Tâm tư Tống Thiêm Tài xoay chuyển một vòng trong bụng, lúc này mới mở miệng nói với Thái sư gia: "Sư gia, tiểu sinh chịu đại ân của Triệu tiên sinh, nay nghe nói con của tiên sinh chịu khổ, muốn tẫn chút sức lực non nớt. Không biết tiền chuộc tội của Triệu Ngôn Tu là bao nhiêu?" Trên tay Tống Thiêm Tài có năm mươi lượng bạc, nếu như nhiều hơn, Tống Thiêm Tài định chạy nhanh về nhà nghĩ thêm biện pháp, chắc chắn phải cứu người ra mới được.
Thái sư gia thấy Tống Thiêm Tài mở miệng nói cứu người như hắn mong muốn, trong lòng ngây ra. Hắn cũng từng ám chỉ không ít với những kẻ có giao tình với Triệu Tài Thanh, đáng tiếc, không một ai muốn tiếp cái đề tài này. Rốt cuộc, Triệu thị hiện giờ được Huyện thái gia sủng ái, cường long không áp nổi địa đầu xà, đối nghịch với Huyện thái gia chẳng lẽ lại chỉ vì một người đã chết sao? Có thể kết giao với Triệu Tài Thanh đều không phải đơn giản, chuyện cần đắn đo lo nghĩ đương nhiên cũng nhiều, vì thế đều không ngoại lệ tỏ vẻ trầm mặc đối với chuyện này.
Thái sư gia tinh thông nhân tình, hắn biết chính mình không làm được thì còn trách gì người khác. Nhưng bây giờ có người nguyện ý ra mặt cứu giúp Triệu Ngôn Tu, hắn lại sợ Tống Thiêm Tài không rõ thực hư bên trong, đến lúc bị liên luỵ sẽ oán hận hắn và Triệu Ngôn Tu.
Cho nên, hắn ngẫm nghĩ vẫn quyết định giải thích: "Tiền chuộc Triệu Ngôn Tu thật ra không cao, tổng cộng một trăm lượng. Nếu như ngươi muốn bỏ ra, ta cho ngươi một nửa, xem như chu toàn tình nghĩa cùng trường giữa ta với Tài Thanh. Nhưng có một điều ngươi phải chú ý, Huyện thái gia vô cùng sủng ái Triệu thị, lời Triệu gia thả ra kỳ thật cũng có ý tứ của Huyện thái gia ở bên trong. Hành vi của Triệu Ngôn Tu tuy rằng khiến người đồng tình, nhưng bất kính trưởng bối, thanh danh cũng coi như huỷ hoại hơn phân nửa, về sau muốn xoay người cũng khó khăn. Ta ở đây nói với ngươi rõ ràng, ngươi còn muốn cứu hắn?"
Tống Thiêm Tài gật gật đầu nói: "Triệu tiên sinh đối tiểu sinh ân trọng như núi, không có Triệu tiên sinh nào còn có tiểu sinh hôm nay. Đại ân đại đức của ngài, tiểu sinh suốt đời khó quên. Con ngài, tiểu sinh nhất định phải cứu. Đặc biệt là dưới tình huống như vậy, tiểu sinh lại càng thêm đạo nghĩa không thể chối từ. Mong rằng sư gia trợ giúp tiểu sinh một vài, tiểu sinh vô cùng cảm kích."
Lời này khiến Thái sư gia kinh nghiệm lõi đời cũng phải cảm khái trong lòng. Nói thì thật dễ nghe, nhưng chỉ ai chân chính có thể đưa than ngày tuyết mới thật sự là người chân thành. Như Tống Thiêm Tài, Thái sư gia thầm nghĩ trong lòng: Ban đầu hắn còn nói Triệu Tài Thanh quảng kết thiện duyên cuối cùng cũng rơi vào nông nỗi người đi cũng trà lạnh, nếu ở dưới đó biết được, chẳng hay có khi nào sẽ hối hận đã từng tận tâm tận lực đối với mấy kẻ gọi là học trò bạn tốt đó không. Cuối cùng, bọn họ không một ai muốn vươn tay, chỉ có hắn, người bạn cùng trường giao tình đạm nhạt như nước giúp đỡ nhi tử của ông chu toàn một vài. Nhưng rốt cuộc, trên đời này lòng lang dạ sói vẫn chiếm phần nhiều.
