Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 132




"Thái thái, người hầu của lão gia đã tới đây ba lần, ngài xem, chúng ta có phải nên mau chóng đến xem hay không. Dù gì thì lão gia cũng là cha ruột của hai vị thiếu gia, ngài không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không thể khiến đại thiếu gia khó xử được." Từ thị mở miệng khuyên Phó Văn Chiêu.

Lương Bồi Đống 70 tuổi, nhân sinh thất thập cổ lai hi, ở tuổi này ông hơn nửa thân người đều đã chôn dưới đất. Hai ngày trước thụ chút hàn, hiện tại sốt cao không dứt, mắt thấy sắp không xong, ông đã không ít lần phái hạ nhân bên người tới mời Phó Văn Chiêu, chỉ trong hôm nay Từ thị đã phải đi truyền lời tận ba lần.

Phó Văn Chiêu thì lại lông mày cũng chưa động lấy một cái, nói với Từ thị: "Đi mời đại phu, bảo họ bắt mạch cho ta, cứ nói ta lo lắng trượng phu nên ốm đau không dậy nổi. Còn chỗ Lương Bồi Đống, ta cả đời này cũng sẽ không bước vào đó một bước."

Từ thị thở dài, còn định tiếp tục khuyên nhủ, nhưng Phó Văn Chiêu lại dừng tay nói trước: "Lục Liễu, cuộc sống của ta trước kia trải qua như thế nào ngươi hẳn là biết. Đời này nếu bàn về người mà ta không muốn gặp nhất, mẹ con Nhiếp thị đứng hạng đầu. Năm đó ta đối với Lương Bồi Đống như thế nào ngươi cũng nhìn ở trong mắt, có từng bạc đãi hắn một chút nào hay không? Ta toàn tâm toàn ý lo liệu giúp hắn, móc hết toàn bộ tim gan ra cho hắn. Ta biết Nhiếp thị không tốt, nhưng vì hắn, ta vẫn nguyện ý làm một đứa con dâu hiếu thuận, không để hắn phải khó xử. Nhưng hắn thì sao? Hắn lại có thể nhẫn tâm muốn mạng của ba mẹ con chúng ta."

Nghe Phó Văn Chiêu nói vậy, Từ thị vội an ủi: "Thái thái, đều đã qua, đều đã qua. Ngài xem, Tề Trọng thiếu gia cũng đã cưới vợ sinh con, ngài cũng đã có chắt trai, nên buông xuống. Tiểu thiếu gia tuy rằng không nhận lại được, nhưng y và đương gia Tống gia mấy năm nay sống cũng vô cùng hạnh phúc. Ngay cả vị tiểu thiếu gia của Tống gia kia hiện giờ cũng đã vinh danh bảng vàng, cực kì có tiền đồ. Thái thái tội gì phải làm khổ chính mình, nhớ kỹ mấy chuyện không tốt đó nữa."

Đúng vậy, vì sao lại phải nhớ mấy chuyện không tốt, những chuyện khiến bà khó có thể tiêu tan đó cơ chứ. Phó Văn Chiêu thầm than. Từ nhỏ đã không được cha ruột yêu thích, nhìn ông ta muôn vàn thiên vị với Lưu thị, nhìn mẫu thân của mình buồn bã thương tâm, Phó Văn Chiêu đối với nam nhân đã không còn tín nhiệm, thậm chí đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần cử án tề mi, tôn trọng nhau như khách.

Nhưng cố tình gặp phải Lương Bồi Đống, gặp phải nam tử đã hứa hẹn một lòng với mình. Nàng phát hiện nam tử này đôn hậu, có tình nghĩa có phong độ, một trái tim thiếu nữ không biết cố gắng đánh rơi ở trên người hắn. Ai yêu trước người đó thua, cho nên nàng mới có thể thay đổi chủ ý ngay khi gả vào Lương gia, phải làm một hậu phương vững chắc của Lương Bồi Đống, đào tim đào phổi đối đãi hắn, chờ đợi lưỡng tình tương duyệt.

Nàng cho rằng nàng đã làm được, dùng 6 năm thời gian, ở trong mắt người kia cũng dần dần xuất hiện hình bóng của nàng, dần dần sẽ vì nàng biểu lộ ôn nhu. Phó Văn Chiêu cảm thấy đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của nàng, cho nên càng thêm quý trọng. Nàng đã từng một lần cho rằng ông trời cho nàng tuổi thơ bất hạnh, tình cảm thiếu hụt sẽ đều được Lương Bồi Đống bù đắp. Nàng đã từng thật sự cho rằng hai người sẽ cùng nhau đi đến cùng trời cuối đất, bạc đầu răng long.

Cho đến tận khi cha chồng qua đời, cho đến tận khi Nhiếp thị bắt đầu nơi chốn gây khó dễ với nàng, nàng mới phát hiện. Ở trong mắt người chồng mà nàng tín nhiệm, nàng căn bản chính là không biết nặng nhẹ. Nàng đã đánh giá cao địa vị của chính mình ở trong lòng Lương Bồi Đống, xem nhẹ sự ti tiện của nam nhân, cho nên ngay khi Lương Bồi Đống nạp Tưởng thị, nàng mới có thể kinh hoảng thất thố đến vậy, tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng không lối thoát.

Lúc ấy Phó Văn Chiêu mới biết được, hứa hẹn của nam tử có đôi khi châm chọc tới cỡ nào. Mà Nhiếp thị chỉ cần một trò xiếc nhỏ đã có thể khiến một nam tử tưởng rằng đối với nàng tình thâm ý trọng, hứa hẹn bên nhau trọn đời cùng người khác kết tân hoan. Nàng hận sao? Nàng oán sao? Nhưng nàng trong lòng còn có chờ đợi.

