Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ dáng không tim không phổi này của Tống Tiểu Bảo khiến Tống Thiêm Tài vừa đắc ý lại vừa xấu hổ. Tuy rằng con trai dính mình là chuyện tốt, nhưng dù vậy cũng không thể vứt phăng Triệu Ngôn Tu vừa chơi cùng nó xong qua một bên. Triệu Ngôn Tu ngược lại chẳng sao cả, rốt cuộc, con cái yêu thích cha mình là hết sức bình thường.

Tống Tiểu Bảo hôm nay ngủ nhiều, buổi tối liền rửng mỡ, bắt Tống Thiêm Tài ôm nó ngồi chơi trên ngựa gỗ. Đến khi sắp không mở nổi mắt, Tống Tiểu Bảo mới ngáp một cái, vươn tay đòi bế. Cuối cùng cũng không cần phải trông Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài lập tức vui vẻ ra mặt, động tác vô cùng nhanh nhẹn bế Tống Tiểu Bảo vào trong phòng Tống Đại Sơn.

Tống Thiêm Tài đã quyết định buổi tối hôm nay cùng Tống Tiểu Bảo ngủ ở phòng Tống Đại Sơn. Giúp Triệu Ngôn Tu dém chăn, dặn dò y nhà vệ sinh ở đâu, lại đặt ly nước trong tầm với của y, sau đó mới duỗi người, trở về ru Tống Tiểu Bảo ngủ.

Triệu Ngôn Tu một mình ở trong phòng, trong đầu dần hiện ra rất nhiều thứ, có sung sướng có bi thương, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở gương mặt nhìn khôn khéo kỳ thật ngu đần kia của Tống Thiêm Tài, trong lòng khẽ cười. Thầm nghĩ: Cha, nương, ta sẽ sống thật tốt, các ngươi an tâm đi.

Ngày hôm sau vừa qua giờ dần, Tống Thiêm Tài đã dậy. Nhìn Tống Tiểu Bảo còn ngủ say sưa, hắn bèn bế Tống Tiểu Bảo nhét vào trong ổ chăn của Triệu Ngôn Tu. Triệu Ngôn Tu cũng tỉnh, Tống Thiêm Tài cười nói: "Ngôn Tu, ngươi giúp ta trông Tiểu Bảo ngủ, lát ta trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho các ngươi, sau đó lại đưa hai ngươi tới quán trà ngồi."

Ngữ khí này, thần thái này, động tác này, hoàn toàn giống hệt như Trần Quế Chi, đều quy Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo về cùng một loại. Triệu Ngôn Tu có chút dở khóc dở cười. Y tốt xấu gì cũng đã mười lăm tuổi, cùng một loại đãi ngộ với đứa nhóc hai tuổi, cảm giác cứ quái quái ngượng ngượng.

Tống Thiêm Tài tới quán trà, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đã bận đến khí thế ngất trời. Cuối thu mát mẻ, mắt thấy không mấy tháng nữa đã đến cuối năm, đa số người qua lại trên quan đạo làm ăn buôn bán đi ngang qua Tống ký đều sẽ tiến vào ngồi trong chốc lát.

Trong tay bọn họ đều có chút tiền, cho dù là kiệu phu bán cu li, cố chủ cũng sẽ mua cho bọn họ mấy cái màn thầu và một chén canh mặn, cho bọn họ ăn uống no đủ trên đường mới ra sức. Còn nhóm hán tử áp tiêu luôn là không đủ thịt ăn, Tống Thiêm Tài lại thường xuyên tặng kèm chút điểm tâm đậu phộng gì đó, khiến bọn họ tiêu tiền càng thêm hào phóng.

Hiện giờ Tống Thiêm Tài bọn họ mỗi ngày nấu năm cái đầu lợn mà vẫn không đủ bán. Nhưng Tống Thiêm Tài cũng không định làm nhiều hơn, dù sao mỗi ngày chỉ riêng thịt đầu lợn hắn đã kiếm được gần một lượng. Còn thịt kho trà bánh linh tinh khác, tính ra một ngày hai lượng bạc là ổn định vững chắc.

