Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 30




Tống Thiêm Tài ở chỗ Đỗ chưởng quầy đánh thái cực nửa ngày, thu hoạch một tấm ngân phiếu, còn cùng Triệu Ngôn Tu chén một bữa ngon lành, sau đó mới thong thả ung dung dẫn theo Triệu Ngôn Tu tiếp tục thực hiện mục tiêu thứ hai, đi bái phỏng Thái sư gia.

Sau khi cùng Triệu Ngôn Tu rời khỏi tửu lâu, Tống Thiêm Tài lập tức không nhịn được nhanh chóng lấy tấm ngân phiếu Đỗ chưởng quầy tặng ra liếc mắt nhìn một cái xem là bao nhiêu. Vừa thấy là ngân phiếu một trăm lượng, Tống Thiêm Tài ngẫm lại mức độ tiêu tiền ở cổ đại cũng bèn bình thường trở lại, đồng thời chặt đứt ý tưởng bán công thức kiếm tiền. Phải biết rằng mấy món ăn hắn tặng cho Đỗ chưởng quầy kia coi như hơn một nửa tinh hoa trong đầu hắn. Chỉ một trăm lượng, này đồng nghĩa với việc bán hết toàn bộ công thức hắn biết cũng không được nổi 500 lượng bạc.

Nghĩ đến tốc độ tiêu tiền của mình, Tống Thiêm Tài đưa ra quyết đoán vẫn là nên trở về nghề cũ, thành thật mà làm thương nhân thôi. Bằng không, hán tử như hắn trên có già, dưới có trẻ phải nuôi dưỡng, học thì không giỏi, lại không có sức làm ruộng, không làm chỉ có cạp đất mà ăn.

Bởi vì có thêm một trăm lượng thu nhập, túi tiền của Tống Thiêm Tài lập tức dày lên rất nhiều. Hắn mở quán trà hai tháng kiếm lời tám mươi lượng bạc, cho Trần Quế Chi ba mươi lượng, dư lại năm mươi lượng hắn đều tích cóp. Tống Thiêm Tài kỳ thật còn có chút lo lắng, làm ruộng là dựa vào trời ăn cơm, chỉ cần một trận thiên tai dịch bệnh là có thể khiến nhóm nông dân cửa nát nhà tan.

Tống Thiêm Tài không phải người bị động, cho nên hắn muốn tích cóp thêm thật nhiều tiền, tốt nhất có thể tới Tuyền Châu mua đất mua nhà làm đường lui. Hắn đã hỏi thăm qua, Tống gia thôn bên này tuy rằng đa phần luôn mưa thuận gió hoà, dù vậy vẫn sẽ có khi gặp hoạ. Nhưng Tuyền Châu lại khác. Nơi đó thông thương phát đạt, lại có cảng, không thiếu nhất chính là lương thực. Cho dù gặp hoạ, nơi đó cũng sẽ chịu ảnh hưởng không quá lớn. Làm ruộng ở đâu cũng đều muốn mua đất trồng trọt, chỉ khi có đất đai lương thực trong tay mới khiến Tống Thiêm Tài ở cổ đại chân chính an tâm.

Tống Thiêm Tài làm người thích nhất chính là thỏ khôn có ba hang, không đặt trứng gà trong cùng một rổ. Hắn đối với sinh hoạt hiện tại tương đối vừa lòng, người thiển cận thường hay lo về gần. Tống Tiểu Bảo nhìn chính là một đứa nhỏ thông minh, nhưng khoa cử lại không phải chuyện dễ dàng. Tống Thiêm Tài cũng giống như bao người làm cha làm mẹ khác, luôn hy vọng cung cấp cho con mình hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất.

Thư viện ở Tuyền Châu rất nổi danh, từ lớp vỡ lòng năm tuổi đến lớp thiếu niên mười hai mười ba tuổi, học tốt thì trực tiếp có thể tới Minh Chính thư viện học tập. Đó là trường công, nếu như có thể cho Tống Tiểu Bảo vào đó học thì khởi điểm sẽ cao hơn rất nhiều. Cho dù về sau không đi khoa cử thì cũng có thể dựa vào các mối quan hệ trong trường đặt chân lên thương giới. Tống Thiêm Tài tuy rằng cảm thấy cuộc sống làm ruộng rất yên ổn, nhưng lại giống như Tống Đại Sơn, không hy vọng Tống Tiểu Bảo cả đời mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, mệt sống mệt chết lại chỉ có thể đổi được cái ấm no.