Nhưng giờ nhìn một tú tài nông gia không chút do dự muốn bỏ tiền cứu người, Thái sư gia cũng cảm thấy Triệu Tài Thanh làm việc thiện ban ơn cho hậu nhân cũng coi như đáng giá. Một trăm kẻ không lương tâm cũng chẳng hề gì, chỉ cần một người có tâm là được. Như bây giờ, Triệu Ngôn Tu có thể có đường thoát.
Tống Thiêm Tài cũng mặc kệ Thái sư gia trong lòng nghĩ như thế nào, dâng tấm danh thiếp của tri phủ Đại Đồng lên, chắp tay nói: "Sư gia, tiểu sinh bất tài, trên người còn có tấm danh thiếp của tri phủ Đại Đồng. Chẳng hay, thứ này có thể khiến Huyện thái gia quản giáo Triệu gia, giơ cao đánh khẽ với Triệu Ngôn Tu, không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt."
Tống Thiêm Tài vừa nói xong, Thái sư gia lập tức kinh ngạc nhìn Tống Thiêm Tài: "Danh thiếp của Tri phủ? Không nghĩ tới Tống tú tài ngươi còn có bản lĩnh này, vậy mà lại được Tri phủ coi trọng. Thật là hậu sinh khả uý, Triệu gia tiểu tử kia xem như gặp được quý nhân."
"Tiểu sinh nhờ may mắn mới có được tấm danh thiếp này, kỳ thật cũng không liên quan tới Tri phủ đại nhân. Nhưng bây giờ để cứu con trai của ân nhân, tiểu sinh không thể không lấy ra dùng, hy vọng có thể hữu dụng đôi chút." Tống Thiêm Tài vội vàng phủ nhận quan hệ với Tri phủ đại nhân. Có vài lời có thể thổi phồng, có vài lời xác thật nửa chữ cũng không thể nói.
Tống Thiêm Tài lấy ra tấm danh thiếp, Thái sư gia ngắm nghía, bên trên quả nhiên có con dấu của Tri phủ Đại Đồng. Thái sư gia cầm danh thiếp trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tống Thiêm Tài, trong lòng hắn đã có quyết đoán. Con trai của Triệu Tài Thanh, hắn dù thế nào cũng phải giúp một tay.
Bởi vậy, Thái sư gia nói với Tống Thiêm Tài: "Tống tú tài ở đây chờ lão phu một lát, lão phu đi bẩm báo với Huyện thái gia. Còn chuyện có được hay không thì phải dựa vào ý trời."
Tống Thiêm Tài đầy mặt thành khẩn chắp tay với Thái sư gia: "Sư gia nhân tâm nhân nghĩa, tiểu sinh tại đây xin thay mặt tiên sinh cùng Ngôn Tu cảm tạ."
Thái sư gia xua tay, cầm danh thiếp đi tìm Huyện thái gia.
Huyện thái gia hai ngày nay cũng rất phiền não, bị tiểu thiếp của mình quấy đến đau đầu. Nhưng Triệu thị lại rất xinh đẹp, hắn vừa định nói đã khóc đến hoa lê đái vũ, làm hắn không mở nổi miệng. Nhưng chuyện của Triệu Ngôn Tu, Triệu gia bọn họ có thể tự mình động thủ, không thể để Huyện thái gia hắn trực tiếp ra tay.
Triệu gia mượn danh nghĩa của hắn ở bên ngoài thả tiếng gió, nhìn Triệu thị hầu hạ hắn vô cùng ân cần, hơn nữa Triệu Tài Thanh vừa chết, Triệu Ngôn Tu lại hỏng hết tiền đồ, không có giá trị, Huyện thái gia mới mở một mắt nhắm một mắt, ngầm đồng ý cho người Triệu gia xả giận.
Thái sư gia cầm danh thiếp tới tìm hắn, nói là có một tú tài tới muốn nộp tiền chuộc tội cho Triệu Ngôn Tu, nhân sợ Triệu gia gây khó dễ, bèn thỉnh cầu Huyện thái gia làm chủ. Huyện thái gia chấn kinh, có thế nào cũng không nghĩ tới Triệu Ngôn Tu có thể dính líu quan hệ với Tri phủ đại nhân. Một tên quan nhỏ thất phẩm như hắn, nếu như làm hỏng ấn tượng trước mặt Tri phủ, không nói mũ cánh chuồn khó giữ, ngay cả chuyện lên chức cũng trở thành vô vọng.