Nhớ lại chuyện cũ, nước mắt Phó Văn Chiêu vẫn không thể tự chủ chảy xuống. Tiểu nhi tử Triệu Ngôn Tu sống rất tốt, có chức quan nhỏ, có ái nhân, thậm chí ngay cả đứa con nuôi bên người cũng bình bộ thanh vân. Nhưng tất cả lại chẳng mấy liên quan đến kẻ làm nương như bà. Triệu Ngôn Tu không nhận bà. Cho dù dựa vào sự thiện lương của Triệu Ngôn Tu, nó mỗi năm đều đến thăm bà, nhưng lại sẽ không coi bà là mẫu thân.

Bà nằm mơ cũng muốn nhận lại tiểu nhi tử, kêu tiểu nhi tử gọi bà một tiếng nương. Nhưng bà không dám, bà sợ cưỡng cầu sẽ khiến tiểu nhi tử ngay cả mặt cũng không thấy. Năm đó tại sao bà lại có thể hồ đồ như thế cơ chứ? Là bởi vì khi bà mang thai tiểu nhi tử, Nhiếp thị lấy cớ nạp thiếp cho Lương Bồi Đống, cho nên trong lòng bà khi đó hẳn là không thích chăng? Hay là mẹ chồng nương vào tiểu nhi tử gây sóng gió, khiến ánh mắt Lương Bồi Đống nhìn bà ngày càng lạnh, ngày càng không kiên nhẫn, khiến từ sâu trong lòng bà hiện lên ảo giác có lẽ đứa con này không nên xuất hiện?

Buồn cười chính là, bà đổ hết tội nghiệt của người lớn cho một đứa trẻ vô tội, dùng nó làm vật tiêu tai giải nạn cho chính mẫu thân mình. Bà không xứng làm mẹ, cho nên ông trời phạt bà, khiến bà và tiểu nhi tử cốt nhục chia lìa, khiến bà hiểu rõ năm đó mình rốt cuộc đã sai lầm lớn tới cỡ nào.

Phó Văn Chiêu cười khổ, đáng tiếc tất cả đã quá chậm. Thế gian này thứ không đáng giá nhất chính là hối hận, bà như thế, Lương Bồi Đống cũng là như thế. Phó Văn Chiêu cho đến bây giờ cũng không nghĩ ra, vì sao bà lại bởi vì muốn Lương Bồi Đống đau khổ mà lấy tiểu nhi tử ra làm lợi thế.

Phó Văn Chiêu cảm thấy mình như bị ma quỷ che mắt. Càng đáng thương chính là sau khi nhi tử mất tích, Phó Văn Chiêu mới biết được lúc trước bà thiếu chút nữa một thi hai mệnh, kẻ giúp đỡ Nhiếp thị xoá bỏ chứng cứ lại chính là người chồng tốt Lương Bồi Đống của bà. Nhưng ngay cả như vậy cũng không có thể khiến vị đại hiếu tử này nửa điểm do dự dùng khắt khe mẹ con bà để hiếu thuận Nhiếp thị.

Sau khi biết được chuyện này, Phó Văn Chiêu đầu tiên là muốn cùng hắn đồng quy vu tận. Nhưng bà không thể. Bà đã mất đi tiểu nhi tử, trở thành một người mẹ thất bại và ích kỷ, bà không thể tiếp tục khiến tiền đồ của đại nhi tử bị huỷ hoại. Cho nên bà nhịn xuống, nhưng bà muốn khiến người đàn ông này thời thời khắc khắc ghi tạc tiểu nhi tử trong lòng, càng phải nhớ kỹ tiểu nhi tử của mình đã bị vứt bỏ như thế nào. Nghiệt do bọn họ tạo ra, ai cũng đừng mong trốn.

Phó Văn Chiêu biết kể từ khi tìm được Triệu Ngôn Tu, Lương Bồi Đống mỗi năm đều sẽ trộm đi thăm Triệu Ngôn Tu. Bà còn biết người đàn ông này yếu đuối không dám đối mặt với đứa con đã bị hắn một tay đánh mất. Mỗi lúc này, Phó Văn Chiêu càng thêm cảm thán ông trời chính là như vậy, ai gieo nhân thì kẻ đó phải gánh chịu hậu quả, ai cũng không trốn thoát nổi.

Bà không thể, Lương Bồi Đống cũng không thể.

Mấy năm nay, người trong phủ đều nói Lương Bồi Đống đãi bà một tấm chân tình, vì bà mà không nạp thiếp không thu tiểu, nhưng Phó Văn Chiêu nghe xong luôn lạnh lùng cười. Cười gã nam nhân này dối trá, cười gã nam nhân này ích kỷ, càng cười chính mình bị ma quỷ che mắt. Lương Bồi Đống thật lòng ư? Ghê tởm đến mức khiến bà phát nôn.

Bây giờ Lương Bồi Đống rốt cuộc sắp đi, trước khi chết muốn gặp bà không ngoài việc sám hối giúp trong lòng hắn dễ chịu hơn hoặc là tỏ vẻ một chút hắn tình thâm ý trọng. Mặc kệ là thế nào, Phó Văn Chiêu đều không muốn thành toàn hắn. Thành toàn hắn, ai sẽ tới thành toàn cho bà, ai có thể xoa dịu nước mắt và ủy khuất cả đời này của bà.

