Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 19




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại đi dạo thêm mấy quầy thức ăn, Tống Thiêm Tài cũng nắm được đại khái các món chiêu bài. Nơi này không thể so với hiện đại, cái gì cũng có thể sản xuất số lượng lớn, ngay cả gia vị của miến tiết vịt vừa rồi e là cũng không tìm được đồng đều. Nhà ai có thể mỗi ngày đặt mua nhiều vịt đến thế, cho dù là hắn mở quán trà cũng ăn không tiêu. Nếu tính cả khoản phí tổn kia, hắn có bán cả đời cũng không thể lãi nổi lấy một xu.

Cho nên, Tống Thiêm Tài vẫn đánh chủ ý nguyên liệu vào tửu lâu của Đỗ chưởng quầy. Tống Thiêm Tài nhớ rõ món chiêu bài của Đỗ chưởng quầy là vịt già hầm măng chua mùa đông, ngày thường cũng làm vịt hầm tương và vịt luộc. Cứ thế, trong tửu lâu mỗi ngày phải dùng ít thì hai ba mươi con, nhiều thì bảy tám chục con. Mà mấy thứ như lòng vịt gan vịt tiết vịt đều không xuất hiện trên bàn ăn. Có thể tới chỗ Đỗ chưởng quầy ăn nổi cơm thì tuyệt đối sẽ không ăn mấy thứ tạp nham của vịt.

*Vịt già hầm măng chua:



*Vịt hầm tương:



*Vịt luộc:



Tống Thiêm Tài cảm thấy hắn cần phải bỏ ít tiền thương lượng với Đỗ chưởng quầy, thu hết vịt tạp cùng mỡ vịt, mỗi ngày sẽ tới tửu lầu lấy. Tin tưởng chút đồ vật này Đỗ chưởng quầy vẫn bỏ được, hơn nữa hắn cũng không phải là lấy không. Hai ba bộ lòng vịt một văn, mỡ vịt một cân mười văn, giúp Đỗ chưởng quầy kiếm thêm chút khoản thu nhập phụ, lợi dụng thứ bỏ đi, như vậy sẽ không có cái gì để bới móc. Người làm ăn ấy mà, chính là ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt.

Trong lòng tính toán mấy chuyện làm miến mua vịt vặt vãnh, không tới chớp mắt, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đã vui rạo rực dắt một con trâu lại đây. Tống Thiêm Tài vừa thấy bụng con trâu này phình lớn, trong lòng 囧. Hắn cần trâu là chờ quán trà khai trương mỗi ngày phải dùng, mua con trâu chửa về, giờ chưa làm được việc, còn phải tỉ mỉ tốn công hầu hạ, đã gây trở ngại còn không giúp được gì. Mua trâu lại mua thành cái dạng này, Tống Thiêm Tài cảm thấy hơi có vẻ lẫn lộn đầu đuôi.

Nhưng nhìn gương mặt vui vẻ của Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi, Tống Thiêm Tài lại nuốt lời muốn nói xuống bụng. Bế Tống Tiểu Bảo lên, không chờ Tống Thiêm Tài mở miệng, Trần Quế Chi đã cười đến không thấy mắt nói với Tống Thiêm Tài: "Thiêm Tài, hôm nay chúng ta lời rồi. Con trâu chửa này mua chỉ có mười lượng bạc. Chủ trâu là người có phúc, nhi tử kiếm được nhiều tiền, con dâu đang có bầu muốn mời hai vợ chồng già bọn họ đến Tuyền Châu ở, vì thế nên mới vội vàng tá hỏa bán con trâu chửa này, coi như tính rẻ cho nhà chúng ta. Nghé con sinh ra cũng phải ba bốn lượng bạc cơ đấy. Hôm nay đến đây quả là đúng lúc."

Tống Thiêm Tài cảm thấy quá khéo, lòng cảnh giác nhà giàu mới nổi dâng lên: "Nương, chủ trâu này các ngươi có quen biết không? Chuyện tốt như vậy cũng không thể khéo đến lượt nhà chúng ta thế được, sẽ không có vấn đề gì chứ."

