Vì thế, vợ chồng Trần Vĩnh Thường đương nhiên là không còn tâm trí tới Tống gia gây chuyện. Còn nhà Trần Vĩnh Nhạc sống cũng chẳng ra gì. Trần Vĩnh Nhạc sau khi bị thương chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng. Lúc trước đại hạn, Phùng Tứ Phượng đã đắc tội hết từ nhà chồng đến nhà mẹ đẻ, bây giờ chỉ biết ngậm đắng.
Sức khoẻ của ả vốn không được tốt, có chứng tim đập nhanh. Bời vì chuyện bồi thường, nhà mẹ đẻ đã hoàn toàn cạch mặt ả. Ở trong thôn, những nhà bị ả buộc trả tiền cũng khó mà nói chuyện. Đặc biệt là vợ của lí chính lại càng ghi hận trong lòng, thường xuyên bày kế chơi xấu Phùng Tứ Phượng.
Người ngoài ả không thân cũng chẳng quen. Trước kia ả có thể ỷ vào tình cảm thân thích, lấy chứng tim đập nhanh ra để giả vờ xỉu uy hiếp. Nhưng trong mắt người ngoài ả là bị tức đến hôn mê, cũng chỉ mặc kệ ả, chẳng ai thèm quan tâm đến sống chết của ả. Phùng Tứ Phượng một bàn tay vỗ không vang, chỉ có thể ở trong thôn đóng vai chim cút. Lúc ấy sau đại hạn, ả vừa mới định bảo Trần Vĩnh Nhạc mang theo hai con trai tới Tống gia vay tiền, nhưng không ngờ Tống gia chỉ chớp mắt đã dọn tới Tuyền Châu.
Toan tính của ả không thành công, trong nhà lại có bốn cái tàu há mồm, bất đắc dĩ lại vừa phải nhờ người vừa phải đút tiền đưa tiểu nhi tử lên trấn trên làm học đồ. Trần Vĩnh Nhạc ở nhà hơn một năm đã khoẻ hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống nhà bọn họ lại không quá tốt. Trần Trí Phú mắt thấy sắp đến lúc cưới vợ, nhưng nhà hắn vốn nghèo, nương lại có thanh danh như vậy, Phùng Tứ Phượng tìm mấy bà mối cũng không tìm được nhà nào trong sạch đồng ý gả con gái cho.
Tống gia lần này trở về, Phùng Tứ Phượng thật ra cũng đã có ý gây sự. Nhưng Phó Văn Duệ tới quá nhanh. Có quan lớn như hắn trấn giữ, ngược lại không ít đầu trâu mặt ngựa yêu ma quỷ quái bị doạ lui, khiến chúng không dám tới Tống gia nháo sự nữa, chỉ sợ Tống Thiêm Tài tàn nhẫn độc ác tống người vào trong nhà lao.
Biết những người này sống không tốt, Tống Thiêm Tài vẫn tương đối vừa lòng. Ai đối với hắn không tốt, trong lòng hắn có cân lượng, đều nhớ kỹ. Hắn chính là người lòng dạ hẹp hòi như thế, đừng hy vọng hắn có thể không so đo hiềm khích trước đây, rộng lượng tha thứ. Hắn không đi trả thù những người này là đã nên thắp nhang cảm tạ, muốn hắn đi cứu tế thì chỉ có nằm mơ. Chẳng qua Phó Văn Duệ tới Tống gia một chuyến đã trở thành tôn Phật trừ tà, đây quả thật là điều mà Tống Thiêm Tài không ngờ tới.
Mà bên này, ngày giỗ ba năm của vợ chồng Triệu Tài Thanh cuối cùng cũng đến. Phó Văn Duệ mời không ít cao tăng nổi tiếng tới làm pháp sự. Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài chuẩn bị tế phẩm xong, từ sớm tinh mơ đã tới mộ phần của vợ chồng Triệu Tài Thanh. Bởi vì có Phó Văn Duệ, tộc nhân Triệu gia tới không ít, cảnh tượng cũng coi như long trọng.