Cho nên, Tống Thiêm Tài tính toán trước khi Tống Tiểu Bảo tám tuổi tốt nhất dành dụm được hơn năm nghìn lượng bạc, có thể ở ngoại ô Tuyền Châu mua đồng ruộng nhà cửa, phân gia nghiệp qua đó. Nếu như có thể ở Tuyền Châu mua hai cửa tiệm, chỉ riêng tiền cho thuê đã có thể gánh vác chi tiêu hàng ngày của Tống gia, còn có thể thu thêm lợi nhuận. Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn quê quán cũng ở Tuyền Châu, phong tục tập quán ở Tống gia thôn đều tương tự Tuyền Châu, muốn khuyên bọn họ dọn qua đó cũng không phải việc khó.

Đến lúc đó chuyển ra ngoại ô Tuyền Châu ở, thuê người làm ruộng, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi dưỡng lão, về sau cho dù thân mình có cái gì không thoải mái cũng có thể trị liệu gần hơn, bớt không ít chuyện.

Đương nhiên, đấy cũng chỉ là để phòng ngừa vạn nhất. Nếu như Tống gia thôn vẫn luôn mưa thuận gió hoà, Tống gia ở chỗ này sinh hoạt không tồi, đến lúc đó hắn có thể đưa Tống Tiểu Bảo đến Vĩnh Nhạc trấn đi học trước, chờ Tống Tiểu Bảo lớn chút nữa mới đưa nó tới Tuyền Châu học tập mấy năm cũng chẳng sao.

Các mặt Tống Thiêm Tài đều ở trong lòng lược qua một lần, nhưng hiện giờ vấn đề lớn nhất hắn gặp phải lại là không có tiền. Tuy rằng quán trà sinh ý tạm được, nhưng một năm mấy trăm lượng bạc đã là đỉnh thiên. Cho nên, Tống Thiêm Tài phải nghĩ ra thêm thật nhiều con đường làm giàu nữa, kiếm thêm thật nhiều tiền mới có thể xoa dịu tâm tư nhà giàu mới nổi kia của mình.

Chẳng qua trước tiên, Tống Thiêm Tài đã hạ quyết tâm phải làm tốt mối quan hệ với người trong nha môn, về sau nói không chừng lúc nào đó sẽ dùng đến. Cho nên Tống Thiêm Tài vô cùng coi trọng việc giúp đỡ Triệu Ngôn Tu báo đáp ân tình lần này. Hắn dẫn theo Triệu Ngôn Tu ở trấn trên xoay sở nửa ngày, bỏ ra mười lượng bạc chuẩn bị lễ vật.

Triệu Ngôn Tu ngược lại có chút ngượng ngùng. Y hiện tại ăn ở đều phụ thuộc Tống gia, gia cảnh Tống gia thế nào y cũng rõ ràng, giờ còn tiêu nhiều tiền như vậy để giúp y báo đáp ân tình, Triệu Ngôn Tu trong lòng lại càng thêm cảm động.

Hai người cùng tới nha môn báo danh Thái sư gia, rất nhanh đã được đưa vào trong.

Thái sư gia mặt mày hồng hào, thấy Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài trên mặt lập tức tràn đầy vẻ tươi cười. Chờ sau khi Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đưa lễ vật, lại nói rất nhiều lời cảm kích, Thái sư gia nhanh chóng chối từ, kiên quyết không chịu nhận.

Triệu Ngôn Tu tuy rằng tuổi không lớn nhưng đã hiểu đạo lý đối nhân xử thế từ rất sớm. Phụ thân y đã dạy nhiều học sinh như vậy, nhưng lại chỉ có một Tống Thiêm Tài tới cứu giúp y, có nhiều hảo hữu cùng trường như vậy, nhưng lại chỉ có Thái sư gia sẽ vì y chu toàn một vài. Phần tình nghĩa này, Triệu Ngôn Tu trong lòng khắc sâu.

Cho nên, y lúc nói chuyện với Thái sư gia luôn mang theo vẻ chân thành, dẫn tới Thái sư gia nhìn Triệu Ngôn Tu mà hồi ức đủ loại về Triệu Tài Thanh trong quá khứ. Thái sư gia ở trong nha môn có cái gì mà chưa từng chứng kiến, đôi mắt dù soi mói đến đâu cũng nhìn ra Triệu Ngôn Tu tinh thần diện mạo đều rất tốt, lúc này đối với Tống Thiêm Tài càng thêm vừa lòng.