Tống Đại Sơn ở bên cạnh tiếp lời: "Không sao không sao, ta quen vị huynh đệ bán trâu kia, là Dương Gia Truân, một người rất hòa khí. Hắn thời còn trẻ cũng coi như khá thân với ta, không muốn cho người môi giới kiếm lợi trung gian nên mới thoáng bán rẻ cho nhà chúng ta hai lượng bạc. Trâu bình thường mười lượng bạc, có chửa thì thêm hai lượng. Người môi giới trung gian giật dây còn phải lấy trên dưới một lượng, nhà hắn cũng không quá thiệt. Vừa rồi chúng ta đã tới nha môn lập khế chuyển nhượng, không có vấn đề gì cả."

Tống Đại Sơn nói vậy xong, trong lòng Tống Thiêm Tài mới thoáng an tâm chút. Cũng là tâm phòng bị của hắn quá nặng, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi tốt xấu đã lớn từng này tuổi rồi, rất nhiều việc sẽ không lỗ mãng, bằng không cũng không kiếm được đồng ruộng cho Tống gia.

Bởi vì được lời, tâm tình Trần Quế Chi vẫn luôn như mặt trời lên cao, đối với Tống Đại Sơn cũng hào phóng được một lần, mua cho hắn một cái tẩu hút thuốc. Tống Thiêm Tài ở trấn trên mua lá trà, lại tới tiệm lương thực hỏi thăm giá cả, trọng điểm là bột mì, dầu cải. Trong nhà vừa mới gieo tiểu mạch và rau, mở quán trà lại không thể thiếu mấy thứ đó, chỉ có thể tiêu tiền mua. Rốt cuộc trước kia giữ cho nhà mình ăn thì đủ, nhưng để buôn bán th lại không được.

Bột loại một là ba văn một cân, dầu cải sáu văn một cân. Bột loại một không được trắng mịn như bột loại hai, nhưng được cái rẻ hơn, đối với người nhà nông mà nói cũng coi như tương đối tốt. Tống Thiêm Tài lại nhớ tới khoai lang đỏ, hỏi thăm một chút, thứ này tiệm bán một văn ba cân. Trần Quế Chi thấy Tống Thiêm Tài định mua khoai lang đỏ bèn nhanh chóng cản lại, không cho mua. Cuối cùng chỉ mua hai mươi cân dầu, một trăm cân bột loại một.

Đi tiếp tiệm tạp hóa mua vài loại trà, gia vị, sau đó mới chưa đã thèm thu tay. Tống Tiểu Bảo đi theo mua nước tương, thu hoạch rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi, Trần Quế Chi nhìn mà xót ruột không thôi. Chờ chất hết đồ lên xe bò của Tống Ngưu Đầu, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mới phản ứng lại được, chỉ lo ham rẻ mà mua con trâu này sai mục đích. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, lúc này mới phát hiện, tiền mua trâu được hời bù vào tiền ngồi xe bò mỗi ngày cũng chẳng tiết kiệm được đồng nào.

Cuối cùng, Tống Đại Sơn và Tống Thiêm Tài dắt trâu theo sau Tống Ngưu Đầu trở về Tống gia thôn. Vừa đến nhà, Tống Thiêm Tài lập tức cảm thấy hai chân nhức mỏi đến không nâng dậy nổi, cảm thán cái thân thể yếu như gà bệnh của mình, Tống Thiêm Tài càng thêm hạ quyết tâm phải bắt đầu rèn luyện sức khoẻ.

Tống gia có chuồng bò, Tống Đại Sơn nhốt trâu xong thì đi cắt cỏ tươi về cho nó ăn. Trần Quế Chi thì xách ít lúa tới nhà Tống Đại Hải, nói với Vạn thị tình hình của Tống Thiêm Kim gần đây, lại đổi mười cân lúa lấy hai bao khoai lang đỏ. Nhà Tống Đại Hải có sáu mẫu đất, trong đó một mẫu nửa là cát. Nửa mẫu cát này mỗi năm không phải trồng khoai lang đỏ thì cũng là trồng đậu, trồng lạc. Vừa mới thu hoạch vụ thu xong, nhà Tống Đại Hải có rất nhiều khoai lang đỏ.

Tuy rằng không rõ ràng lắm Tống Thiêm Tài vì sao lại cần khoai lang đỏ, Trần Quế Chi vẫn đi đổi một ít về. Hai cái túi to đùng đầy ặp, Trần Quế Chi căn bản không bê nổi, vẫn là Tống Đại Hải vác giúp lại đây. Bởi vì lúc ở trấn trên đã mua thịt và một con vịt, Trần Quế Chi bèn giữ Tống Đại Hải ở nhà ăn cơm.