Đây là lần đầu tiên Triệu Ngôn Tu nhìn thấy đệ đệ trên danh nghĩa của y. Tộc nhân đã thay vợ chồng Triệu Tài Thanh quá kế một nam đinh, là một bé trai mười tuổi, nhìn tướng mạo cũng có vẻ khôi ngô tuấn tú. Nó nhìn qua Triệu Ngôn Tu, đứng ở nơi đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không bước tới chỗ Triệu Ngôn Tu.
Triệu Ngôn Tu không có bao nhiêu cảm tình với đệ đệ trên danh nghĩa, cũng không quan tâm nó, chỉ cùng Tống Thiêm Tài tới trước mộ Triệu Tài Thanh. Y cung kính dập đầu lạy ba cái trước, thắp hương xong bèn nói với tấm bia đá: "Cha, nương, đây là đại ca Tống Thiêm Tài của con, cũng là người con muốn chung sống cả đời. Con đưa hắn đến ra mắt với hai người. Cha nương yên tâm đi. Con sống rất tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của hai người. Kiếp sau, con hy vọng lại được làm con của cha nương, thành toàn duyên phận phụ tử mẫu tử đời này chưa cạn."
Tống Thiêm Tài là một người nhạy bén linh hoạt, nhưng nghe Triệu Ngôn Tu trịnh trọng giới thiệu hắn với vợ chồng Triệu Tài Thanh như vậy, trong lòng Tống Thiêm Tài vẫn rất khẩn trương. Chờ Triệu Ngôn Tu nói xong, hắn cầm nén hương trong tay, cũng cung kính khái đầu ba cái, nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu rồi nói với bia mộ của vợ chồng Triệu Tài Thanh: "Học trò Tống Thiêm Tài, sư phụ, sư nương, con hiện tại nên đổi sang gọi cha mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ đối xử tốt với Ngôn Tu, cả đời đối tốt với y."
Hai người đối diện với nhau, đều có thể nhìn thấy tình cảm chân thành tha thiết từ sâu trong mắt đối phương, khiến cho Phó Văn Duệ đứng không xa phía sau chói mù con mắt. Ở ngay trước mặt một gã độc thân như hắn khoe ân ái thật sự ổn sao? Với kẻ không có ánh mắt như Tống Thiêm Tài, Phó Văn Duệ sâu sắc cảm thấy mình nhìn hắn không vừa mắt quả thật chính là điều đương nhiên.
Tới tham dự ngày giỗ của vợ chồng Triệu Tài Thanh không chỉ có tộc nhân Triệu gia, còn có không ít bạn bè và cả học trò trước đây của Triệu Tài Thanh. Những người này vốn định lôi kéo làm quen với Triệu Ngôn Tu, nhưng Triệu Ngôn Tu chỉ nhàn nhạt, không đáp lại. Năm mà cha mẹ y mất, Triệu Ngôn Tu đã được nếm đủ thế gian ấm lạnh, nhân tình mỏng như giấy. Thậm chí tới tận hôm nay, những người này vội vàng tới trước mộ cha mẹ y, có mấy phần vì tình nghĩa với cha mẹ y hay là vì Phó Văn Duệ là hoàng thương, Triệu Ngôn Tu không muốn phỏng đoán, tuy vậy trong lòng vẫn hiểu rõ. Những người này Triệu Ngôn Tu sẽ không chỉ trích cái gì, nhưng cũng sẽ không đi thâm giao.
Một buổi giỗ ba năm làm được vẻ vang, Triệu Ngôn Tu cũng từ ngày đó bắt đầu ra hiếu. Phó Văn Duệ có công việc của mình, không tiếp tục lưu lại lâu ở Vĩnh Nhạc trấn, chỉ nói với Triệu Ngôn Tu đầu năm sau triều đình mở võ cử, bảo Triệu Ngôn Tu chuẩn bị trước. Lúc này hắn ngược lại không trực tiếp an bài, chỉ là thoáng đưa ra kiến nghị.
Nhưng trước khi rời đi, Phó Văn Duệ lại hẹn Tống Thiêm Tài ra ngoài đơn độc nói chuyện.
