiểu đệ giỏi giang khiến lão đại trở nên ngu ngốc biết phải làm sao đây.

Tống Thiêm Tài khiêm tốn tiếp thu Trần Quế Chi dạy dỗ, còn bảo đảm về sau sẽ học tập Triệu Ngôn Tu, nhất định nghiêm túc học cách chăm sóc Tống Tiểu Bảo thật tốt, nuôi Tống Tiểu Bảo đến béo tốt mập mạp, trắng nõn sạch sẽ như con lợn con, khiến Trần Quế Chi bị chọc cười.

Nhưng Tống Tiểu Bảo không vui, nó tuy rằng còn nhỏ nhưng cũng biết lợn con khẳng định không phải từ để khen, vặn vẹo thân mình tỏ vẻ bất mãn. Tống Thiêm Tài vừa mới chọc cười được lão nương, nhi tử lại bắt đầu giận dỗi, đành phải bế nó dỗ dành đi tìm Triệu Ngôn Tu.

Triệu Ngôn Tu đang đọc sách. Lúc trước chờ sau khi Triệu Ngôn Tu khoẻ lại hoàn toàn, y đã từng trở về căn nhà nơi mình và cha mẹ từng ở. Người mua lại chỗ đó xem như người quen của Triệu Tài Thanh, di vật của phu thê Triệu Tài Thanh cũng do hắn bảo quản. Người Triệu gia đã sớm tới lật qua một lượt, không tìm thấy tiền bạc nên mới không mang mấy thứ này đi.

Triệu Ngôn Tu mang hết tất cả về. Tổng cộng sáu cái rương lớn, đều là những thứ phu nhân đã sắp xếp gọn gàng sau khi Triệu Tài Thanh qua đời. Có năm rương đều là thư tịch Triệu Tài Thanh từng đọc, còn có một cái rương là đồ đạc cha mẹ y dùng lúc sinh thời, đều không đáng giá tiền, đáng giá đều bị người Triệu gia lấy đi rồi.

Chẳng qua ở trong mắt Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài, năm cái rương sách kia mới là thứ có giá trị nhất. Phải biết rằng Triệu Tài Thanh chính là cử nhân, nếu như không có cái đôi rách việc của Triệu gia kia, trúng tiến sĩ cũng không phải không có khả năng. Một phần tử trí thức cao cấp như vậy, sách vở ông để lại đối với người đọc sách mà nói giá trị cực kì xa xỉ.

Tống Thiêm Tài là tú tài, tuy rằng mấy năm tới đây không thể khoa cử, nhưng lại không trở ngại việc hắn đọc sách. Triệu Ngôn Tu tuy luyện võ, nhưng được người cha cử nhân của mình dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, văn thải cũng có thể nói là bất phàm. Y đặt hết mấy thứ này trong thư phòng của Tống Thiêm Tài để Tống Thiêm Tài có thể tùy ý lật xem. Đáng tiếc, Tống Thiêm Tài hiện tại là một kẻ đại quê mùa, không thích nhất là đọc sách viết chữ, số sách này ở nhà hắn đã lâu như vậy, hắn còn chưa từng giở ra lấy một lần.

Ăn tết nhàn nhã không có việc gì, Triệu Ngôn Tu ngược lại một mình tới thư phòng ngơ ngác, rảnh rỗi bèn đọc mấy quyển sách. Đôi khi, y còn đọc cho Tống Tiểu Bảo nghe, dạy nó cách cầm bút, viết chữ. Tống Tiểu Bảo chơi rất vui vẻ, thường xuyên vẽ thành cái mặt mèo, còn giây bẩn ra khắp người Triệu Ngôn Tu. Nhưng Triệu Ngôn Tu lúc nào cũng chỉ cười hì hì, Tống Thiêm Tài muốn phạt Tống Tiểu Bảo cũng đều bị y ngăn cản, còn nói y khi còn nhỏ cũng học như thế này, không đáng ngại.