Hắn giúp đỡ Triệu Ngôn Tu, cuối cùng ra năm mươi lượng bạc, vốn là xem ở phân thượng Triệu Tài Thanh và hắn từng quen biết, nhân phẩm lại cực kì không tồi nên mới ra tay. Nhưng trên thực tế, Thái sư gia cảm thấy người tốt chắc chắn đều sẽ được đền đáp, nhất thời thiện niệm, đồng thời ở trước mặt người ngoài đánh ra cái thanh danh trọng nghĩa khinh tài, trọng tình trọng nghĩa.

Phu nhân của Huyện thái gia bởi vì hắn giúp đỡ khuyên nhủ Huyện thái gia xa rời Triệu thị, chờ sau khi Triệu thị bị tiễn đi, vị phu nhân này bèn có qua có lại, giúp đỡ hắn cầu tình với Huyện thái gia. Huyện thái gia viết thư đề cử cho hắn làm chủ bạc chính cửu phẩm. Bởi vì lúc trước từng ra tay trợ giúp Triệu Ngôn Tu, thư đề cử của hắn rất nhanh đã được thông qua, mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành viên chức chính thức.

Thái sư gia hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn luôn dựa vào công việc phụ tá mà sống, vốn tưởng rằng mình cả đời này sẽ cứ như vậy, không nghĩ tới sinh thời còn có thể phấn đấu được một chức quan chính thức, thân phận địa vị lập tức đi lên, nhi nữ trong nhà cũng có thể gả cao hơn. Đối mặt với Triệu Ngôn Tu, Thái sư gia lại càng thêm cảm khái vạn phần.

Ban đầu Thái sư gia nghĩ rằng hắn giúp Triệu Ngôn Tu thoát khỏi khốn cảnh, nhưng trăm triệu không nghĩ tới cuối cùng lại là Triệu Ngôn Tu thành toàn chính hắn. Thái sư gia cũng là một ngày sau khi thả Triệu Ngôn Tu mới biết được, trấn trên có mấy nhà giao hảo với Triệu Tài Thanh đã bàn bạc ổn thoả chuẩn bị liên hợp lại cầu tình Huyện thái gia, cùng nhau giúp Triệu Ngôn Tu ra bạc chuộc tội.

Tuy rằng băn khoăn nhiều, nhưng phía sau mấy người này cũng coi như có chút thế lực, nếu như liên hợp lại, Huyện thái gia cũng không dám dễ dàng đắc tội. Sau khi biết được chuyện này, Huyện thái gia hận thấu Triệu thị hại hắn, cả Triệu Tài Hưng cũng bị liên luỵ hận lây. Hắn đưa ra phát ngôn Triệu Tài Hưng chỉ là nhà mẹ đẻ của thiếp thất, không coi là thân thích chân chính.

Sau khi nghe tin tức này, Thái sư gia nghĩ đến rất nhiều chuyện, cho dù trộn lẫn nhiều tạp niệm, nhưng đáy lòng công đạo lại vẫn còn. Triệu Tài Thanh thật lòng đãi người cả đời cũng không phải hoàn toàn uổng phí. Giúp mọi người làm điều tốt, xác thật là vì thiện đối với chính mình. Ít nhất, Triệu Tài Thanh và phu nhân hiện giờ đường đường chính chính được cung phụng ở từ đường Triệu gia, tộc nhân Triệu gia không một kẻ dám đứng lên nói câu không phải.

Thái sư gia ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn là báo lại những gì mấy hộ nhà kia làm lúc sau cho Triệu Ngôn Tu. Mặc kệ trước đó những người này có băn khoăn gì mà không ra tay, làm không thể coi là chu toàn và địa đạo, nhưng cuối cùng bọn họ cũng là có chút tỏ vẻ. Tuy rằng chậm một bước, nhưng cũng không thể hoàn toàn mạt sát lòng tương trợ của bọn họ.

Triệu Ngôn Tu nghe xong không nói gì. Có lẽ là bởi vì những ngày khó chịu nhất đã trôi qua, có lẽ là bởi vì Tống Thiêm Tài xuất hiện khiến y cảm nhận được thiện ý của cuộc sống, tấm lòng của phụ thân rốt cuộc không có bị cô phụ, cũng có thể là y bây giờ trải qua không tồi, không có hứng thú để oán trời trách đất. Triệu Ngôn Tu không thù hận hay oán trách những người này, chỉ là không muốn liên quan gì tới bọn họ nữa. Rốt cuộc, hắn với bọn họ cũng chẳng có thâm giao.