Hai người bao toàn bộ tửu lâu của Đỗ chưởng quầy, chỉ có hai người bọn họ ngồi đối diện nhau, ai cũng không lên tiếng trước, đều chỉ bưng trà uống. Nửa ngày, Phó Văn Duệ mới mở miệng nói: "Tống Thiêm Tài, ta không nói mấy câu khó nghe với ngươi. Ta làm cữu cữu tuy rằng không can thiệp vào lựa chọn của Ngôn Tu, nhưng ta vẫn muốn hỏi lại ngươi. Ngươi có thể đối tốt với Ngôn Tu cả đời không? Ngươi cũng biết, đã là nam nhân thì đều khó vượt qua nổi hai chữ quyền sắc, có rất nhiều thần tiên quyến lữ đều không tránh khỏi. Ta không phải không tin ngươi, chỉ là ta đang cho ngươi một cơ hội."
"Ngươi cũng biết là Ngôn Tu rất có bản lĩnh, sang năm võ cử nó sẽ tham gia. Dựa vào tài cán võ nghệ của chính nó cộng thêm có ta lót đường, trúng võ cử là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí giành được Võ Trạng Nguyên cũng không phải không thể. Đến lúc đó, nó thành viên chức, ngươi vẫn chỉ là một tiểu địa chủ, chênh lệch sẽ lớn dần theo từng ngày, cuộc sống của các ngươi còn có thể bình thản giống như hiện tại ư? Ta biết ngươi cũng có tài học, nếu không phải ngoài ý muốn, nói không chừng ngươi hiện giờ cũng đã trúng cử làm quan. Ta cho ngươi một cơ hội, giúp ngươi đi lo liệu khơi thông để ngươi tiếp tục khoa cử, thậm chí chỉ cần ngươi trúng cử nhân, ta sẽ lập tức cho ngươi một chức quan nhỏ. Nhưng tiền đề là ngươi phải cho Ngôn Tu có một đứa con, một đứa con ruột thịt." Phó Văn Duệ nhìn thẳng vào Tống Thiêm Tài, mắt không hề chớp lấy một cái.
Biết được bởi vì Lâm Kiềm Tây mà cháu ngoại của mình mới phải chịu khổ, khiến tỷ tỷ áy náy nhiều năm như vậy, trong lòng Phó Văn Duệ càng thêm chột dạ khó chịu. Nhưng chuyện cũng đã rồi, hắn có truy cứu cũng chẳng còn tác dụng gì, chỉ có thể tận lực bù đắp.
Mắt thấy Triệu Ngôn Tu quyết tâm muốn ở bên Tống Thiêm Tài, hắn sẽ không đi nhúng tay chọc cho Triệu Ngôn Tu ghét. Nhưng nhìn Tống Thiêm Tài có con ruột, Triệu Ngôn Tu lại không ai kề cạnh, trong lòng hắn luôn cảm thấy bất bình thay Triệu Ngôn Tu. Cho nên Phó Văn Duệ mới lấy điều kiện như vậy để đưa ra yêu cầu.
Phó Văn Duệ xem như phí sức lực mới tìm hiểu được mấy tin tức này, lại hao tổn tâm huyết lo lót chải vuốt lại án của Tống Thiêm Tài, sau đó mới mang việc này ra để yêu cầu Tống Thiêm Tài, muốn lưu lại huyết mạch cho Triệu Ngôn Tu. Hắn lúc này coi như hiểu rõ suy nghĩ của mẫu thân và tỷ tỷ năm đó. Giống như hắn, sau khi có con trai, hắn mới có thể chống đỡ vượt qua được cái suy nghĩ ái nhân phản bội mà hắn tự cho là. Rất nhiều thứ hắn làm đều chỉ vì muốn phòng ngừa chu đáo, đề phòng bất trắc, tuy rằng làm như vậy nhất định bị thù ghét, nhưng chỉ cần Triệu Ngôn Tu sống tốt, hắn mới có thể an lòng.