Vịt là Tống Thiêm Tài mua về để nuôi trước, định chờ làm xong miến thì sẽ làm miến tiết vịt thử xem hương vị như thế nào. Có khoai lang đỏ rồi, Tống Thiêm Tài lại cần chuẩn bị chế tạo công cụ làm miến. Mấy thứ này muốn làm ra còn phải mất một đoạn thời gian, Tống Thiêm Tài cũng không định làm ngay.

Hắn dự định ngày mai sẽ khai trương quán trà, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất. Rốt cuộc, canh nóng vào mùa đông mới càng dễ bán. Vạn thị cũng bị Trần Quế Chi gọi tới. Mấy ngày nay nàng nhìn cả nhà Tống Đại Sơn bận trong bận ngoài, quán trà xây xong, trâu cũng mua, đồng ra đồng vào có vẻ rất khả quan. Trong lòng nàng hâm mộ, đồng thời cũng càng thêm cảm thấy Tống Thiêm Tài đọc sách còn có thể có nhiều tiền như vậy quả là có bản lĩnh.

Tống Thiêm Kim bây giờ tuy rằng được nhà Tống Đại Sơn giới thiệu đi làm tiểu nhị, nhưng nào so được với Tống Thiêm Tài vừa trúng tú tài lại vừa có bản lĩnh. Tống Thiêm Kim tuy rằng có chị ruột, nhưng tục ngữ nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Tống Đào Nhi tuy rằng ngàn tốt vạn tốt, nhưng dù sao cũng có nhà chồng. Vạn thị tuy miệng rộng, nhưng trong lòng vẫn luôn hiểu rõ, cùng một ông nội, Tống Đại Sơn và nhà nàng không viết ra được hai chữ Tống, chỉ cần nàng chủ động kéo gần quan hệ, về sau chắc chắn sẽ không kém.

Vì thế nên khi Trần Quế Chi cầm lúa tới nhà nàng đổi khoai lang đỏ, nàng khó được hào phóng cho nhiều thêm mấy chục cân. Trần Quế Chi vừa kêu nàng tới ăn cơm, nàng cũng không chối từ, còn mang theo hai cân hạt dưa trữ trong nhà và một quả bí đỏ rồi mới đi qua. Trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay hào phóng như thế.

Vịt cần nuôi, Trần Quế Chi bèn nấu thịt kho tàu, xào thêm cả lòng già. Ngẫm nghĩ, nàng còn sai Tống Đại Sơn tới cái mương nhỏ cạnh vườn rau vớt một con cá trích nhà nuôi về nấu canh. Cuối cùng lại xào mấy món chay, bày sáu món một canh lên bàn, ăn cùng với cơm tẻ.

Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn đều có thể uống chút ít, Tống Thiêm Tài lần này thân mình khoẻ, cũng không có lý do để ngồi cùng với Trần Quế Chi các nàng. Tửu lượng của hắn kỳ thật không tồi, nhưng lại không ham rượu. Đây cũng là vì kiếp trước uống quá nhiều, rượu có ngon đến đâu với hắn mà nói cũng chẳng có lực hấp dẫn. Rốt cuộc, nếu không phải trong bữa tiệc sinh nhật uống say như chết, hắn cũng sẽ không mơ màng hồ đồ xảy ra ngoài ý muốn.

Đã từng chết một lần, Tống Thiêm Tài đối với rượu xem như xin miễn, cũng may đời trước không phải kẻ ham rượu. Tống Đại Hải và Tống Đại Sơn ngược lại không bắt hắn bồi, thậm chí Tống Đại Hải còn cảm thấy ngồi ăn cùng với cháu trai tú tài thật sự là lúng túng bó tay bó chân.

Tống Thiêm Tài nhìn ra, nhanh chóng ăn sau đó cười chào rồi rời bàn, để Tống Đại Sơn bồi rượu Tống Đại Hải. Hai huynh đệ ngược lại có nhiều lời nói không hết, một hồi ức khổ tư ngọt*, một hồi lại nói về mấy chuyện năm đó cha mẹ còn sống, cảm thán nửa ngày.

*Ức khổ tư ngọt: hồi ức quá khứ cực khổ, hồi tưởng cuộc sống hạnh phúc hôm nay.