Lương Hữu Vinh vừa nghe thấy Phó Văn Chiêu mời đại phu tới xem bệnh, lập tức từ chỗ Lương Bồi Đống qua vấn an Phó Văn Chiêu. Từ thị dẫn hắn vào cửa, Lương Hữu Vinh nhìn sắc mặt Phó Văn Chiêu không giống có bệnh, lập tức hiểu ra đây là vì Phó Văn Chiêu không muốn đi gặp Lương Bồi Đống.

Chẳng qua mẫu thân và phụ thân ở trong lòng hắn phân lượng hoàn toàn không giống nhau. Biết mẫu thân không muốn đi gặp phụ thân, Lương Hữu Vinh không khuyên bảo Phó Văn Chiêu mà chỉ nói: "Mẫu thân thân mình không khoẻ, ta thấy có phải nên nói với Ngôn Tu một tiếng hay không."

Triệu Ngôn Tu hiện giờ đã làm võ quan ngũ phẩm, nhưng quan hệ với Lương gia vẫn luôn không gần không xa. Cứ việc Lương Hữu Vinh hiện tại đã là quan lớn, nhưng điều đó ở trong mắt Triệu Ngôn Tu cũng chẳng mấy quan trọng. Chẳng qua theo tuổi tác ngày một tăng lên, thái độ của Triệu Ngôn Tu đối với Phó Văn Chiêu ngược lại ngày càng mềm mại.

Phó Văn Chiêu cũng rất muốn gặp Triệu Ngôn Tu, mở miệng nói: "Ngôn Tu có bận không? Ta nghe nói triều đình phái nó đi luyện binh. Mấy chuyện động đao động thương này cũng không biết có nguy hiểm không nữa. Người cha tốt kia của ngươi bây giờ thành cái dạng này, nếu như mất rồi thì ngươi cũng không cần báo tang cho nó. Chẳng biết đệ đệ ngươi có bị người khác xa lánh hay không."

Lương Hữu Vinh cười nói: "Nương, ngươi lo lắng nhiều rồi. Tính tình của Ngôn Tu ngươi lại không phải không biết, không thích nhất là chuyện đi cửa sau. Từ trước đến nay ta rất ít khi giúp đỡ nó, nó có thể đạt đến chức quan hiện tại đều là dựa vào bản lĩnh thật sự của nó. Hơn nữa Tống Thiêm Tài kiếm được không ít tiền, còn mua được một chức quan. Năm đó chúng ta và Tống gia hòa hoãn quan hệ quả thật là đúng đắn. Ai có thể nghĩ đến Tống Tiểu Bảo sẽ trúng tiền tam giáp, tuổi còn trẻ đã là quan lục phẩm. Tề Trọng và nó thân như huynh đệ, về sau, hai đứa cũng có thể nâng đỡ lẫn nhau."

Nghe vậy, Phó Văn Chiêu thoáng yên tâm hơn chút. Tiểu nhi tử của bà hiện giờ cũng không phải người cô đơn. Kỳ thật, Tống Thiêm Tài kia ngoại trừ không thể sinh con ra, mặt khác quả thật miễn miễn cưỡng cưỡng đạt đủ yêu cầu làm vợ của Ngôn Tu. Người Tống gia phúc hậu, đứa nhỏ Tống Tiểu Bảo kia cũng thân Triệu Ngôn Tu, điều này cũng có thể thoáng vuốt phẳng lo lắng trong lòng Phó Văn Chiêu.

Lương Hữu Vinh chuẩn bị đi phái người mời Triệu Ngôn Tu tới đây, Phó Văn Chiêu lại xua tay nói: "Từ từ, ta thấy tốt nhất không nên đi quấy rầy Ngôn Tu. Ta cũng không có bệnh gì, chỉ là hơi mệt thôi, lăn lộn nó qua lại một chuyến thì không đáng."

Còn có lời Phó Văn Chiêu chưa nói. Lương Bồi Đống sắp không xong, bà sẽ không để Triệu Ngôn Tu tới gặp Lương Bồi Đống một lần cuối cùng. Nếu lúc trước hắn đã không cần đứa con trai này, vậy thì hiện tại cũng đừng mơ nhận lại. Đứa nhỏ Ngôn Tu tâm địa mềm mại, nếu như thấy Lương Bồi Đống sắp chết, nhất thời mềm lòng nhận hắn, như vậy chẳng khác nào hời cho Lương Bồi Đống.

Nghe Phó Văn Chiêu nói vậy, Lương Hữu Vinh ngược lại không tiếp tục kiên trì. Lương Bồi Đống sắp không cầm cự được, chuyện trong Lương phủ cũng nhiều, lúc này gọi Triệu Ngôn Tu tới đây cũng có chút phiền phức. Hắn kỳ thật vừa rồi cũng biết Lương Bồi Đống muốn gặp Triệu Ngôn Tu nhưng không tiện mở miệng, bèn mềm lòng thử thăm dò Phó Văn Chiêu một câu.

Phó Văn Chiêu vừa cự tuyệt, Lương Hữu Vinh cũng đành bỏ qua. Rốt cuộc đây là chuyện của trưởng bối, hắn làm nhi tử không tiện nhúng tay, bằng không làm thế nào cũng đều thành sai. Hắn giúp phụ thân, mẫu thân khẳng định sẽ khó chịu. Nhớ tới tất cả những gì mẫu thân đã làm cho hắn, loại lời này hắn không thể nói ra miệng.

Phó Văn Chiêu phục lại hồi tinh thần, hơi nhíu mày nói: "A Vinh, ngươi từ lúc nào học được chơi tâm nhãn với nương, có phải Lương Bồi Đống bảo ngươi tới nói. Dùng danh nghĩa của ta gọi Ngôn Tu trở về, hắn đây là muốn gì? Chẳng lẽ đã sắp chết rồi còn không yên phận, còn muốn đi dày vò Ngôn Tu sao?"