Tống Thiêm Tài sửng sốt, nhìn Phó Văn Duệ một cái, lắc đầu nói: "Nếu như Ngôn Tu có ý định này, ta sẽ không ngăn, nhưng ta cũng sẽ tuyệt đối không chủ động để Ngôn Tu làm chuyện đó. Ta biết ngươi cảm thấy Ngôn Tu chịu bất lợi, không có con ruột, mà ta lại có. Không thể phủ nhận, kéo dài huyết mạch là thiên tính của nam nhân, ta hiểu, nhưng ta không tiếp thu. Ta có thể khẳng định với ngươi, có con là chuyện của ta trước khi gặp được Ngôn Tu, sau khi gặp Ngôn Tu, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đứa nhỏ mà thương tổn y. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu, trung thành với đối phương là chuyện của cả hai người, tương tự, hai người yêu nhau không thể chấp nhận sự phản bội. Mặc kệ nguyên nhân gây ra là bất đắc dĩ cỡ nào, ta làm không được, ta nghĩ, Ngôn Tu cũng đồng dạng không thể."
Phó Văn Duệ nghe Tống Thiêm Tài nói vậy bèn cảm khái vạn ngàn. Hắn cho rằng hắn và Lâm Kiềm Tây đi đến bước đường ngày hôm nay không phải bởi vì không yêu nhau, mà là bởi vì không tín nhiệm. Nhưng đến giờ phút này hắn mới phát hiện hắn sai rồi. Bọn họ đều là người quá đỗi kiêu ngạo, sau khi yêu nhau làm sao có thể chịu được ái nhân trao cho nửa điểm ủy khuất.
Nếu năm đó ngay khi nương giả bệnh lừa hắn thành hôn, hắn lập tức cự tuyệt chứ không phải nghĩ đến từ bỏ Lâm Kiềm Tây, có lẽ sẽ không vạch xuống một vết thương ở trong lòng Lâm Kiềm Tây. Cho dù sau đó hắn lại lựa chọn ở bên Lâm Kiềm Tây, nhưng dựa vào tính tình của Lâm Kiềm Tây hẳn là khó mà yên lòng đi, cho nên mới vừa gặp Triệu Ngôn Tu đã nghi thần nghi quỷ, bộc phát ra ngoài.
Là chính hắn không cho ái nhân sự tin tưởng, là hắn huỷ hoại tín nhiệm giữa hai người trước. Hận sao? Ai là người đáng giận? Tấm lòng của nương dành cho hắn còn chân thành hơn so với bất cứ ai, hết thảy đều là vì muốn tốt cho hắn, nhưng cuối cùng lại huỷ hoại duyên phận đời này của hắn. Hắn hiện tại vui vẻ ư? Mà hành động lúc này của hắn có khác gì nương lúc trước, dùng cách mà hắn tự cho là đúng gián tiếp chia rẽ Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu.
Phó Văn Duệ thầm cười khổ, chẳng lẽ hắn muốn Triệu Ngôn Tu phải chịu nỗi khổ hắn từng phải chịu sao? Hắn thật là si ngốc. Dáng vẻ Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ở bên nhau hắn lại không phải chưa bao giờ thấy, hai người so với bất cứ thời điểm nào đều vui vẻ thỏa mãn hơn cả, những cảm xúc này ngay cả thân nhân như bọn họ cũng không cách nào tạo ra được. Cho dù hắn không tin Tống Thiêm Tài, nhưng lại không thể bởi vì chuyện này mà đi huỷ hoại hạnh phúc của Triệu Ngôn Tu.
Về sau, nếu như hai người bọn họ không cùng chung bước, Triệu Ngôn Tu cũng sẽ không giống hắn để lại tiếc nuối, trở thành chấp niệm cả đời. Mà nếu như cả đời bên nhau, vậy là tốt nhất, hết thảy giả thiết của bọn họ đều sẽ không thành lập, đó là kết quả tốt nhất.
"Ngươi nói đúng, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ lại rõ ràng thấu triệt hơn cả kẻ đã sống hơn phân nửa đời người như ta. Là ta quá phận, ngươi và Ngôn Tu hạnh phúc, để ta nhìn xem tình yêu ở trong miệng ngươi rốt cuộc là thế nào. Ta hy vọng, tuy ta không thể có được cảm tình cùng hạnh phúc, nhưng đừng để Ngôn Tu cũng bỏ lỡ." Phó Văn Duệ thở dài nói.
