Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 36




Tống Thiêm Tài đã sớm muốn lên núi đi săn chút gì đó, đặc biệt là khi bên cạnh có một Trần Đại Thạch kỹ thuật săn thú cao siêu, thường xuyên kể cho hắn đủ chuyện về săn bắn. Sau khi chính mắt được thưởng thức tài võ nghệ của Triệu Ngôn Tu, lá gan Tống Thiêm Tài lập tức phình lên, cũng động tâm tư đi săn thú.

Trần Đại Thạch sau khi biết từng đồng ý chờ khi nào vào đông hạ tuyết nhàn rỗi, hắn sẽ dẫn theo Tống Thiêm Tài đi săn thỏ, gà rừng. Lúc ấy, con mồi sẽ để lại dấu chân trên nền tuyết, phản ứng cũng chậm hơn bình thường, có thể nói vô cùng thích hợp cho tay mơ như Tống Thiêm Tài.

Cho nên, Tống Thiêm Tài vẫn luôn tâm tâm niệm niệm ngóng trông tuyết rơi để được đi săn thú. Tới nơi này gần nửa năm, ngoại trừ một lòng một dạ kiếm tiền ra, hắn quả đúng là chưa chơi bời thăm thú được cái gì. Kỳ thật Tống Thiêm Tài cũng biết săn thú không phải rất vui, nhưng tổng so với mỗi ngày rúc ở nhà khá hơn nhiều.

Tống Thiêm Tài ầm ĩ một trận, Tống Tiểu Bảo nghe thấy động tĩnh nhanh chân chạy ra xem náo nhiệt. Trần Quế Chi cũng đứng dậy đuổi phía sau Tống Tiểu Bảo, bắt lấy nó không cho Tống Tiểu Bảo chạy ra ngoài. Khi trời đổ tuyết chỉ cần không chú ý một cái, trẻ nhỏ sẽ rất dễ bị nhiễm phong hàn. Đặc biệt là nhỏ như Tống Tiểu Bảo, nhìn thấy tuyết còn không biết chơi điên thành bộ dạng gì đâu.

Quả nhiên, Tống Tiểu Bảo bịch bịch bịch lập tức lao ra ngoài cửa tìm cha hội hợp. Bông tuyết đọng ở trên cổ, trên cánh tay khiến nó cười khanh khách, cảm thấy vô cùng mới lạ. Tống Thiêm Tài là người không biết chăm sóc trẻ nhỏ, thấy tuyết rơi còn bế Tống Tiểu Bảo hứng từng bông tuyết ngắm, khiến Trần Quế Chi đuổi theo phía sau giành lấy Tống Tiểu Bảo, luyến tiếc đánh nó, đành nhéo tai Tống Thiêm Tài xách vào trong nhà.

Trong miệng hằm hè nói: "Nhìn xem ngươi làm cha như vậy còn ra thể thống gì? Tự mình nghịch tuyết thì thôi, còn kéo cả cháu trai ta nghịch cùng. Nếu như nó cảm lạnh, cẩn thận ta đánh ngươi. Còn không mau đi vào, tuyết đọng ở trong cổ một lúc là tan, đến lúc đó ngấm vào trong người phát sốt thì toi. Ngươi đúng là không bớt lo, thân thể mới tốt lên vẫn......" Bla bla giáo huấn một trận, Tống Thiêm Tài chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm.

Sau đó, Trần Quế Chi lại xuống bếp nấu hai chén nước gừng ngọt. Một lớn một nhỏ, cha con Tống Thiêm Tài một kẻ cũng không thể chạy trốn. Tống Tiểu Bảo không chịu uống, Trần Quế Chi vừa dỗ dành vừa lừa gạt, đồng ý Tống Tiểu Bảo uống xong sẽ nấu đồ ăn ngon cho nó, dẫn nó đi chơi. Mà Tống Thiêm Tài vừa mới lộ ra ý không muốn uống, Trần Quế Chi lại bùm bùm mắng một trận, Tống Thiêm Tài lập tức tỏ vẻ nước gừng ngọt không tồi, lại thêm một chén! Mới khiến Trần Quế Chi lộ ra vẻ mặt vừa lòng.

Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh nhìn nghẹn cười, còn bị Tống Thiêm Tài nhìn thấy. Hắn trong lòng thoáng mất cân bằng, lập tức cười hì hì bưng bát nước gừng ngọt thứ hai Trần Quế Chi vừa rót cười thật sâu, giả lả nói với Triệu Ngôn Tu: "Ngôn Tu, vừa nãy ngươi cũng đứng ở cửa nhỉ. Thân thể ngươi vừa mới khoẻ lên, cũng không thể đông lạnh. Mau, tới uống bát nước gừng ngọt này. Nương, ngươi nói có đúng hay không?"