Lương Hữu Vinh lập tức đáp lời: "Nương, ngươi nói đi đâu vậy. Ta vẫn luôn giúp đỡ ai trong lòng nương hẳn là rõ ràng nhất, ta thật sự không có ý này. Nương trách nhầm ta rồi, ta làm vậy không phải chỉ vì muốn khiến nương vui vẻ thôi sao."

Phó Văn Chiêu không nói gì Lương Hữu Vinh nữa. Đứa con này luôn rất hiếu thuận với bà, trong lòng bà rõ ràng. Rốt cuộc, Lương Bồi Đống dù gì cũng là cha của nó, nó có thể giúp đỡ kẻ làm nương này như vậy, Phó Văn Chiêu vẫn cảm thấy rất vừa lòng. Chẳng qua nghe nói Lương Bồi Đống sắp tạ thế nên bà mới nhạy cảm hơn bình thường chút.

Phó Văn Chiêu nói với Lương Hữu Vinh: "Ai, A Vinh, ngươi cũng đừng trách nương. Có một số việc nương kỳ thật còn chưa nói cho ngươi biết. Năm đó lúc ta sinh Ngôn Tu đã thiếu chút nữa một thi hai mạng, may mắn Lục Liễu có tâm, ta mới may mắn thoát kiếp. Ta lúc ấy bắt được bà đỡ kia, có chứng cứ, biết được là Nhiếp thị làm, nghĩ bụng nhân cơ hội này tống cổ Nhiếp thị về quê. Nhưng không ngờ cha ngươi biết được, quay đầu lại lập tức xoá sạch chứng cứ, còn nói ta vu hãm, khiến cho ta mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người. Sau khi biết việc này, Nhiếp thị càng thêm không kiêng nể gì. Bà ta giả bệnh, truyền ra tin đồn đệ đệ ngươi mang vận xui. Mấy chuyện này cha ngươi kỳ thật đều biết hết. Ta vốn còn nghĩ hắn bị lừa, mấy chuyện này đều là về sau mới biết. Ngươi nghĩ xem, hắn phải lòng dạ sắt đá tới cỡ nào mới có thể trơ mắt nhìn đệ đệ ngươi mới sinh ra đã bị hủy hoại cả đời. Hắn là cha ruột của đệ đệ ngươi cơ mà. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Rõ ràng hắn đều biết, nhưng hắn vẫn thuận theo Nhiếp thị, không tiếc từ trên tay ta đoạt lấy đệ đệ của ngươi giao cho Nhiếp thị và Tưởng thị mang tới chùa. Ngươi có biết khi ta biết hết thảy chuyện này đã hận tới cỡ nào không? Lúc trước hắn có thể nhẫn tâm với đệ đệ ngươi như vậy, bây giờ còn muốn đệ đệ ngươi đến gặp hắn, đây không phải khiến cho đệ đệ ngươi ghê tởm chết sao?"

Đây là lần đầu tiên Lương Hữu Vinh nghe được nội tình này. Cho dù thân tại địa vị cao nhiều năm, hắn vẫn không thể tin tưởng người làm phụ thân Lương Bồi Đống năm đó thật sự biết được hết thảy mà vẫn cố ý mặc kệ Nhiếp thị huỷ hoại Triệu Ngôn Tu, không, không phải huỷ hoại Triệu Ngôn Tu, là huỷ hoại cả ba mẹ con bọn họ.

Trái tim hắn rét lạnh, bỗng nhiên không biết nên đối mặt với cha ruột của mình như thế nào.

Lương Bồi Đống đứng ở ngoài cửa, người hầu đang đỡ ông cũng toát đầy mồ hôi lạnh. Nghe được nhiều bí mật riêng tư của chủ nhân như vậy có khi nào sẽ bị diệt khẩu không? Sớm biết vậy dù thế nào hắn cũng sẽ không vì mấy lượng tiền thưởng mà đỡ lão thái gia tới đây, bây giờ hắn chỉ sợ có mệnh lấy bạc lại không có mệnh mà tiêu.

Lương Bồi Đống lại cứng còng tại chỗ, ánh mắt đầy nặng nề. Nhiếp thị là mẫu thân hắn, từ nhỏ ai ai cũng đều nói Nhiếp thị không hiền huệ bằng Ngô thị, vì thế cha hắn mới danh chính ngôn thuận nạp quý thiếp. Ông bà nội của hắn cũng thường xuyên hạ thấp mặt mũi của mẫu thân hắn, nhưng dù ở trong hoàn cảnh như vậy, mẫu thân vẫn luôn toàn tâm toàn ý đối đãi hắn, không có một chỗ nào là không thật lòng.

Cha hắn năm đó yêu thích đứa con vợ lẽ kia hơn, đối với hắn cũng chỉ nhàn nhạt. Lương Bồi Đống đã nhiều lần chứng kiến cảnh nương ôm hắn khóc ròng kể lể tới tận hừng đông. Vì thế đối với cha, thậm chí đối với Ngô thị, trong lòng hắn đều sinh ra một luồng oán hận. Là bọn họ đã khiến nương hắn phải đau lòng khó chịu đến mức đó. Hắn lúc ấy còn chưa biết Ngô thị, chỉ biết có một nữ nhân đã khiến cho nhà bọn họ trở thành cái dạng này.