Chẳng qua được Triệu Ngôn Tu hun đúc một thời gian, Tống Tiểu Bảo đối viết chữ ngược lại hứng thú tăng lớn, bây giờ đã có thể viết từ một đến ba. Vừa đến thư phòng đã trực tiếp cầm tờ giấy vẽ ba gạch ngang to đùng, như hiến vật quý duỗi thẳng tay đưa cho Tống Thiêm Tài, vẻ mặt kiểu như đang nói với Tống Thiêm Tài: "Cha, cái này là Tiểu Bảo viết."

Còn nhất định phải chỉ vào cho Tống Thiêm Tài xem. Không có gì bất ngờ xảy ra, Tống Thiêm Tài liên mồm khen nó một trận, Tống Tiểu Bảo sướng đến mức lại cầm bút lông tiếp tục vẽ vời. Chờ khi Trần Quế Chi bưng sữa dê vào nhà đã nhìn thấy tôn tử của mình đen sì khắp áo.

Trần Quế Chi nhìn hai lớn một nhỏ chơi đến vui vẻ, lại khó mà nặng lời, đành phải tự an ủi mình thay quần áo cũ cho Tống Tiểu Bảo, nếu không mực dính lên trên áo bông giặt sẽ rất tốn sức. Nhưng khi Tống Tiểu Bảo lại một lần đem ba cái gạch ngang của mình ra cho Trần Quế Chi xem, Trần Quế Chi lập tức không còn chút ý kiến nào.

Nàng cầm tờ giấy đi ra ngoài khoe với Tống Đại Sơn, con cái nhà ai chưa đến ba tuổi đã có thể viết được chữ ra hình ra dạng thế này cơ chứ. Tôn tử nhà nàng quả là thông minh, so với cha của nó lợi hại hơn nhiều, về sau nhất định là một kẻ có tiền đồ.

Tống Tiểu Bảo đã giúp hòa hoãn nỗi buồn bực trong lòng Trần Quế Chi. Chờ đến mùng ba Lâm Tiểu Mãn tới cửa chúc tết, Trần Quế Chi đã hoàn toàn nhìn không ra chút thương tâm nào. Lâm Tiểu Mãn đã không còn cha, ông ngoại lại qua đời, mà Trần Đại Thạch ngược lại có một đống thân thích, nhưng cũng từ sớm đã chặt đứt quan hệ cả đời không qua lại với nhau.

Cho nên vừa đến tết, ngoại trừ những nhà quen biết ra, hai người kia thật đúng là không có trưởng bối nào cần bái phỏng. Năm nay Lâm Tiểu Mãn ở cửa hàng Tống ký hỗ trợ, hai phu phu bọn họ lại đi theo Tống Thiêm Tài đốt than kiếm được không ít tiền, trong lòng đương nhiên sẽ cảm kích Tống gia.

Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn sống ở chân núi cạnh Trần gia thôn, tuy rằng hơi hẻo lánh nhưng cũng không phải là tin tức gì cũng không nghe được. Ngày hôm qua chuyện Tống Thiêm Tài và Trần Quế Chi tới Trần gia, sau đó tan rã trong không vui đã lan truyền đến ồn ào huyên náo ở Trần gia thôn. Mọi người đều nói là Trần gia không dung người. Theo lời của hàng xóm cách vách Trần gia, Phùng Tứ Phượng ở nhà mắng Trần Quế Chi, bị Tống Thiêm Tài tới chúc tết vừa lúc nghe được. Tống Thiêm Tài là người hiếu thuận, sao có thể chịu được nương của mình bị người khác mắng chửi, bèn lập tức làm cho ra nhẽ với Trần gia. Kết quả Phùng Tứ Phượng còn làm cho mọi chuyện trầm trọng thêm, chọc giận tú tài công, khiến hắn đưa ra phát ngôn vẫn tẫn hiếu bà ngoại như cũ, nhưng cửa lớn nhà cữu cữu thì lại trèo cao không nổi, cuối cùng mang theo Trần Quế Chi tức giận trở về.