Thái sư gia nhìn sắc mặt khó coi của Huyện thái gia bèn vội vàng lên tiếng: "Đại nhân, ngài đối với chuyện của Triệu gia vẫn luôn công chính vô tư. Nhưng dựa theo những gì tiểu nhân quan sát được, Triệu di nương lại có vẻ cậy sủng mà kiêu. Đại nhân đối với tiểu nhân vẫn luôn ân nặng như núi, hôm nay, tiểu nhân không thể không nói vài câu thật lòng khó nghe. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong rằng đại nhân lượng thứ."
Huyện thái gia thấy Thái sư gia vẫn luôn khôn khéo hôm nay lại nghiêm túc như vậy, trong lòng ngây ra, mở miệng nói: "Sư gia làm quá rồi. Ngươi biết bản quan làm người thế nào, có chuyện cứ nói, đừng ngại."
Thái sư gia đáp: "Triệu thị vốn là con gái của thương gia, Triệu gia ở trấn trên đã sớm danh dự quét rác. Triệu Tài Thanh cho dù thế nào thì vẫn là một cử nhân, lại ở thư viện dạy học và giáo dục mười mấy năm, nói là tiếng thơm vang khắp thiên hạ cũng không quá. Hiện nay, Triệu thị ỷ vào thanh danh của đại nhân chèn ép người khác không được cứu giúp Triệu Ngôn Tu, như vậy chỉ sẽ phá hỏng thanh danh vốn tốt đẹp của đại nhân. Bọn họ ngoài miệng không nói, trong lòng chẳng lẽ lại không có suy nghĩ gì ư? Nhưng phán quyết của đại nhân rõ ràng đại công vô tư, chỉ là bị một tiểu thiếp cáo mượn oai hùm mà thôi."
Nhìn Huyện thái gia trên mặt vẫn không hề thả lỏng, Thái sư gia vội nói: "Triệu thị kia và huynh trưởng dùng thanh danh của đại nhân hành sự lấy lợi cho chính mình, nửa điểm không nghĩ tới tiền đồ của đại nhân. Đều nói xuất giá tòng phu, Triệu thị lại nửa điểm không vì đại nhân suy nghĩ, huỷ hoại tiền đồ của đại nhân trợ giúp nhà mẹ đẻ, nữ tử như vậy, đại nhân cần phải giữ chút phòng bị trong lòng mới đúng. Nhưng đại nhân cũng không cần quá lo lắng về tú tài này, tiểu nhân đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết về hắn. Hắn cũng chỉ là có chút duyên phận với Tri phủ đại nhân, giúp Tri phủ một việc nhỏ nên mới có được một tấm danh thiếp, không có hậu trường bao lớn."
Huyện thái gia lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, trong lòng lại bắt đầu mất tự nhiên, ánh mắt nhìn Thái sư gia cũng có chút không vui. Thái sư gia vờ như không phát hiện, nói tiếp: "Tú tài kia đã từng là một trong những học trò của Triệu Tài Thanh. Triệu Tài Thanh giảng dạy nhiều năm như vậy, đệ tử có tiền đồ cũng không ít. Tuy không phải ai cũng đều kính trọng Triệu Tài Thanh như tú tài kia, nhưng chỉ cần có mấy người như vậy, đây không phải gây thù chuốc oán cho đại nhân ngài sao?"
Huyện thái gia kỳ thật ban đầu cũng đã từng băn khoăn đến phương diện này, nếu không, bản án của Triệu Ngôn Tu hắn cũng sẽ không xét xử ấn theo đúng quy định. Nhưng mấy ngày nay không một ai bước ra cầu tình giúp Triệu Ngôn Tu, hắn cũng bèn không để ý, mặc cho Triệu gia muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ một tên tú tài cầm danh thiếp Tri phủ tới đây cầu tình cho Triệu Ngôn Tu, Huyện thái gia lại không thể không cân nhắc nhiều hơn. Hắn suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy nếu như không có người đứng sau, tú tài này e là sẽ không có cái can đảm dám trực tiếp lấy ra danh thiếp. Tuy rằng sư gia nói đã điều tra xong, nhưng Huyện thái gia lại không tin nổi lấy nửa chữ.
Huyện thái gia trước kia đã từng nghe nói Triệu Tài Thanh có chút giao tình với một vài vị quan to quý nhân, mấy ngày nay không thấy ai ló mặt giúp Triệu Ngôn Tu, Huyện thái gia còn tưởng rằng là lời đồn thổi bậy bạ mà thôi, nhưng hiện giờ hắn lại không thể không tin tưởng, vị quý nhân này chính là Tri phủ.