Chờ khi vị thứ đệ kia không còn, cha mới dần dần đặt tâm tư lên trên người hắn, nhưng đối xử với nương hắn lại vẫn lạnh nhạt như cũ. Hắn thấy nương ở Lương gia chịu khổ, nghe nương từng câu từng chữ ở bên tai hắn nói: "Con à, nương chỉ có thể dựa vào ngươi, chỉ một mình ngươi."

Trong lòng hắn sớm đã phát thệ nhất định phải vô cùng hiếu thuận với nương, phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho nương.

Lương Bồi Đống nỗ lực học hành, tuổi không lớn đã có công danh. Nương hắn muốn tìm vợ cho hắn ở nhà mẹ đẻ của mình, về sau có thể cùng tiến cùng lùi với con dâu. Đáng tiếc, hôn sự của hắn vẫn luôn nằm trong tay cha. Ngay khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì, cha hắn bỗng nhiên nói với hắn là đã định thân cho hắn từ nhỏ, bảo hắn cưới đích nữ của Phó gia hoàng thương.

Gia phong của Phó gia là cái dạng gì hắn biết, hắn cũng biết Phó phu nhân là một nữ tử đáng thương, bị trượng phu sủng thiếp diệt thê ép tới không thở nổi. Có điểm này, Lương Bồi Đống ngược lại có thêm vài phần hảo cảm đối với vị hôn thê còn chưa gặp mặt. Bọn họ đều là những đứa con bị xem nhẹ, đều có một người mẹ đáng thương. Hắn nghĩ nàng nhất định sẽ đối xử tử tế với mẫu thân mình. Lúc ấy hắn còn chưa biết nữ tử sắp cùng hắn cộng độ cả đời còn có một người mẹ tên Ngô thị, người mà đã khiến nương của hắn khốn khổ nửa đời người.

Lương Bồi Đống tới Phó gia cầu hôn. Hắn gặp được người thiếu nữ mặc hồng y kia. Khi thiếu nữ nói không thích nạp thiếp, Lương Bồi Đống rung động trước gương mặt tươi đẹp động lòng người kia nên đã ưng thuận hứa hẹn trọn đời không thay lòng. Hắn khi đó thật sự cho rằng hắn nhất định sẽ không giống như cha hắn, càng sẽ không khiến vợ của mình phải chịu nỗi khổ giống như mẹ hắn.

Sau kết hôn, thê tử thiện giải nhân ý, thông minh tháo vát đã khiến hắn dần dần xiêu lòng. Hắn cảm thấy có thể có được một người vợ như vậy, có thể nói là phúc khí của hắn. Rất nhanh hắn có đứa con đầu lòng, là một bé trai thông minh, được cha hắn coi như châu như bảo nâng niu ở trong tay, thậm chí hắn có loại ảo giác, cha hắn còn coi trọng đứa cháu nội này hơn cả đứa con trai như hắn rất nhiều.

Lương Bồi Đống thầm nghĩ cháu trai hay con trai gì thì cũng đều là mệnh căn của lão thái gia, cha hắn hành động như vậy cũng không tính quá mức. Nhưng kỳ quái chính là nương của hắn lại là cực kì không thích đứa cháu này, thậm chí hắn phát hiện nương của hắn càng không thích đứa con dâu Phó Văn Chiêu này hơn.

Đúng lúc hắn bị điều ra ngoài làm quan, hắn bèn trực tiếp mang theo Phó Văn Chiêu đi nhậm chức. Hai người đã cùng nhau trải qua một đoạn thời gian vô cùng tốt đẹp khó quên. Nhưng cha hắn vừa đi, thái độ của nương đối với Phó Văn Chiêu lập tức trở nên ngày càng gay gắt, khiến Lương Bồi Đống rơi vào thế khó xử. Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ vì chuyện mẹ chồng nàng dâu mà bận đến to đầu, bèn tỏ ý khuyên nương đừng khó xử Phó Văn Chiêu nữa.

Nhưng hắn lại từ trong miệng nương biết được, Phó Văn Chiêu vậy mà lại là con gái của Ngô thị, là con gái của nữ nhân đã khiến cha hắn quyến luyến cả đời. Đây cũng là căn nguyên khiến nương hắn nửa đời người khốn khổ, đau lòng khó chịu. Hắn đã chính mắt nhìn thấy nương hắn đau khổ tới cỡ nào, muốn nương đối tốt với con gái của tình địch, Lương Bồi Đống biết là không có khả năng. Hắn nghĩ bụng cứ để nương xả giận, thấy Phó Văn Chiêu khó chịu, hắn lại khuyên nhủ, luôn là có biện pháp hóa giải.

Hắn nghĩ rất tốt đẹp, đáng tiếc Phó Văn Chiêu và nương hắn Nhiếp thị đều không phải ăn chay. Hai người càng đấu càng kịch liệt, thậm chí còn lay động tới chức quan của hắn. Lương Bồi Đống cảm thấy Phó Văn Chiêu không coi ai ra gì. Nhiếp thị dù sao cũng là mẹ ruột của hắn, là mẹ chồng của Phó Văn Chiêu, cho dù Phó Văn Chiêu bị gây khó dễ thì cũng không thể hạ thấp thể diện của Nhiếp thị như vậy được.

Rốt cuộc nương hắn quả thật là bởi vì Ngô thị mà phải chịu tủi nhục nhiều năm như vậy. Nếu như Phó Văn Chiêu cúi đầu nhận sai, hắn chắc chắn sẽ có biện pháp hoà giải. Nhưng bây giờ lại làm căng đến tận mức này, Nhiếp thị sao có thể nín nhịn chịu đựng. Nghĩ đến Nhiếp thị nhiều năm như vậy không dễ dàng, lòng Lương Bồi Đống đương nhiên là lệch chút, mấy lần đè nặng Phó Văn Chiêu thấp hơn Nhiếp thị một đầu. Nhưng số lần càng nhiều, một người thông minh có khả năng như Phó Văn Chiêu cũng dần dần có chút oán niệm với hắn.