Có mấy nhà quan hệ tốt với Trần Đại Thạch biết Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch thân cận Tống gia, từ sáng sớm đã đi kể cho hai bọn họ. Trần gia làm việc không đạo nghĩa, tết nhất cháu ngoại trai tới cửa không tiếp đãi cẩn thận thì thôi, vậy mà còn làm ra chuyện như vậy, quả đúng là quá mức không để người khác vào mắt. Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn sợ Trần Quế Chi trong lòng có khúc mắc, cũng sợ Tống gia thôn có người biết được sẽ đồn đãi vớ vẩn, lúc này mới quyết định xách theo quà tết tới bái phỏng. Tốt xấu cũng chứng tỏ cho người Tống gia thôn biết nhà mẹ đẻ của Trần Quế Chi cũng có người, cho dù là họ hàng xa nhưng thân cận nhiều thì cũng như nhau.

Trần Quế Chi thấy Lâm Tiểu Mãn xách không ít đồ, Trần Đại Thạch lại còn cõng một bao củ sen tới đây, trong lòng minh bạch đây là Trần Đại Thạch bọn họ tới giúp nàng giành vinh quang. Rốt cuộc thì hai người kia là thân thích nhà mẹ đẻ nàng, tới cửa tặng lễ trọng, người khác có hỏi thì nàng cũng có thể có chuyện để nói.

Nhớ tới nhà mẹ đẻ sốt ruột của mình, Trần Quế Chi lại phải thở dài. Nàng chỉ là đãi Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn thoáng tốt chút, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi. Nhưng hai người này lại cực kì có tâm, nơi chốn giúp nàng giành vinh quang, thân thích như vậy nàng có thể không thích mới là lạ. Mà chính nhà mẹ đẻ của mình lại suốt ngày khiến nàng mất mặt. Chuyện ngày hôm qua truyền ra ngoài, trên mặt nàng cũng chẳng thấy chút gì vẻ vang.

Tết đến cái gì cũng đắt, lại hiếm rau dưa, một bao tải củ sen này ít nhất trên dưới một trăm cân. Hiện giờ ở trấn trên một cân củ sen phải bán được 6-7 văn một cân, nếu như đi xa chút như Đại Đồng châu để bán, 8-9 văn tiền một cân cũng còn được. Một bao tải củ sen tương đương khoảng nửa lượng bạc, hơn nữa Lâm Tiểu Mãn bọn họ còn mang đến rất nhiều đồ vật khác, cộng vào phải đến hơn một lượng bạc.

Trần Quế Chi biết cuộc sống của Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn vẫn còn khó khăn, không có trưởng bối nâng đỡ, càng không có đồng ruộng để lại. Hai người kiếm tiền mua đất cũng không dễ dàng. Tuy nói mấy ngày này kiếm được chút tiền, nhưng hai người chú định không có con cái, về sau dưỡng lão tống chung cần thiết phải tích cóp thật nhiều tiền bạc. Bây giờ họ lại chi tiêu cho các nàng nhiều như vậy, Trần Quế Chi trong lòng bèn cảm thấy băn khoăn.

Nếu như nhà Trần Đại Thạch có trẻ con thì nàng còn có thể lì xì hai lượng bạc bù lại. Nhưng bây giờ cho dù nàng đưa bao lì xì hai người cũng nhất định không nhận, ngược lại là Trần Đại Thạch còn cầm một bao lì xì nhét cho Tống Tiểu Bảo. Vuốt xem thì thấy có một trăm văn, ở trong số các nông hộ nhân gia phổ biến mười văn hai mươi văn, đây cũng xem như một cái đại hồng bao.