Tri phủ đại nhân không tiện trực tiếp ra mặt vì Triệu Ngôn Tu, lúc này mới nhờ tú tài tới cầu tình. Quan trường vẫn luôn che che giấu giấu như vậy, không bao giờ để lộ tên tuổi. Danh thiếp đã ra, nếu như mình còn không tiếp, chọc giận Tri phủ, hắn liền xúi quẩy.
May là hắn không có trực tiếp ra mặt xử lý Triệu Ngôn Tu. Bây giờ cứ đẩy hết mọi chuyện lên đầu Triệu gia là được. Cũng tại ả đàn bà Triệu thị kia ánh mắt thiển cận, được hắn sủng mấy ngày đã không biết mấy cân mấy lượng, một lòng chỉ vì nhà mẹ đẻ, suýt nữa làm hỏng bét tiền đồ của hắn.
Triệu gia cũng thế, đúng là quá không có ánh mắt, dùng danh nghĩa của hắn hành sự thì khác nào cố ý làm hỏng thanh danh hắn? Người khác không biết còn tưởng rằng hắn sa vào sắc đẹp, sủng ái thiếp thị, cho nên mới không màng thanh danh quan chức. Chính vì thế, Triệu thị này e là không thể lưu lại.
Huyện thái gia lộ vẻ mặt ôn hoà nói với Thái sư gia: "Vẫn là sư gia một lòng suy nghĩ cho bản quan, bản quan đây cũng mới biết được Triệu gia không ngờ lại dám dùng danh nghĩa của bản quan hành sự. Chuyện như vậy tuyệt không thể để mặc. Bản quan một lòng vì dân, sao có thể vì một tiểu thiếp mà phải chịu chửi bới. Sư gia, ngươi đi nói với tú tài này, bảo hắn giao tiền rồi lãnh người đi đi. Bản quan đã phán án phạt xong, nếu có người còn dám nháo sự, bản quan nhất định sẽ làm chủ cho hắn, bảo hắn không cần lo lắng, hết thảy có bản quan lo."
Thái sư gia trong lòng mừng rỡ, trên mặt vẫn là một bộ dáng trung hậu, nói với Huyện thái gia: "Đại nhân anh minh, tiểu nhân bội phục, lập tức đi nói với tú tài kia ngay đây."
Chính thất của Huyện thái gia sau khi biết Huyện thái gia nghe theo "lời thật lòng khó nghe" của Thái sư gia hôm nay, đuổi Triệu thị đến thôn trang, bèn nhiệt tình thổi gió bên gối Huyện thái gia, đề cử Thái sư gia lên làm quan cửu phẩm. Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.
Thái sư gia báo cho Tống Thiêm Tài có thể đi lãnh Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài trên người chỉ có năm mươi lượng bạc, Thái sư gia giúp đỡ ra năm mươi lượng. Nhìn Triệu Tài Thanh một nhà đã không còn ai, lại không thể dê vào miệng cọp dời hộ tịch vào Triệu gia, vì thế, hắn bèn thương lượng với Tống Thiêm Tài, dời hộ tịch của Triệu Ngôn Tu vào Tống gia, tính toán chờ đến khi Triệu Ngôn Tu tròn mười sáu tuổi lại đến lập hộ riêng. Tống Thiêm Tài đưa Phật đưa đến tận Tây Thiên, cứu người cứu cho chót, đương nhiên sẽ không từ chối. Sau đó, hắn lại theo Thái sư gia tới nhà giam lãnh Triệu Ngôn Tu ra ngoài.
Triệu Ngôn Tu bị đánh 40 roi, mấy nha dịch đó đều đã được Triệu thị tặng chỗ tốt, lúc đánh cũng rất ra sức. Triệu Ngôn Tu dù thân thể có võ công lót nền nhưng vẫn bị thương không nhẹ, hoàn cảnh trong nhà giam không thích hợp dưỡng thương, thời tiết lại nóng bức, mông Triệu Ngôn Tu đã bắt đầu hư thối.
Thái sư gia cũng coi như chiếu cố y, nhốt y trong một cái nhà tù đơn, thức ăn mỗi ngày khá bảo đảm. Triệu Ngôn Tu mấy ngày nay đã thấu hiểu được nhân sinh còn khắc sâu hơn so với mười mấy năm trước y từng cảm nhận. Tuy rằng y là con nuôi của Triệu Tài Thanh, nhưng vợ chồng Triệu Tài Thanh vẫn luôn coi y như con đẻ, yêu thương có thừa. Thậm chí, y không muốn đọc sách mà thích tập võ, Triệu Tài Thanh cũng không hề ép buộc, còn giúp y tìm sư phụ dạy y võ công, dạy y binh pháp.