Bọn họ bắt đầu cãi cọ liên miên. Lương Bồi Đống cảm thấy một mảnh dụng tâm của mình lại không được thê tử thông cảm, có lẽ Phó Văn Chiêu căn bản là không để bụng kẻ làm chồng như hắn. Nương hắn ở bên tai hắn liên tục nhắc mãi, hắn cũng dần dần phát hiện đủ chỗ bất hiếu của thê tử. Cho dù biết nương hắn có chút vô cớ gây rối, nhưng hắn lại biết nếu như hắn đứng về phía Phó Văn Chiêu, dựa vào tính tình của mẹ hắn e là sẽ tức đến đổ bệnh.

Vì thế, mẹ chồng nàng dâu lần lượt đấu pháp, hai vợ chồng lần lượt tranh luận, cuối cùng rốt cuộc đến khi Nhiếp thị nhiễm bệnh mới ngưng. Nhiếp thị có không tốt thì cũng là người đã sinh hắn nuôi hắn, Phó Văn Chiêu khiến Nhiếp thị tức giận ngã bệnh, Lương Bồi Đống lại nghe Nhiếp thị liên tục kể lể vì Ngô thị mà hôn nhân bất hạnh mấy năm nay, trong lòng hắn cũng vô cùng bất mãn. Nhiếp thị lại thừa cơ đưa ra ý tưởng để hắn nạp một phòng thiếp, cho Phó Văn Chiêu nếm thử nỗi khổ của bà năm đó, bằng không lửa giận trong lòng bà khó thể nào hạ xuống được, có lẽ sớm thôi sẽ đi tìm Lương lão gia tử.

Lương Bồi Đống vốn dĩ không đồng ý, nhưng Nhiếp thị nói chỉ cần hắn nạp thiếp, bà sẽ không so đo Phó Văn Chiêu nữa. Sau đó hắn lại nghĩ hắn cũng không phải loại người sủng thiếp diệt thê, cho dù nạp thiếp thì cũng sẽ không lãnh đạm với Phó Văn Chiêu và con vợ cả. Hơn nữa có thêm thiếp, oán khí trong lòng nương hắn cũng có thể bớt đi một chút, trong nhà sẽ yên ổn hơn chút.

Nhưng hắn quên mất, thiếp vốn chính là gốc rễ của loạn nhà.

Phó Văn Chiêu sinh sản bị động tay chân, hắn sau đó dù biết nhưng cũng không thể thật sự nhìn nương mình bị đưa về quê ăn chay niệm phật. Cho nên, hắn giúp nương huỷ đi những chứng cứ đó, lại vì đề phòng Phó Văn Chiêu trả thù mà đánh đòn phủ đầu. Hắn lúc ấy quả thật có hổ thẹn và chột dạ, nhưng đối mặt với nước mắt của nương hắn đã lập tức bại trận.

Lời đồn đãi về tiểu nhi tử hắn cũng biết. Nhưng Nhiếp thị giả bệnh, dùng tuyệt thực để uy hiếp hắn. Hắn bèn nghĩ, trước tiên cứ ủy khuất tiểu nhi tử một đoạn thời gian. Chờ đứa bé lớn hơn chút, hắn lại đi mời một vị cao tăng đắc đạo phá bỏ lời đồn đãi này cũng không thành vấn đề.

Hắn biết Phó Văn Chiêu khó chịu, nhưng con dâu nhà ai chẳng phải sống như vậy. Hiếu thuận chính là hiếu thuận, không có chữ thuận thì nào có thể xưng được với hiếu. Hắn có thể ủy khuất tiểu nhi tử, nhưng lại không thể bất hiếu Nhiếp thị. Vì thế khi Nhiếp thị muốn cùng Phó Văn Chiêu và tiểu nhi tử tới chùa, hắn đã đồng ý. Chẳng qua chỉ là đi bái Phật mà thôi, vẻ mặt Phó Văn Chiêu lại cứ như nương hắn muốn hại nàng, khiến Lương Bồi Đống trong lòng không vui.

Kết quả, tiểu nhi tử bị thất lạc, không tìm lại được. Ngự sử dâng biểu, tộc nhân Lương gia xuất môn áp Nhiếp thị trở về, nhốt ở từ đường. Ngay cả hắn cũng bị tộc trưởng mắng một hồi lâu, thậm chí lĩnh hai mươi gậy gia pháp. Lúc ấy trong lòng hắn còn từng hoài nghi là Phó Văn Chiêu dùng khổ nhục kế, nhưng thấy bộ dạng Phó Văn Chiêu đau đớn như sắp chết, hận hắn tới tận xương tuỷ, hắn hiểu rõ, tiểu nhi tử của bọn họ đã thật sự không tìm được.

Lúc này Lương Bồi Đống mới chân chính cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng là cốt nhục, là huyết mạch của hắn, biến mất từ trên tay hắn, sinh tử chưa rõ, hắn trong lòng nào có thể thờ ơ. Phó Văn Chiêu vì thế mà hoàn toàn quyết liệt với hắn. Cho dù vì đại nhi tử, bọn họ vẫn còn mang danh phận phu thê, nhưng lại phân tài sản phân chỗ ở.