Tống Thiêm Tài cũng cảm thấy như thế. Trần Đại Thạch tôn kính song thân nhà hắn, thân cận với người nhà hắn, trượng nghĩa với chính hắn, khiến hắn trong lòng cảm nhớ một vài, định bụng tính toán lúc nào đó có thể phụ giúp Trần Đại Thạch và Lâm Tiểu Mãn một chút, khiến cuộc sống của bọn họ trở nên tốt hơn, về sau nhiều chút bảo đảm.

Củ sen đều được bọc bùn để giữ tươi, Trần Quế Chi lấy mấy khúc ra, chuẩn bị xào củ sen lát cho mọi người nếm thử mới mẻ. Tết đến Tống gia cả ngày thịt cá, mọi người đã sớm muốn ăn chút gì mới mẻ ngon miệng. Mà Tống Thiêm Tài thì lại nghĩ tới củ sen kẹp thịt, củ sen viên và củ sen hoa quế từng ăn lúc trước. Thấy trong nhà có nguyên liệu, hắn lập tức kéo Lâm Tiểu Mãn tới hỗ trợ làm.









Không còn cách nào, tài nấu nướng của Tống Thiêm Tài mà so với Lâm Tiểu Mãn thì sẽ lập tức vỡ thành cặn bã. Đây cũng là vì tương đối thân quen với Lâm Tiểu Mãn, bằng không, Tống Thiêm Tài da mặt có dày tới đâu cũng không thể lôi kéo khách vào bếp nấu nướng.

Lâm Tiểu Mãn thật sự thích hợp làm đầu bếp, y đối với nấu nướng phải nói là nghiên cứu chuyên sâu. Thịt kho tàu hồi trước Tống Thiêm Tài làm trải qua Lâm Tiểu Mãn cải tiến, thêm chút rượu vàng, lại chưng, mùi thơm toả ra nức mũi. Tống Thiêm Tài mỗi lần đều phải trộn hết chỗ nước rưới còn sót lại với cơm ăn, không bỏ phí dù chỉ một giọt.

Còn cả bánh nướng mỡ vàng, Lâm Tiểu Mãn làm so với loại Tống Thiêm Tài từng ăn ở hiện đại còn ngon hơn nhiều. Dù sao, chỉ cần là nấu nướng, Tống Thiêm Tài đã nhận định Lâm Tiểu Mãn, chỉ cần có y ở, hắn nhất định phải đày y đi làm bếp trưởng.

Làm củ sen kẹp phải chọn phần thịt ba chỉ ngon nhất, ba phần mỡ bảy phần nạc, băm nhuyễn. Đây là một việc tốn sức, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ hắn là người đọc sách, việc tốn sức gì đó đương nhiên phải giao cho người tập võ như Triệu Ngôn Tu làm mới là thích hợp nhất.

Vì thế, Triệu Ngôn Tu vung dao, cạch cạch cạch ở phòng bếp bắt đầu băm thịt. Tống Thiêm Tài thập phần hoài nghi phải chăng vì hắn phân công việc nặng nhất cho Triệu Ngôn Tu, cho nên tiểu tử này có phải đang coi thịt như hắn để băm không. Nhìn sức lực kia, Tống Thiêm Tài cũng phải vì cái thớt gỗ nhà hắn mà lo lắng. Cái thớt kia được làm từ thân gỗ ba mươi năm, lịch sử lâu đời, không nên bị Triệu Ngôn Tu băm vỡ.

Mà Tống Tiểu Bảo cũng hưng phấn muốn hỗ trợ làm việc, bởi vì cha nó xấu xa nói ai làm việc mới được ăn ngon. Nếu như không làm việc, nó sẽ không được ăn, cho nên nó mới tích cực yêu cầu hỗ trợ làm việc. Là con trai ruột của mình, Tống Thiêm Tài đương nhiên muốn mở cửa sau, để cho Tống Tiểu Bảo đi rửa hành lá, dùng còn là nước ấm.