Tống Thiêm Tài không phải người mù quáng khuếch trương sinh ý. Hắn cảm thấy sinh ý hiện tại của quán trà đã đạt tới mức bão hòa, nếu muốn tăng thêm thu nhập thì phải thay đổi một vài sách lược kinh doanh. Tỷ như, nước trà rõ ràng bán ế ẩm, ngoại trừ những người làm trưởng đoàn hành thương có thể tiêu mấy chục văn gọi ly trà cùng chút điểm tâm, những người khác thật đúng là không mấy ai bỏ được.

Tống Thiêm Tài cảm thấy hắn có thể sửa quán trà thành quán thức ăn nhanh, tới mùa đông có thể làm canh miến, lẩu, thấy thế nào cũng cảm thấy tiền đồ khả quan. Hắn giữ lại năm mươi lượng trên người làm tiền vốn, trong lúc nhất thời ngược lại đặt toàn bộ tâm tư lên việc kiếm tiền.

Vốn còn nghĩ cứ tiếp tục duy trì quán trà nhỏ như hiện trạng là được, nhưng để kiếm thêm càng nhiều tiền, Tống Thiêm Tài cuối cùng vẫn quyết định phải thay đổi nội dung kinh doanh của quán trà. Đối với một tên nhà giàu mới nổi mà nói, cuộc sống không có tiền quả là vô cùng bi thảm, không nỡ nhìn thẳng.

Bây giờ là buổi sáng, trong thôn có không ít lão nhân lão thái thái tới chỗ này tiêu hai văn tiền mua một cái đường tam giác cho con cháu nhà mình ăn. Hầu hết những nhà gia cảnh giàu có đều có thể bỏ được tiêu tiền mua chút đồ ăn vặt cho con cháu. Hơn nữa, Trần Quế Chi được Tống Thiêm Tài dặn dò nhiều lần, thấy người trong thôn tới thì đều sẽ nhét cho ít lạc rang, một chén chè đậu đỏ, tuyệt đối có thể khiến các lão thái thái cảm thấy mỹ mãn. Mà các lão nhân này tắc sẽ có chút ngượng ngùng, đôi khi cũng sẽ bỏ ra mấy văn tiền mua ít đồ kho về nhậu hoặc là để dành cho cháu ăn.

Bởi vì hôm nay có Triệu Ngôn Tu làm khách, Trần Quế Chi cố ý tráng bánh kếp, lại hầm một nồi canh bồ câu. Bồ câu này là hôm trước Trần Quế Chi ở ven đường gặp một tiểu bối trong tộc nhà mẹ đẻ nàng, được hắn cho, nói là để Tống Tiểu Bảo ăn. Tổng cộng hai con, sáng sớm nay Trần Quế Chi đã hầm một con, trừ gừng ra thì không bỏ thêm gì cả.



Trước tiên hầm trong nồi nửa canh giờ, sau đó đổ vào bình gốm ủ trên bếp, lại xào đậu que chua, một bát thịt băm, chờ Tống Thiêm Tài ăn cơm sáng xong thì bảo hắn mang về cho Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo.

Tống Thiêm Tài vừa đi, nhóm lão thái thái ngồi ở quán trà lập tức lôi kéo Trần Quế Chi kể về Triệu Ngôn Tu ngày hôm qua vừa đến Tống gia. Tuy rằng có chăn bông che chắn, không thấy quá rõ, nhưng người trong thôn vẫn biết Tống Thiêm Tài khẳng định là mang theo người trở lại. Nếu không phải bởi vì Tống Thiêm Tài là tú tài công, nhóm phụ nhân bà tám này chỉ hận không thể đi hóng hớt ngay từ tối qua.

Trần Quế Chi nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị kỹ từ trước. Mọi người vừa nghe xong, hoá ra là công tử ca nhà tiên sinh của Tống Thiêm Tài. Bởi vì cha mẹ không còn, vợ lẽ thúc thúc không dung, lúc này mới phó thác Tống Thiêm Tài săn sóc một vài. Vừa nói như vậy xong, bộ dạng công tử cải thìa nhỏ đáng thương kia của Triệu Ngôn Tu lập tức ăn sâu trong lòng mọi người. Mấy phụ nhân này cũng chỉ là tò mò, không có gì ý xấu. Lại nói, công tử nhà giàu cho dù gặp nạn, cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải người mà các nàng có thể bàn tán sau lưng.