Phụ thân vừa đi, những người này tâm tư trong đầu thâm sâu, chính y lại hỏng mất thanh danh, lưng cõng tội danh bất hiếu, bọn họ e là cũng chẳng muốn có liên hệ gì với y.

Tống Thiêm Tài ở bên cạnh nghe, ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi đại danh của mấy người này. Mặc kệ thế nào, Tống Thiêm Tài vẫn định gửi quà tạ ơn bọn họ, xem như chu toàn lễ nghĩa, mặt khác không làm thêm gì cả. Triệu Ngôn Tu ở trong tù lâu như vậy cũng chẳng có ma nào đến thăm, bằng không, cũng không đến mức khiến thịt trên mông y gần thối rữa như vậy.

Tuy rằng Tống Thiêm Tài không ác ý suy đoán, nhưng lại không thể không hoài nghi, những người này cuối cùng đồng thời ra mặt cầu tình e là sợ bị người khác nói ra nói vào, mà lại không bằng lòng một nhà ra mặt đắc tội Huyện thái gia nên mới nghĩ ra cách cùng nhau cầu tình. Có lẽ có vài phần thật lòng, nhưng lại liên lụy quá nhiều, Tống Thiêm Tài không quá muốn cùng người như vậy lui tới, đến khi bị bán lúc nào cũng còn không biết.

Bằng không vì sao phải đến đúng ngày cuối cùng? Còn không phải hy vọng ở lúc Triệu Ngôn Tu cùng đường nhất cao điệu ra mặt. Vừa có thể thu hoạch Triệu Ngôn Tu cảm kích sâu nhất, lại có thể ở trước mặt toàn trấn triển lộ bọn họ đạo đức tốt, trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng còn có thể giữ lại cho Huyện thái gia chút mặt mũi. Một hòn đá trúng mấy con chim, ai cũng đều hài lòng.

Mấy thủ đoạn này Tống Thiêm Tài kiếp trước lăn lộn trên thương trường nào còn không rõ. Hắn cũng không quá thích. Triệu Ngôn Tu không phải vật phẩm để quảng cáo rùm beng tình nghĩa và đạo đức, làm như vậy tuy lý trí nhưng lại khuyết thiếu tình nghĩa.

Triệu Ngôn Tu cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi thăm hiện giờ Triệu gia như thế nào. Tuy rằng đã trả thù một hồi, nhưng y vẫn không thể hoàn toàn buông bỏ thù hận trong lòng.

Thái sư gia không khuyên cái gì, mối thù giết cha, người có thể quên sạch sẽ thì không phải rộng lượng mà chính là lương bạc. Thái sư gia ở nha môn coi như linh thông tin tức, tỉ mỉ kể cho y biết hiện trạng của Triệu gia.

Triệu thị cùng ngày Triệu Ngôn Tu được thả vào ban đêm đã bị Huyện thái gia đưa đến thôn trang. Triệu gia sau khi biết được tin tức lại dâng lễ trọng, bị Huyện thái gia cự tuyệt, ngày hôm sau còn thả ra lời nói Triệu gia và Huyện thái gia không có bất cứ quan hệ gì, đều là Triệu gia cáo mượn oai hùm mà thôi.

Mấy năm nay sinh ý ở cửa hàng Triệu gia đã sớm xuống dốc không phanh, nếu không phải những năm gần đây có nữ nhi là sủng thiếp của Huyện thái gia, mấy gia đình giàu có ở trấn trên cho Triệu gia vài phần thể diện, bọn họ đã sớm nghèo túng.

Bây giờ Triệu thị thất sủng, Huyện thái gia trở mặt không nhận người, Triệu gia lập tức lâm vào khốn cảnh. Triệu Tài Hưng bị Triệu Ngôn Tu đánh gãy tứ chi, tuy rằng dùng thuốc thang tốt nhất cũng chỉ giữ được mạng, nhưng về sau tứ chi đều không thể dùng, thậm chí có một chân còn què. Tiểu bối Triệu gia lại không một kẻ có khả năng, chỗ dựa vừa mất, lập tức cây đổ bầy khỉ tan, ở nhà náo loạn đòi phân gia.

Đường thị cũng bị tộc nhân Triệu thị bức tới am ni cô ăn chay niệm phật. Triệu gia ở trấn trên cũng coi như một đại tộc. Dòng bên nhà Triệu Tài Thanh còn có không ít tộc nhân. Bởi vì Triệu Tài Hưng là con vợ lẽ, Triệu Tài Thanh tuy rằng không còn nữa, nhưng vẫn còn con quá kế Triệu Ngôn Tu. Nếu thật sự ấn theo luật pháp để phân gia sản của Triệu gia...