Có thể nói, mười bốn năm nhân sinh trước đây của y quả thật mười phần hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng hắn mới đi theo sư phụ học tập nửa năm, khi trở về lại nhận được tin cha mẹ song song ly thế, những con người hại cha mẹ y vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, dựa vào cái gì? Hắn thân là con cái, nếu như không thể báo thù cho cha mẹ thì sao có thể xứng làm đáng làm con.
Trong cơn giận dữ, Triệu Ngôn Tu lập tức tới chỗ Triệu phụ, đánh gãy tứ chi Triệu Tài Hưng, lại nhục nhã Đường thị, khiến ả ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi. Nhưng sau khi trả thù, Triệu Ngôn Tu lại càng thêm mờ mịt. Trời đất bao la, y không có nơi nào để đi. Cha mẹ không còn, trái tim y cũng trở nên trống rỗng.
Huyện thái gia bắt y, đánh y, nhốt y, Triệu Ngôn Tu chỉ cảm thấy phẫn nộ cùng nan kham. Hắn chỉ than thói đời ấm lạnh, lòng người bạc như tờ giấy, trong lòng cũng hiểu rõ Triệu gia sẽ không chịu bỏ qua, nhưng y lại chẳng hề lo lắng lấy nửa phần. Dù sao cha mẹ đã không còn nữa, chờ khi có chút sức lực, y nhất định sẽ cùng những kẻ Triệu gia khốn nạn đó đồng quy vu tận.
Cho nên, chờ Thái sư gia đưa Tống Thiêm Tài tới đây nói với y: "Đây là Tống tú tài, hắn ra bạc giúp ngươi chuộc tội. Ngươi theo hắn đi thôi. Tống tú tài đã cầu tình giúp ngươi, về sau, Triệu gia sẽ không dám tiếp tục tìm ngươi phiền toái. Cha mẹ ngươi thương ngươi một đời, ngươi vì bọn họ cũng nên sống cho ra người ra ngợm. Tống tú tài là học trò của cha ngươi trước kia, ngươi đi theo hắn trước, đợi đến mười sáu tuổi lại qua đây tự lập hộ là được."
Triệu Ngôn Tu khiếp sợ ngẩng đầu, xác định Tống Thiêm Tài xưa nay chưa từng gặp mặt, bây giờ lại dưới tình huống mọi người tránh còn không kịp tới đón mình đi ra ngoài, Triệu Ngôn Tu trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Tống Thiêm Tài vốn tưởng rằng Triệu Ngôn Tu là kẻ biết võ công, lớn lên hẳn là loại hình cao lớn thô kệch.
Nhưng Triệu Ngôn Tu tuy rằng mặt mũi dơ bẩn, quần áo hơi rách nát, nhưng tuyệt đối là một mỹ thiếu niên hàng thật giá thật. Nếu như đặt ở hiện đại, y tuyệt đối sẽ là một hoa mỹ nam được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Tống Thiêm Tài trong lòng hơi ghen tị, cảm thấy trời cao thật là không công bằng. Một người thông minh tháo vát, khôn khéo lại thiện lương như hắn, sao lại không ai có thể nhìn ra vẻ đẹp tiềm tàng bên trong nhỉ.
Tống Thiêm Tài nhìn Triệu Ngôn Tu ngồi nhưng mày vẫn nhíu chặt, nghĩ đến y lúc trước từng bị phạt trượng, cũng không chê Triệu Ngôn Tu cả người bẩn đến nỗi nhìn không ra màu sắc, tiến lên đỡ y đứng dậy nói: "Ngôn Tu đúng không? Triệu tiên sinh đối ta ân nặng như núi, ngài không còn nữa, về sau, ngươi hãy theo ta mà sống. Chỉ cần còn ở đây một ngày, ta sẽ không để người khác bắt nạt ngươi mảy may. Đi, nơi này không phải nơi để nói chuyện, ta đưa ngươi đi gặp đại phu trước."
Nói đoạn, không chờ Triệu Ngôn Tu kịp phản ứng lại, hắn đã tự thuần thục đỡ Triệu Ngôn Tu đi ra ngoài.