Tống Tiểu Bảo vui vẻ, một mớ hành lá rửa sạch chỉ mất thời gian một chén trà nhỏ, Tống Thiêm Tài thay cho nó thêm hai lần nước ấm. Cuối cùng, vẫn là Trần Quế Chi thật sự không nhìn được nữa, từ trong tay Tống Tiểu Bảo giành lấy mớ hành đã sắp bị dập nát rửa lại một lần, thái nhỏ bỏ vào trong bát để Tống Tiểu Bảo bưng đến chỗ Tống Thiêm Tài.

Lâm Tiểu Mãn nêm nếm trộn nhân thịt, lại cực kì thành thạo tách đôi lát củ sen hơi mỏng ra không ngừng nhồi đầy nhân thịt. Tống gia đông người, kẻ háu ăn càng nhiều hơn, Lâm Tiểu Mãn ước chừng nhồi xong một bát nhân thịt lớn, dùng bốn cái đĩa to xếp tràn đầy mới chứa hết.

Sau đó bọc bột chiên, chờ dầu sôi mới bắt đầu thả củ sen vào trong nồi. Theo tiếng dầu bắn, không lâu sau, trong phòng bếp đã bay đầy mùi thơm. Tống Tiểu Bảo phản ứng trực tiếp nhất, lôi kéo Trần Quế Chi lập tức chạy xuống bếp. Bếp đang đốt lửa, lại có dầu sôi, Trần Quế Chi dù thế nào cũng không để Tống Tiểu Bảo qua đó, chỉ bế nó dỗ, chân thì lại đứng im bất động.

Miếng củ sen kẹp đầu tiên đã chiên xong, Lâm Tiểu Mãn thấy vàng ruộm thơm ngon, bèn để vào một cái bát nhỏ đưa cho Triệu Ngôn Tu để y bưng cho Tống Tiểu Bảo. Đỡ cho Tống Tiểu Bảo hai mắt ngập nước nhìn chằm chằm trong nồi, duỗi đến mỏi cả cổ.

Có ăn, Tống Tiểu Bảo lập tức vui vẻ. Trần Quế Chi sờ một chút thử độ nóng, Tống Tiểu Bảo lại sốt ruột, tự mình duỗi tay muốn bốc củ sen kẹp trong bát. Trần Quế Chi sợ nó bỏng, nhanh chóng đưa bát ra xa. Thổi thổi, chọn một miếng nhỏ đút vào trong miệng Tống Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo ăn mặt mày hớn hở, vô cùng vừa lòng. Chỉ chốc lát sau đã ăn hết, nó bèn liên tục kéo chân Trần Quế Chi, ý tứ chính là thúc giục Trần Quế Chi giúp nó lấy thêm. Mà mẻ củ sen kẹp đầu tiên đã chiên xong, Tống Thiêm Tài thừa dịp mình đang nhóm lửa có vị trí thuận lợi, nhân lúc còn nóng ăn liền mấy cái.

Vô cùng mỹ vị. Thấy Triệu Ngôn Tu đứng ở cách đó không xa, Tống Thiêm Tài dùng chiếc đũa gắp rồi thuận tay đưa qua nói: "Nếm thử, nhân lúc còn nóng, vừa giòn vừa thơm, bảo đảm ăn ngon."

Triệu Ngôn Tu hơi rối rắm nhìn chiếc đũa, nghĩ xem nên ăn hay là không. Nhưng đây là đũa của đại ca. Nhìn ánh mắt thúc giục của Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu há miệng nhận lấy, hơi bỏng một chút, chẳng qua hương vị xác thật không tồi.

Chỉ chốc lát sau, bốn đĩa củ sen kẹp đều chiên xong. Trần Quế Chi để riêng một bát đặt ở trong rổ, lại từ trong nhà chọn chút thức ăn ngon nhất bỏ vào đó, tính toán chờ khi nào Trần Đại Thạch bọn họ đi thì để bọn họ mang về.