Triệu Ngôn Tu có thể nhân được phần của Triệu Tài Thanh, chiếm bảy phần sản nghiệp Triệu gia. Đáng tiếc, Triệu Ngôn Tu không có huyết mạch Triệu gia, loại con quá kế này ở trong tộc lại không được tán thành. Mà trong tộc rõ ràng còn có tính toán khác, rất nhiều tộc nhân đều muốn quá kế con mình

để chiếm phần sản nghiệp này.

Kết quả là, Triệu gia mấy ngày nay cãi vã ồn ào huyên náo, mỗi nhà đều tận mọi thủ đoạn chỉ để chiếm được món tiền của phi nghĩa này. Triệu Tài Hưng tức đến khó thở, đáng tiếc gã đã không có danh phận con vợ cả, lại không có vị em rể tiện nghi Huyện thái gia chống lưng, chỉ đành trừng mắt lo lắng suông.

Mấy ngày trước, tộc trưởng Triệu gia ra mặt chọn cho Triệu Tài Thanh một đứa nhỏ để quá kế trên danh nghĩa, chia hơn phân nửa gia sản Triệu gia. Còn Triệu Ngôn Tu, Triệu gia ăn ý coi như không có người này, gạch tên y ra khỏi gia phả. Lý do loại khỏi gia phả cũng có sẵn, ai bảo Triệu Ngôn Tu vốn dĩ thân thế không rõ, không có huyết mạch Triệu gia, còn cõng cái danh ẩu đả trưởng bối bất hiếu tổ tông trên lưng.

Mà đứa bé quá kế cho Triệu Tài Thanh mới chỉ là một hài tử 6 tuổi, gia sản được phân đều do người trong tộc và cha mẹ nó trông coi, bao giờ lớn lên thì mới giao cho nó. Người sáng mắt vừa nhìn đã biết là Triệu gia tìm một con rối để vớt tiền. Chẳng qua đều là ngươi tình ta nguyện, ai cũng có lợi mà thôi.

Tống Thiêm Tài nghe xong rất lo lắng nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu. Bị xoá khỏi tông tộc đối với cổ nhân chính cống mà nói hẳn là một việc cực kì nghiêm trọng. Triệu Ngôn Tu mới chỉ là một đứa nhỏ choai choai đã phải gặp chuyện này, nếu như y muốn đi theo con đường khoa cử, chỉ e là sẽ thật sự huỷ hoại cả đời.

Tống Thiêm Tài lúc này không khỏi cảm thấy may mắn đã dời hộ tịch của Triệu Ngôn Tu tới nhà mình. Nếu như còn lưu ở Triệu gia, dựa vào sắc mặt những người này, Triệu Ngôn Tu ngăn cản con đường phát tài của bọn họ, chẳng biết họ sẽ làm ra cái gì. Nhà giàu lắm thị phi, làm khó Triệu Ngôn Tu tuổi nhỏ như vậy đã bị không biết bao nhiêu kẻ tính kế.

Triệu Ngôn Tu kỳ thật không để bụng mình có ở trong gia phả Triệu gia nữa hay không. Chính phần gia nghiệp của Triệu gia kia đã hại y song thân ly thế, cửa nát nhà tan. Chỉ cần không bị Triệu Tài Hưng quấy rầy, y thế nào cũng được. Một gia tộc như Triệu gia, Triệu Ngôn Tu nửa điểm cũng không muốn dính phải. Chẳng qua cha mẹ đã nuôi dưỡng yêu thương y một hồi, y tuyệt đối không thể khiến trước mộ cha mẹ bị chặt đứt hương khói.

Như bây giờ cũng tốt, quá kế một đứa nhỏ không cùng chi, hộ nhân gia kia Triệu Ngôn Tu trước kia cũng từng nghe qua, không phải người đại gian đại ác, hơi tham tài cũng rất ưa mặt mũi, đối với hai đứa con trong nhà ngược lại rất thương yêu. Nếu đã chính thức sang tên, đứa bé kia về sau cũng chính là một chi của cha y. Gia sản một phòng đổi một đứa con kế thừa hương khói, cũng không tính thiệt.

Còn về phần mình, ân dưỡng dục của cha mẹ y sẽ vĩnh viễn không quên, chỉ hy vọng kiếp sau vẫn có thể trở thành con ruột của bọn họ, tẫn hiếu đạo chưa hết cả hai đời cộng lại.