Hắn lúc này tiếp nhận sự vụ mới biết Phó Văn Chiêu mấy năm nay đến tột cùng đã vì hắn làm bao nhiêu chuyện. Hắn muốn tới cúi đầu nhận lỗi với Phó Văn Chiêu, nhưng có tới cũng không gặp được mặt, chỉ có thể nghe được tiếng tụng kinh mỗi ngày không gián đoạn. Mà hàng năm, mỗi khi đến ngày sinh nhật đại nhi tử, tiểu nhi tử và Phó Văn Chiêu, toàn phủ giăng đèn kết hoa, nhưng lại lặng ngắt như tờ. Mỗi khi đến lúc ấy, Lương Bồi Đống luôn luôn cảm thấy bị đè nén đến mức không tài nào thở nổi.

Tuổi tác càng cao, hắn càng minh bạch chuyện năm đó hắn làm sai lầm đến mức nào. Ngô thị chẳng qua cũng chỉ là người bị hại, nên hận nhất kỳ thật chính là cha hắn, lại càng không nên bởi vậy mà liên luỵ tới trên người Phó Văn Chiêu. Là hắn giận chó đánh mèo huỷ hoại cuộc hôn nhân nguyên bản nên mỹ mãn này.

Lương Bồi Đống trong lòng hiểu rõ Phó Văn Chiêu chán ghét hắn, nhưng trong đoạn thời gian cuối cùng của sinh mệnh, hắn vẫn muốn tới gặp nàng, nói ra hết thảy những gì chôn trong đáy lòng, nhưng không ngờ ở tại đây lại nghe được những lời khiến hắn càng thêm không chốn dung thân.

Lương Bồi Đống đứng ở cửa, rốt cuộc suy sụp không tiến lên nổi một bước.

Thân thể ông vốn không tốt, đứng một hồi lại cảm thấy mệt mỏi, rất nhanh đã đứng không vững. Kẻ hầu đỡ Lương Bồi Đống hoảng sợ, cũng không rảnh lo bị Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh biết được hắn đưa Lương Bồi Đống tới đây sẽ trừng phạt. Nếu thật sự khiến Lương Bồi Đống xảy ra chuyện ở trên tay hắn, không riêng hắn xui xẻo, e là ngay cả người thân trong nhà hắn cũng phải tao ương.

Gã sai vặt lập tức hô hoán. Tiếng hô ngay lập tức kinh động đến hai người đang nói chuyện. Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh sửng sốt, hai người liếc nhau, thấy được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Phó Văn Chiêu cho rằng cả đời này Lương Bồi Đống cũng sẽ không tới đây chọc bà chán ghét.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là thân sinh phụ thân của Lương Hữu Vinh, cho dù vừa mới biết được người cha này năm đó đã quá đáng cỡ nào, nhưng ở Lương phủ, Lương Hữu Vinh lại không thể buông tay mặc kệ ông ấy. Hắn vội vàng sai người đỡ Lương Bồi Đống tới phòng khách sát bên phòng ngủ của Phó Văn Chiêu. Phó Văn Chiêu không hề nhúc nhích, im lặng ở yên trong phòng mình.

Mời đại phu, châm cứu, Lương Bồi Đống dần dần tỉnh lại. Thấy chỉ có con trai ở bên cạnh, ông nhớ tới gì đó liền ngồi dậy, nhìn về phía phòng ngủ của Phó Văn Chiêu. Phòng ngủ và phòng khách chỉ ngăn cách bởi một bức tường, ở giữa còn mở một cánh cửa. Đáng tiếc, Lương Bồi Đống có nhìn đến mấy, Phó Văn Chiêu cũng không hề bước ra.

Lương Bồi Đống thở dài, nói với Lương Hữu Vinh: "A Vinh, chuyện năm đó là kẻ làm cha như ta không tốt, không thể che chở mẫu thân và đệ đệ của ngươi. Nhưng ta cũng có cái khó xử của ta. Ngươi hiện giờ cũng đã cưới vợ sinh con, nếu như mẫu thân ngươi bất hoà với vợ ngươi, ngươi sẽ xử lí như thế nào. Rất nhiều chuyện không thể nói đến đúng sai, chỉ là luyến tiếc hay bỏ được mà thôi. Năm đó ta thương xót nương của mình hơn, bởi vì bà ấy đã vì ta mà phải chịu rất nhiều đau khổ, còn đối với nương của ngươi ta lại quá thiếu sót. Từ đó dẫn đến những chuyện sau này, ngươi cũng biết. Nương của ta mấy năm cuối cùng sống không tốt, ngay cả ta mấy chục năm nay cũng chưa chắc có một ngày cảm thấy an lòng."

Lương Hữu Vinh nhìn Lương Bồi Đống, thấp giọng nói: "Phụ thân, ta biết hiếu đạo lớn hơn trời. Nhưng ta thật sự không hiểu, tổ mẫu thật lòng yêu thương ngươi sao? Nương của ta dù không tốt thì cũng đã sinh cho ngươi hai đứa con. Bà ấy khắt khe với nương của ta, lại còn chính tay hãm hại cháu trai của mình. Người hiếu thuận, nhưng lại không thể ngu hiếu. Ta nghĩ nếu là lúc trước tổ mẫu thật sự yêu thương ngươi giống như ngươi nói, chịu vì ngươi làm hết thảy, vậy thì phụ thân chỉ cần tỏ rõ lập trường, lấy bản thân để thuyết phục tổ mẫu. Ta nghĩ cho dù tổ mẫu không muốn đến đâu, vì đứa con trai độc nhất này hẳn sẽ thu tay lại. Bà ấy có thể không kiêng nể gì như vậy kỳ thật chẳng qua là bởi bà ấy biết, mẫu thân của ta và huynh đệ chúng ta ở trong mắt ngươi tuyệt đối không đáng giá đến mức đó mà thôi."