Trần Quế Chi bình thường đối với dự phòng cảm lạnh đều dùng tôn chỉ giết nhầm còn hơn bỏ sót, lập tức gật đầu tỏ vẻ tán đồng Tống Thiêm Tài. Triệu Ngôn Tu có loại cảm giác nằm không cũng trúng đạn. Vì không để cho Tống Thiêm Tài nắm lấy cơ hội học theo lời Trần Quế Chi vừa nói, Triệu Ngôn Tu bưng bát lên một hớp cạn sạch.

Trần Quế Chi thấy mà ghét bỏ nhìn lướt qua Tống Thiêm Tài, nói với Tống Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo à, nhìn tiểu thúc của ngươi uống canh gừng giỏi chưa kìa. Ngươi đừng học cha ngươi, uống chút đồ thôi mà còn phải õng a õng ẹo, một chút cũng không sảng khoái, chẳng biết là giống ai."

Tống Thiêm Tài cảm thấy lòng mình như bị bổ một đao, vì sao kéo người chết chung cũng khó như vậy cơ chứ.

Bởi vì tuyết rơi nên Tống Đại Sơn đặt chậu than vào tất cả các phòng trong nhà, Tống Thiêm Tài còn bảo Tống Đại Sơn bện cái lồng gắn vào chậu than, hơ quần áo gì đó cũng tiện, lại không cần lo lắng Tống Tiểu Bảo sơ ý hấp tấp đụng phải chậu than, bị bỏng.

Quả nhiên, tới ban đêm nhiệt độ hạ thấp. Tống Thiêm Tài không yên tâm Triệu Ngôn Tu, sợ tiểu thiếu gia này không thích ứng, bèn đi một chuyến đến phòng Triệu Ngôn Tu. Thấy Triệu Ngôn Tu ngủ rất an ổn, nhìn qua chậu than, thêm chút than, lại giúp y dém chăn, lúc này mới đi ra ngoài ngủ.

Tống Thiêm Tài vừa đi, Triệu Ngôn Tu lập tức mở bừng mắt, sờ lên góc chăn vừa mới được Tống Thiêm Tài chỉnh lại, đôi mắt y lấp lánh, nhìn chằm chằm chậu than một hồi rồi an tâm đi ngủ.

Một đêm không nói chuyện. Tống Thiêm Tài bởi vì mong ngóng tìm Trần Đại Thạch lên núi săn thú, buổi sáng dậy sớm, hắn bèn dứt khoát tỉnh luôn, xuống bếp nấu cháo. Thấy một ít thịt và sườn dê tối qua ăn lẩu còn thừa, Tống Thiêm Tài linh cơ vừa động, nấu một nồi canh thịt dê. Ngày đông, bưng bát canh thịt dê sưởi ấm dạ dày, đúng là không còn gì hạnh phúc hơn.

Tống Đại Sơn vừa rời giường đã thấy Tống Thiêm Tài đang ở trong bếp bận rộn. Tối qua nghe Trần Quế Chi và Tống Thiêm Tài nói chuyện, trong lòng hắn cũng lược qua. Hơn nữa mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, hắn thế nhưng cảm thấy tất cả lời nói của con trai đều đúng. Hắn trước kia đã chiều hư không ít người, ai cũng cảm thấy hắn không vất vả, coi hắn dễ bắt nạt. Ngẫm lại mình cả đời hướng thiện, lại rơi xuống cảnh ngộ như vậy, Tống Đại Sơn lập tức cảm thấy trong lòng chua xót.

Chẳng qua nhìn Tống Thiêm Tài vội tới vội lui nấu bữa sáng cho bọn họ, cho dù không tán đồng nhưng cũng chưa từng oán trách hắn, Tống Đại Sơn lại cảm thấy hắn cũng không phải hoàn toàn sai. Ít nhất còn có một đứa con ngoan, đứa cháu ngoan. Con của hắn là tú tài, hiểu biết nhiều, xử sự làm người cũng mạnh hơn so với hắn, về sau cái nhà này vẫn nên giao cho con hắn đảm đương. Tựa như bạn già của hắn nói vậy, chuyện gì cũng nghe con chỉ có chuẩn không sai.