Bởi vì có Vạn thị ở đây, cho nên bàn đồ ăn chỗ Trần Quế Chi cũng không khác nhiều so với nhà trên. Kỳ thật, nhà nông cũng không chú ý nhiều tới chuyện nam nữ chia ra ngồi như vậy, phần lớn đều là quây quần cùng nhau ăn. Nhưng ai bảo Tống Thiêm Tài trước kia tuy học giỏi, tư tưởng lại vẫn hơi cũ kỹ. Hắn từng ám chỉ đề qua với Trần Quế Chi, nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch. Trần Quế Chi thì thôi, là mẹ ruột, nhưng đại tẩu Phùng Kim Hoa lại ngồi cùng một bàn với bọn họ thì có vẻ không ra gì.

Vì thế, Trần Quế Chi từ đó bèn bắt đầu tách riêng nam nữ ra ăn. Nàng cũng không cảm thấy tốn công, ngược lại cảm thấy đây là một loại quy củ rất thể diện, chứng tỏ nhà nàng không giống với các nhà khác. Đặc biệt có mấy nhà gia cảnh tốt cũng học theo Tống gia, bắt đầu nam nữ phân bàn ăn, Tống gia cũng bèn cứ duy trì như vậy.

Trong trí nhớ của Tống Thiêm Tài, nguyên thân sở dĩ đưa ra ý kiến phân bàn ăn là bởi vì chán ghét Phùng Kim Hoa chẳng những ăn uống thô lỗ, còn thích nói ra nói vào khiến Trần Quế Chi khó coi. Cố tình ngại Tống Đại Sơn, Trần Quế Chi còn không thể trách cứ, làm Tống Thiêm Tài vì nương của mình mà cảm thấy rất không đáng, lúc này mới nói ra câu nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch. Không thể không nói, vẫn là người đọc sách trong bụng nhiều ý xấu nhất, mưu ma chước quỷ làm ra vô cùng thuận tay.

Mà lúc sau cũng như sở liệu của nguyên thân. Không có Tống Đại Sơn, Phùng Kim Hoa nói cái gì Trần Quế Chi sẽ lập tức mắng ngược lại, còn quy định lượng thức ăn của mỗi người trên bàn, trừ mấy đứa nhỏ ra, nhiều thì không có, khiến Phùng Kim Hoa ngược lại ngừng nghỉ rất nhiều, không hề kén cá chọn canh.

Bây giờ Tống gia cũng chỉ khi nào có khách mới bày thêm bàn ăn, những lúc khác đều ngồi cùng trên một cái bàn.

Khi Tống Thiêm Tài đi vào, Tống Tiểu Bảo không biết làm sao mà nước mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ còn dẩu ra, vừa nhìn đã biết là mới dỗi xong. Trần Quế Chi dỗ nó, Vạn thị cũng ở bên cạnh bưng bát cơm dỗ dành. Tống Tiểu Bảo không giống đứa trẻ khác, không thích quấy khóc mà ngược lại rất an tĩnh. Tống Thiêm Tài thấy nó khóc thì vô cùng đau lòng, vội đón Tống Tiểu Bảo từ trong tay Trần Quế Chi hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

Trên mặt Vạn thị hiện lên vẻ xấu hổ, Trần Quế Chi giảng hòa nói: "Không có việc gì, có đứa nhỏ nào lại không khóc nháo. Thiêm Tài, ngươi ăn xong rồi thì giúp nương bế Tiểu Bảo vào trong phòng chơi. Chờ buổi tối Tiểu Bảo đói bụng, ta lại nấu sữa dê cho nó uống."

Tống Thiêm Tài gật gật đầu, bế Tống Tiểu Bảo rời đi.

Vạn thị lúc này mới mở miệng: "Em dâu, ta chỉ là có lòng tốt thôi. Nghĩ Thiêm Tài một mình chăm sóc con nhỏ không dễ dàng, lúc này mới định giới thiệu cháu gái nhà mẹ đẻ cho Thiêm Tài, không nghĩ tới Tiểu Bảo phản ứng lớn như vậy. Ài, cứ thế này về sau chẳng lẽ Thiêm Tài không cưới vợ nữa sao, các ngươi quá cưng chiều Tiểu Bảo rồi."