Lương Bồi Đống ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn Lương Hữu Vinh. Đại nhi tử của ông bình thường như cái hũ nút, trong lòng có gì cũng đều sẽ không nói với ông. Ngoài mặt nó lại vô cùng cung kính, ai ai cũng nói đại nhi tử của ông hiếu thuận, nhưng chỉ có Lương Bồi Đống biết đại nhi tử của ông căn bản không đặt người phụ thân này ở trong lòng, cung kính như với một vị khách lạ lẫm.

Bây giờ bị Lương Hữu Vinh một châm thấy máu nói ra sự thật mà ông không muốn thừa nhận, lúc này ông mới vỡ lẽ vì sao ông tỉ mỉ dạy dỗ, kiên nhẫn phụ trợ nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể chiếm được sự thân cận của đại nhi tử. Thì ra, đại nhi tử của ông lại thông suốt đến mức độ này. Đúng vậy, mẫu thân chỉ có một, vợ con không có người này thì còn người khác, thái độ của ông đối với mẫu thân và thê nhi đã thể hiện rất rõ điều này, vì thế mới khiến cho mẫu thân ông không chút sợ hãi, cuối cùng dẫn đến kết cục không thể vãn hồi.

Ông không đặt vợ con ở vị trí quan trọng nhất, vậy ông có tư cách gì để yêu cầu vợ con coi trọng ông. Lương Bồi Đống cứng họng, sự thật này đã khiến ông không cách nào ở trước mặt đại nhi tử bày ra cái giá phụ thân.

Trong phòng trầm mặc nửa ngày, Lương Bồi Đống mở miệng nói: "Thời gian của ta không nhiều. Biết trong lòng các ngươi đều oán ta, nghiệt do chính ta gieo, ta tự mình gánh vác. Ngươi từ nhỏ thông minh, thiếu niên đắc chí, cho tới bây giờ quan cư nhị phẩm. Ta không lo lắng ngươi, hơn nữa có ngươi ở đây, mẫu thân ngươi cũng không cần phải lo lắng. Mà ta đời này gặp gỡ rất nhiều người, trong đó nhớ thương nhất chính là Ngôn Tu."

Từ khi biết thân phận của Triệu Ngôn Tu, đồng thời biết Triệu Ngôn Tu không muốn nhận ông, vì thế mỗi lần Triệu Ngôn Tu tới thăm, ông đều cố ý tránh mặt, không khiến Triệu Ngôn Tu khó xử đồng thời không để Triệu Ngôn Tu cảm thấy cách hành xử của kẻ làm phụ thân này khiến người khác chán ghét. Ông cẩn thận nhiều năm như vậy, đoạn đường cuối cùng của sinh mệnh, ông chỉ muốn bù đắp cho đứa con trai này.

Ông đứng trong chỗ tối tỉ mỉ ngắm nhìn Triệu Ngôn Tu. Khuôn mặt nó có sáu bảy phần giống Phó Văn Chiêu, nhưng nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra vài phần hình dáng của mình trong đó. Lương Bồi Đống biết Triệu Ngôn Tu cùng một nam tử kết khế, cũng biết y tham gia khoa cử, làm quan, càng biết, Triệu Ngôn Tu không thích ông.

Vậy mà làm một người cha, Lương Bồi Đống ngoại trừ thở dài ra thì chẳng thể làm được gì khác.

Lương Hữu Vinh mở miệng nói: "Phụ thân, Ngôn Tu không cần ngươi nhọc lòng, ta và cữu cữu đều sẽ trông chừng giúp đỡ nó. Cho dù cả đời này nó không nhận lại Lương gia thì vẫn mãi là đệ đệ của ta, điều này chắc chắn sẽ không thay đổi."

"Hơn nữa chính Ngôn Tu cũng là người có bản lĩnh, đã làm quan ngũ phẩm. Tuy rằng nó và Tống Thiêm Tài ở bên nhau, nhưng hai đứa nó đã chung sống nhiều năm như vậy, về sau càng già cảm tình chỉ biết càng tốt, không cần đến chúng ta nhọc lòng." Lương Hữu Vinh ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn thêm một câu.

Lương Bồi Đống không lên tiếng nữa. Vào ban đêm, Lương Bồi Đống chết bệnh trong chính phòng ngủ của mình.

Phó Văn Chiêu sau khi nghe tin đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó cười thành tiếng, mở miệng nói: "Chung quy là vẫn đi trước ta. Nếu có kiếp sau, mối nghiệt duyên này khẳng định không nối lại. Nhiếp thị ơi Nhiếp thị, ngươi nhìn xem, con của ngươi cũng đi rồi, cũng đi rồi. Mà ta, đứa con dâu ngươi chán ghét lại còn sống, còn sống. Sống để xem kết cục của đám người các ngươi!"

Từ thị lo lắng nhìn bà, khuyên giải an ủi: "Thái thái, ngươi hà tất còn nặng lòng như vậy."

Phó Văn Chiêu mang chút bi ý nói: "Ta cả đời này sống khổ, cho dù những kẻ mà ta hận đều đã chết, nhưng vết thương trong lòng ta vẫn không thể lành lại. Chẳng qua đại nhi tử hiếu thuận, tiểu nhi tử tìm lại được, ta cũng coi như viên mãn. Người nào có ai thập toàn thập mỹ, trước kia ta không hiểu, bây giờ dù có hiểu, nhưng đáng tiếc đã muộn."

Hai năm sau, Phó Văn Chiêu tạ thế.