Vì thế, ngày hôm nay, Triệu Ngôn Tu xem như ra mắt toàn bộ người ở Tống gia thôn, ai cũng biết có con trai của cử nhân tiên sinh tới ở trong Tống gia. Bọn họ đều suy đoán Tống gia vận khí sao tốt thế, chẳng biết vị tiên sinh kia đã cho Tống Thiêm Tài bao nhiêu chỗ tốt.

Mà Tống Thiêm Tài bị mọi người cho là dính cứt chó vận đang hì hục vác cái rổ lớn trở về Tống gia. Nương hắn quá nhiệt tình, một bữa sáng mà canh canh nước nước không nói, ngay cả rau cũng chia ba bốn phần. Không biết Triệu Ngôn Tu thích ăn vị gì, trừ bánh kếp ra, điểm tâm ở trà quán mỗi loại đều thả một cái. Cho nên, Tống Thiêm Tài một đường đưa cơm này tương đối vất vả.

Cuối cùng cũng về tới nhà, Triệu Ngôn Tu vốn dĩ nên ở trên giường nghỉ ngơi thế nhưng đã dậy đang ở trong sân trẩy táo. Khỏi cần nghĩ cũng biết nhất định là Tống Tiểu Bảo cổ động. Từ khi táo trong nhà chín, Tống Tiểu Bảo ngày nào cũng đòi mấy bận, nếu không phải tay nhỏ chân nhỏ, nó còn muốn tự mình giơ cây gậy trúc đập táo xuống. Cố tình nó tuổi nhỏ, dạ dày lại không thể ăn quá nhiều táo sống, người Tống gia mỗi ngày cũng chỉ hái hai quả dỗ nó.

Không nghĩ tới Tống Tiểu Bảo này tiểu tặc thông minh, còn biết đường cong cứu quốc, lôi kéo Triệu Ngôn Tu không rõ nội tình giúp trẩy táo. Tống Tiểu Bảo thấy Tống Thiêm Tài đã trở lại, thái độ khác thường không có lao tới, mà co hai tay nhỏ nắm đầy quả táo về trước ngực, bịch bịch chạy tới trốn phía sau Triệu Ngôn Tu, cứ như làm vậy là Tống Thiêm Tài sẽ không nhìn thấy nó.

Triệu Ngôn Tu nhìn bộ dáng chột dạ này của Tống Tiểu Bảo, trong lòng cũng hiểu ra, hắn đây là gặp rắc rối rồi. Trên mặt hiện y lên một tia xấu hổ, sau đó đứng đắn nói với Tống Thiêm Tài: "Tống tú tài, ta thấy quả táo này đỏ chót, nhất thời thèm ăn bèn hái mấy quả ăn. Xin lỗi, chưa được ngươi đồng ý, là ta lỗ mãng."

Được rồi, Tống Thiêm Tài thừa nhận có người còn ngốc hơn cả Tống Tiểu Bảo đang vội vã giúp Tống Tiểu Bảo gánh tội thay. So với Tống Tiểu Bảo hai tuổi đã biết phải tìm chỗ dựa làm chuyện xấu, tên ngốc to xác Triệu Ngôn Tu vinh dự trở thành người được chọn gánh vác trách nhiệm. Quá thật thà. Nhìn Triệu Ngôn Tu ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, đột nhiên Tống Thiêm Tài dấy lên cảm giác tội lỗi vì đã bắt nạt người thành thật.

Tống Thiêm Tài cười cười nói: "Ta tên Tống Thiêm Tài, Ngôn Tu à, ngươi đừng gọi ta là tú tài này tú tài nọ nữa. Chúng ta cũng coi như sư huynh đệ, ta tuổi tác lớn hơn ngươi chút, liền lấy chữ đại. Về sau, ngươi gọi ta một tiếng đại ca là được. Bằng không, cả ngày tú tài tú tài đúng là xấu hổ chết ta."