Tống Thiêm Tài thấy Tống Đại Sơn, múc nước sôi vào bồn gỗ, nói với Tống Đại Sơn: "Cha, ta múc cho ngươi ít nước sôi, cha đổ thêm nước lạnh vào rửa mặt trước. Ta cho đồ ăn thừa tối qua vào nước kho hầm trong nồi, chút nữa sẽ ăn cháo với bánh bột ngô. Nếu cha còn đói thì ăn thêm cái bánh trứng ta mới rán, thử xem tay nghề có tiến bộ hay không."

Tống Đại Sơn gật gật đầu, cười bưng nước rửa mặt nhi tử múc cho đi ra ngoài chờ ăn cơm.

Triệu Ngôn Tu là người thứ ba thức dậy. Kỳ thật Trần Quế Chi đã dậy rồi, chẳng qua phải giúp Tống Tiểu Bảo mặc quần áo nên mới ở trong phòng lâu như vậy. Buổi sáng, Tống Thiêm Tài đã mang quần áo bằng da Trần Quế Chi may ra mặc, lại đặt một bộ ở mép giường Triệu Ngôn Tu, tính toán hôm nay cùng Triệu Ngôn Tu lên núi săn thú.

Tống Thiêm Tài khoác thêm bên ngoài một cái áo bông lớn, chân mang giày bông, nhìn thế nào cũng thấy quê kệch. Nhưng cùng một dạng mặc ở trên người Triệu Ngôn Tu lại cho ra khí chất khác biệt, nhìn đâu cũng thấy soái. Tống Thiêm Tài ngao ngao một tiếng, hận không thể tẩn tiểu đệ mới thu của hắn một trận, lúc nào cũng lấn át hắn đến ảm đạm không ánh sáng, phải giáo dục y, ngươi đoạt uy phong của lão đại nhà ngươi như vậy là phạm tội chết đấy biết chưa?

Đáng tiếc, Tống Thiêm Tài chỉ có thể gào thét trong lòng, trên mặt vẫn phải bảo trì hình tượng quang huy, tận lực cách Triệu Ngôn Tu xa một chút, như vậy là có thể coi như không phát hiện chênh lệch bề ngoài giữa hai người. Trong lòng hắn không ngừng tự an ủi mình, ta là người có hàm dưỡng, chú trọng chính là vẻ đẹp bên trong, bề ngoài gì đó đều là nông cạn.

Chỉ là thật muốn được nông cạn quá đi, ông trời, ngươi thật quá bất công!

Triệu Ngôn Tu nhìn Tống Thiêm Tài trong mắt từ kinh diễm đến ngượng ngùng là biết ngay đại ca hắn chẳng biết lại đang não bổ cái gì. Y cười nói: "Đại ca, ngươi xem chúng ta khi nào đi tìm Đại Thạch bọn họ. Còn nữa, chúng ta có cần mang theo cung tên không?"

Tống Thiêm Tài đã sớm tính toán chu toàn, nghe Triệu Ngôn Tu hỏi vậy lập tức đáp: "Ta và Đại Thạch đã bàn xong, nhờ hắn mang thêm hai bộ cung. Chẳng qua mục tiêu lần này chúng ta lên núi chủ yếu chỉ là gà rừng và thỏ. Nghe Đại Thạch nói, trên nền tuyết rất dễ tìm được dấu chân gà rừng. Chờ săn được, chúng ta mang lên trấn trên tặng chút quà tết cho Đỗ chưởng quầy và Thái sư gia. Đúng rồi, Ngôn Tu ngươi có muốn đi thăm ai không?"

Triệu Ngôn Tu lắc đầu. Từ sau khi cha mẹ đi, y đã không còn muốn dính líu gì đến đám người quen ở Vĩnh Nhạc trấn nữa. Y như bây giờ đã rất tốt, không muốn thay đổi gì cả. Huống chi, Triệu Ngôn Tu còn có một mối lo khác. Mấy người giao hảo với cha y nếu thấy y tới bái phỏng, vì để chương hiển bọn họ đức cao vọng trọng, nhân nghĩa trọng tín, nói không chừng sẽ nhân danh bù đắp mà giữ hắn ở lại.

Đó không phải là điều mà Triệu Ngôn Tu kỳ vọng. Y bây giờ đã chậm rãi dung nhập Tống gia, hai lão Tống gia hiền lành, Tống Tiểu Bảo đáng yêu cùng với đại ca ngốc Tống Thiêm Tài luôn đối đãi y bằng tấm lòng quan ái chân tình, khiến tâm tình Triệu Ngôn Tu chậm rãi thả lỏng, bắt đầu coi Tống gia như một gia đình thứ hai.