Vạn thị nhìn Tống gia ngày càng khấm khá, Tống Thiêm Tài lại có bản lĩnh, vốn muốn kéo gần quan hệ giữa hai nhà nên mới nổi lên tâm tư làm mai mối. Nhưng vừa mới mới hỏi một câu Tiểu Bảo có nhớ nương không, Tiểu Bảo đã khóc oà, làm Vạn thị cũng thực cạn lời.

Trong lòng Trần Quế Chi cũng muốn Tống Thiêm Tài cưới vợ. Nhưng thứ nhất, Tống Tiểu Bảo còn nhỏ, nếu cô vợ mới cưới về đối xử tệ với Tống Tiểu Bảo, vậy cháu trai của nàng không phải thiệt thòi lớn sao. Thứ hai, Trần Quế Chi cảm thấy Tống Thiêm Tài ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn cực kì để ý chuyện của Lưu Thải Liên, mấy năm này e đều không muốn bàn đến chuyện cưới gả. Rốt cuộc, chuyện vả mặt như vậy, chính Trần Quế Chi còn không muốn nhắc lại, huống chi là nhi tử tâm cao khí ngạo của nàng.

Dù sao Tống Thiêm Tài có con trai, nàng có cháu trai bế, giờ chỉ muốn chậm rãi chọn cho Tống Thiêm Tài một nàng dâu tâm tính tốt, hiếu thuận, quan trọng nhất là biết an phận. Cho nên, nàng thật đúng là không nghĩ tới chuyện đón dâu cho Tống Thiêm Tài ngay bây giờ. Chuyện của Lưu gia còn chưa giải quyết xong, Trần Quế Chi cũng không muốn nhắc tới mẹ ruột trước mặt Tống Tiểu Bảo.

Tống Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, không nhớ được chuyện gì, không có ấn tượng đối với mẹ ruột, nhưng trong lòng khẳng định vẫn có chút cảm giác. Cho nên Vạn thị vừa hỏi như vậy, nó lập tức bị dọa khóc. Đây cũng là chuyện ngoài dự đoán của Vạn thị, khiến nàng cảm thấy hơi xấu hổ.

Trần Quế Chi thương xót Tiểu Bảo, cũng oán trách Vạn thị làm việc lỗ mãng, tuy vậy nhưng vẫn khó mà nói nổi cái gì. Chỉ nói: "Thiêm Tài đã sớm bàn với ta, Tiểu Bảo còn nhỏ, mấy năm nay sẽ không cưới xin. Rốt cuộc, trên đời này mẹ kế tốt quá ít, chờ Tiểu Bảo lớn thêm chút hẵng nói. Ta bảo này đại tẩu, Thiêm Kim cũng đã mười tám, Thiêm Tài giờ đã là cha của đứa nhỏ, sao ngươi còn chưa tìm cho hắn một người vợ? Các ngươi không muốn bế cháu ư?"

Vạn thị nghe Trần Quế Chi nói đến chuyện này lập tức đầy bụng tủi thân, lôi kéo Trần Quế Chi nói: "Còn không phải tại cái lão thầy bói đáng chém ngàn đao kia nói lung tung. Thiêm Kim nhà ta là một đứa nhỏ tốt biết bao nhiêu, vừa có năng lực lại vừa hiếu thuận. Đều tại ta không tốt, tìm ai không tìm, lại tìm đúng đứa cháu gái đoản mệnh, làm hại Thiêm Kim đang yên đang lành lại thành nhị hôn. Ta cho bà mối chút chỗ tốt, nói thêm ít lời hay, hai ngày trước rốt cuộc nhờ được bà ta mai mối cho một cô nương ở thôn các ngươi. Nhưng cha mẹ người ta không vui, nói sợ Thiêm Kim nhà chúng ta khắc con gái bọn họ, tức đến mức ta hai ngày nay không tài nào ngủ ngon nổi."

Vạn thị không muốn hạ thấp tiêu chuẩn cưới vợ cho Tống Thiêm Kim, nhưng cha mẹ của cô nương trong sạch nào lại đồng ý gả con gái cho một người khắc thê. Cho nên mới hình thành cái vòng lẩn quẩn, Vạn thị nhìn trúng người ta, người ta không nhìn trúng Tống Thiêm Kim. Cô nương đồng ý gả cho Tống Thiêm Kim, Vạn thị lại không hài lòng đủ đường. Vì thế, nhân duyên của Tống Thiêm Kim mới trở nên nhấp nhô như vậy.