Triệu Ngôn Tu há mồm, muốn nói cái gì nhưng lại không thể thốt ra nổi một chữ, cuối cùng, nghẹn nửa ngày mới mở miệng nói: "Đại ca." Tống Thiêm Tài nghe xong trong ánh mắt hiện lên ý cười, ngồi xổm xuống cong mình nhặt quả táo trên mặt đất lên nói: "Thứ này ăn ngon thì ngon thật, nhưng ăn sống nhiều sẽ bị tiêu chảy. Chờ lát nữa ta thả ít đường nấu cho các ngươi ăn. Ngôn Tu, ngươi với Tiểu Bảo đi rửa tay ăn sáng đi. Chỗ này để ta nhặt là được, đợi lát nữa ăn xong, ngươi còn phải uống thuốc đấy."

Triệu Ngôn Tu nghe Tống Thiêm Tài nói vậy mặt càng đỏ hơn, vẻ mặt ngượng ngùng biết sai. Tống Tiểu Bảo lại không tim không phổi, nửa điểm không có giác ngộ bị bắt quả tang, còn không biết sống chết chạy đến trước mặt Tống Thiêm Tài khoe mẽ, cầm một quả táo nhỏ dính đầy nước miếng đưa tới bên miệng Tống Thiêm Tài.

Miệng nói: "Cha, ăn táo táo." Mắt nhỏ tròn xoe, vô cùng chân thành.

Tống Thiêm Tài lúc trước ở trong đầu nghĩ bắt được Tống Tiểu Bảo phải đét mông mấy cái, cuối cùng lại bại trận trước khuôn mặt bán xuẩn bán manh vô hạn cuối này. Hắn xoa đầu Tống Tiểu Bảo nói: "Cha không ăn, Tiểu Bảo ăn một mình đi."

Sau đó, Tống Thiêm Tài liền nhìn thấy Tống Tiểu Bảo cực kỳ không biết khiêm tốn nhét lại quả táo vào trong miệng, một chút hiếu tâm cũng không có. Tống Thiêm Tài cảm giác như bị lừa gạt. Lỏi con này căn bản là không nghĩ tới cho người cha này ăn táo, trọng điểm là hắn còn trúng kế. Đáng nhẽ vừa rồi nên liều mạng ăn nước miếng cũng phải để cho Tống Tiểu Bảo biết uy nghiêm của một người làm phụ thân.

Nhìn bầu không khí giữa Tống Thiêm Tài và Tống Tiểu Bảo, Triệu Ngôn Tu bỗng thấy dịu dàng thắm thiết, trong đầu nhớ tới cha mẹ của mình. Khi còn nhỏ, y hẳn là cũng nghịch ngợm như vậy nhỉ. Mẫu thân nói, y còn từng kéo râu của cha, sau đó trốn trong lòng mẫu thân không chịu xuống. Lúc ấy, cha hẳn là cũng giống như Tống Thiêm Tài, trên mặt thở phì phì, nhưng trong ánh mắt lại toàn là sủng ái.

Canh bồ câu hầm vào miệng là tan, cực kỳ ngon miệng, Triệu Ngôn Tu uống hai bát, lại ăn ba cái bánh kếp kèm đậu que chua. Tống Thiêm Tài nhìn chằm chằm vóc dáng thon dài của Triệu Ngôn Tu. Ăn cũng không ít, sao dáng người vẫn còn phiêu phiêu dục tiên như vậy?

Tống Tiểu Bảo là người thích ăn thịt, rải ít thịt băm lên bánh bột ngô, xé cho nó chút thịt bồ câu cuộn lại, nó cũng ăn được non nửa cái bánh, còn uống hết nửa bát canh. Tiểu tử này nhìn Triệu Ngôn Tu ăn ngon lành, chỉ sợ mình bị thiệt, dù ăn không vô nhưng nửa cái bánh còn lại cầm trong tay cũng không nỡ bỏ.

Tống Thiêm Tài lấy đi, nó còn dặn: "Cha, để dành lát nữa ăn." Tốt, con trai thông minh như vậy lại khiến Tống Thiêm Tài đắc ý thêm một hồi, đặt bánh vào trong bát nhỏ cho Tống Tiểu Bảo, sau đó để nó tự giữ, khi nào đói thì ăn.

Vốn dĩ định đưa Triệu Ngôn Tu tới quán trà, nhưng uống thuốc xong, nhìn Triệu Ngôn Tu rõ ràng có chút mệt mỏi, Tống Thiêm Tài dứt khoát để Triệu Ngôn Tu ở nhà trông chừng Tống Tiểu Bảo, cất đồ ăn trong nồi cho bọn họ rồi tới quán trà hỗ trợ.