Tống Thiêm Tài thấy Triệu Ngôn Tu lắc đầu, nghĩ đến cái mông bị thương của Triệu Ngôn Tu, hắn cũng bèn không nói thêm gì. Nếu là Triệu Ngôn Tu, hắn cũng không muốn đi phản ứng mấy kẻ giả mù sa mưa đó. Nếu người ta đã không thích có liên luỵ với Triệu Ngôn Tu, bọn họ cũng không cần phải nhiệt tình sấn tới.

Trong phòng đốt chậu than, cửa lại treo rèm dày nên cũng không thấy quá lạnh. Mà Tống Tiểu Bảo lại quấy đòi đeo bịt tai với găng tay, Trần Quế Chi dỗ thế nào cũng không được, cuối cùng đành phải cho nó đeo. Tống Thiêm Tài nhìn Tống Tiểu Bảo mỹ mãn giơ cái tay lông xù lên khoe khoang với hắn, rất muốn nói với con trai ngốc một câu: ngươi xú mỹ* như vậy cho ai coi, ngươi cho rằng ngươi là tiểu nữ hài ư? Nam tử hán chúng ta sao có thể để ý bề ngoài như vậy, tỏ ra ngu ngốc thế này quá hạ thấp gen tốt đẹp của cha ngươi.

*Xú mỹ: mang ý châm chọc người thích thể hiện là mình xinh đẹp, tài giỏi nhưng sự thật lại không phải như thế.

Nhưng nhìn Trần Quế Chi vẻ mặt tràn đầy ý cười đứng ở bên cạnh nhìn, Tống Thiêm Tài cuối cùng vẫn xoa đầu Tống Tiểu Bảo, giúp Tống Tiểu Bảo tháo găng tay ra nói: "Ngoan, xem tay ngươi ra đầy mồ hôi rồi kìa. Chúng ta cất nó đi trước, chờ giữa trưa nãi nãi đưa ngươi đi chơi với các bạn nhỏ, ngươi lại đeo cho các bạn xem."

Nghe Tống Thiêm Tài nói vậy, Tống Tiểu Bảo cực kì ngoan ngoãn đưa găng tay và bịt tai cho Trần Quế Chi để nàng cất đi. Trần Quế Chi hiếm lạ một hồi, cuối cùng nói: "Mấy đứa nhỏ các ngươi phụ tử liền tâm. Tiểu Bảo nghe lời cha! Ta dỗ nửa ngày vô dụng, ngươi nói mấy câu đã xong, cùng là ngươi thân vậy mà." Trong lời nói còn mang theo chút vị chua.

Triệu Ngôn Tu ở bên cạnh rất muốn nói, đó là bởi vì Tống Tiểu Bảo và cha có cùng một cái đức hạnh, cha nó đương nhiên là người hiểu nhất phải khuyên nó như thế nào. Chẳng qua, Triệu Ngôn Tu cảm thấy nếu nói ra sẽ mất vui, hắn vẫn nên coi như cái gì cũng không biết thì hơn.

Ăn sáng xong, lại ăn canh thịt dê, Trần Đại Thạch đã mang theo ba bộ cung đến Tống gia. Triệu Ngôn Tu giương một cái cung lên thử, xúc cảm không tồi, cực kì vừa lòng. Tống Thiêm Tài không biết cách xem loại vũ khí lạnh này, nhưng cũng cầm cung tên lên nhìn trái nhìn phải một lượt mới thỏa mãn buông xuống.

Chờ Trần Đại Thạch ăn xong bát canh, ba người lập tức cùng nhau lên núi. Để đi sâu vào trong núi, Tống Thiêm Tài đặc biệt tiêu số tiền lớn thuê người làm mấy đôi ủng da trâu, trong nhà mỗi người một đôi, nhân tiện cũng làm cho Lâm Tiểu Mãn và Trần Đại Thạch. Ống ủng cao tới tận dưới đầu gối, ở trên nền tuyết đi sẽ không bị ướt chân.

Ba người cước trình đều khá nhanh, không trong chốc lát đã lên đến sườn núi. Trần Đại Thạch tinh mắt nhìn thấy dấu chân gà rừng trên nền tuyết. Từng hàng dài, nhìn có vẻ còn không ít. Hắn dùng tay ra hiệu cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, hai người gật đầu hiểu ý, sau đó ba người bọc đánh qua đó.