Quán trà vẫn trước sau như một buôn bán rất tốt. Vừa đến giờ thân, thức ăn trong tiệm đều không bán được nhiều lắm, khách khứa cũng vãn dần, Tống Thiêm Tài thấy canh bồ câu buổi sáng Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ăn không tồi, lại nhớ tới trước kia từng nghe ai đó nói "một con bồ câu hơn chín con gà", bổ dưỡng cực kỳ.

Vì thế, hắn bèn quay sang hỏi Trần Quế Chi: "Nương, bồ câu hôm nay không tồi, ngươi mua ở đâu thế? Ta muốn mua thêm mấy con về. Ngôn Tu có thương tích, Tiểu Bảo còn nhỏ, các ngươi cũng mệt mỏi mấy ngày nay. Ta định mỗi ngày hầm một con bồ câu, cả nhà chúng ta cùng tẩm bổ một chút."

Nhắc đến bồ câu, Trần Quế Chi bèn có chút đắc ý nhìn thoáng qua Tống Đại Sơn nói: "Ngươi còn nhớ Đại Thạch không? Bồ câu này chính là hắn cho, bảo là cho người bá bá này của hắn mang về để Tiểu Bảo ăn. Ai, nói ra thì Đại Thạch cũng là số khổ, có một người cha như vậy, nương lại mặc kệ hắn, mấy năm nay đã chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Bây giờ thành gia, cũng coi như khổ tận cam lai."

Trần Đại Thạch là cháu trai bà con xa nhà mẹ đẻ Trần Quế Chi, cha hắn là một kẻ không nên thân, cùng một người đàn bà đã kết hôn trong Trần gia thôn tư bôn. Ông bà nội hận thấu thằng con trai mất mặt này, vì thế cũng chẳng thèm quan tâm tới Trần Đại Thạch. Đến khi chồng của người đàn bà kia đánh tới tận cửa, nương Trần Đại Thạch dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp cuốn gói đi theo hán tử này sinh hoạt.

Trong nhà chỉ còn lại một mình Trần Đại Thạch, ông bà nội và nương hắn chia nhau mấy mẫu đất trong nhà rồi phủi tay chạy lấy người. Không ai quan tâm hắn ăn no hay mặc ấm, hắn đành đông một nhà tây một nhà ăn cơm trăm nhà lớn lên. Được cái hắn cũng là người rất có lương tâm, những nhà từng cho hắn cơm ăn, chờ hắn lớn một chút, mùa xuân xuống ruộng, mùa hè hái rau, mùa thu đốn củi, cái gì cũng đưa qua một ít để tỏ lòng biết ơn. Nhà ai có việc tới tìm, hắn cũng không thoái thác.

Đức tính này khiến một thợ săn già trong Trần gia thôn nhìn trúng. Lão thợ săn kia chỉ có một con gái đã mất sớm, dư lại một đứa cháu ngoại bị con rể bán cho nhà giàu có làm chân sai vặt. Lão thợ săn sống một mình, thấy Trần Đại Thạch đáng thương lại có lương tâm bèn nhận nuôi đứa nhỏ này, còn chính thức nhập hộ cho hắn. Ông dạy Trần Đại Thạch một thân bản lĩnh săn thú, lúc này cuộc sống mới coi như êm đẹp.

Trong trí nhớ của Tống Thiêm Tài, Trần Đại Thạch bề ngoài cao lớn thô kệch, nhưng lại vô cùng hào sảng, cũng chưa từng nghe nói hắn đã đón dâu.

Trần Quế Chi nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tống Thiêm Tài, bật cười nói: "Con trai ngốc của ta, lời của đại cữu mẫu và nương ngươi lần trước ngươi một câu cũng không nghe vào đúng không? Đứa nhỏ này, Đại Thạch chẳng phải đã cùng Tiểu Mãn kết khế huynh đệ, còn bày cả tiệc rượu, ngươi sao lại không nhớ vậy."

Lâm Tiểu Mãn, Tống Thiêm Tài sửng sốt, đó không phải nam sao?