Một hồi bận rộn, Trần Đại Thạch săn được nhiều gà rừng nhất, có năm sáu con. Triệu Ngôn Tu ít hơn hắn một hai con. Mà Tống Thiêm Tài lại chỉ bắt được một con, đấy còn là vì con gà rừng kia quá ngốc mới bị Tống Thiêm Tài tóm được. Chẳng qua Tống Thiêm Tài khoan thai thực sự, cảm thấy mình vừa lên núi đã có thể bắt được con mồi cũng là một loại thực lực.

Gà rừng của Trần Đại Thạch và Triệu Ngôn Tu đều trói cùng với nhau, xách theo kéo ở trên nền tuyết. Tống Thiêm Tài lại nhất định trói riêng con gà rừng đáng thương kia, nghênh ngang kéo đi trên nền tuyết đi. Vẻ mặt đắc ý cộng thêm hưng phấn của hắn khiến Triệu Ngôn Tu và Trần Đại Thạch đều quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng nhìn lại.

Lúc sau trên đường không gặp thêm con mồi nào nữa. Trần Đại Thạch mang theo hai tay mơ, không thật sự đi sâu vào trong núi mà đi tới khu vực bình thường hắn hay dạo qua, dẫn theo Tống Thiêm Tài bọn họ đi một vòng. Có lẽ là hưng phấn đủ rồi, Tống Thiêm Tài mới vung tay lên trói con gà đáng thương đã bị kéo đến hôn mê của hắn cùng một chỗ với đám gà còn lại, tay không dự định không ngừng cố gắng.

Chờ mặt trời ló rạng, tuyết tan, đường sẽ không dễ đi. Tống Thiêm Tài thở hồng hộc, Trần Đại Thạch bèn tìm một chỗ, ba người nghỉ ngơi một hồi, ăn chút gì đó rồi lại tiếp tục săn thú.

Tống Thiêm Tài buổi sáng ăn quá nhiều canh, muốn đi vệ sinh. Hắn đứng bên dưới đại thụ vừa mới kéo quần đã tinh mắt phát hiện một dấu vết rất nhỏ. Cẩn thận quan sát một lúc, tổng cảm thấy hơi giống dấu chân lợn, Tống Thiêm Tài nhanh chóng chạy về báo tin tức này cho Trần Đại Thạch.

Trần Đại Thạch nghe xong trên mặt hiện lên một tia hưng phấn. Chẳng qua hắn nói với Triệu Ngôn Tu: "Con lợn rừng này e là ra ngoài kiếm ăn, vô cùng hung hãn. Ngươi trông chừng Thiêm Tài huynh đệ, ta đi xem."

Triệu Ngôn Tu gật gật đầu. Trần Đại Thạch cầm cung tên và dao săn lần theo dấu chân chậm rãi tìm kiếm, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài theo ở phía sau. Triệu Ngôn Tu nhĩ lực hơn người, ngược lại trước một bước tìm được ra lợn rừng. Tống Thiêm Tài vừa hưng phấn vừa kích động, hận không thể lập tức kéo cung bắn lợn rừng. Đáng tiếc, mũi tên của hắn bắn ra lại không trúng cái nào, còn kinh động đến lợn rừng. Cũng may thời khắc mấu chốt Triệu Ngôn Tu cực kì cấp lực một mũi tên mất mạng, lợn rừng mới không chạy được nữa.

Mà Trần Đại Thạch đến chậm một bước, trong tay còn cầm một con lợn rừng con. Nhìn tiễn pháp của Triệu Ngôn Tu, hắn tán thưởng không thôi. Tống Thiêm Tài nghe Trần Đại Thạch khen Triệu Ngôn Tu, trên mặt đầy vẻ có chung vinh quang, trong lòng nghĩ mình quả là tuệ nhãn thức anh hùng! Ánh mắt này, không phục chính mình cũng không được.

Săn được lợn rừng, ba người xem như vượt mức hoàn thành mục tiêu mong muốn. Sợ mùi máu tươi dẫn dụ tới thú hoang khác, ba người lập tức kéo lợn rừng xuống núi.

Chờ xuống núi, Tống Thiêm Tài đổi cho Triệu Ngôn Tu, một hai phải cùng Trần Đại Thạch khiêng lợn rừng. Mỗi khi gặp được người trong thôn, được khen một trận, Tống Thiêm Tài luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt đầy cao hứng. Triệu Ngôn Tu lúc này mới hiểu ra, đại ca đây là giống với Tiểu Bảo, vừa ưa mặt mũi vừa thích được khen ngợi. Ai, tính tình này, may mắn bây giờ có mình ở đây, y nhất định phải trông chừng đại ca thật cẩn thận, không thể để đại ca bị lừa.