Tống Thiêm Tài đáp: "Cảm ơn, chỉ cần ta còn ở đây một ngày thì sẽ không một khắc nào cô phụ Ngôn Tu. Tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng ta biết ngươi thật lòng đối đãi với Ngôn Tu. Ta cũng hy vọng ngươi hạnh phúc!"
Phó Văn Duệ nghe Tống Thiêm Tài nói vậy lại tức muốn dậm chân. Hắn chỉ vừa mới đồng ý thôi đấy, vậy mà Tống Thiêm Tài đã dám trắng trợn táo bạo nói không thích hắn. Thật là phản rồi! Hắn dù gì cũng là cữu cữu của Triệu Ngôn Tu, người nhà mẹ đẻ, không, người nhà chồng. Tống Thiêm Tài chẳng lẽ không phải nên cẩn trọng lấy lòng trưởng bối như hắn sao?
"Hừ, nếu không phải Ngôn Tu đang lúc niên thiếu bị ngươi mê hoặc, ngươi cho rằng chỉ ngươi mà có thể thành vợ của Ngôn Tu nhà chúng ta ư. Chỉ với ngươi, ta nghĩ muốn ở bên Ngôn Tu thì đầu thai sang kiếp sau là nhanh nhất. Còn chán ghét ta? Đúng là không thể hiểu nổi. Nếu như Ngôn Tu không ở Tống gia, ngươi xem ta và ngươi có thể nói được mấy câu? Tự mình đa tình." Nói xong còn kiêu ngạo giống hệt như một con khổng tước.
Tống Thiêm Tài thầm cảm thán: "Ngươi nếu không phải dính ánh sáng của Ngôn Tu, ngươi cho rằng ta thèm để ý đến ngươi sao." Đương nhiên, xét thấy Phó Văn Duệ đang chuẩn bị bão nổi, Tống Thiêm Tài bèn rộng lượng tỏ vẻ không chấp nam tử thời kỳ mãn kinh bụng dạ hẹp hòi.
Phó Văn Duệ nhịn xuống không thoải mái trong lòng, trước khi đi còn nói với Tống Thiêm Tài: "Ta đã giúp ngươi lo liệu rồi, tri phủ Đại Đồng cũng đã cáo lão hồi hương. Ngươi nếu như muốn khoa cử làm quan thì cứ việc đi thôi, không cần cảm tạ ta. Ta nể mặt mũi của Ngôn Tu, bằng không ta chỉ hận không thể trùm bao tải tẩn ngươi một trận hả giận."
Phó Văn Duệ vừa dứt lời, Tống Thiêm Tài lập tức nghẹn họng. Trong lòng thầm nhắc nhở chính mình nhịn đi nhịn đi, rốt cuộc người ta đã giúp hắn. Tuy rằng cái giúp này với hắn mà nói chỉ là râu ria, hắn không phải nguyên thân, khoa cử với hắn mà nói quá mức gian nan, trái ngược với con đường hắn đang đi, Tống Thiêm Tài không định nếm trải. Nhưng vì người nói là Phó Văn Duệ, câu cảm ơn vừa đến miệng Tống Thiêm Tài rốt cuộc không thốt nên lời.
Phó Văn Duệ dào dạt đắc ý nhìn Tống Thiêm Tài cứng đờ mặt, tỏ vẻ: Hòa nhau một ván cảm giác quá là sảng khoái.
Tống Thiêm Tài đã lâu không tới Đỗ chưởng quầy. Đỗ chưởng quầy tiếp đãi hắn vô cùng khách khí, đặc biệt là thấy hắn và Phó Văn Duệ nói chuyện với nhau rất lâu. Mấy ngày này đại danh của Phó Văn Duệ ở Vĩnh Nhạc trấn vô cùng vang dội. Đường đường là hoàng thương, là dê đầu đàn trong nhóm thương nhân, ngay cả Huyện thái gia thấy Phó Văn Duệ cũng phải chắp tay hành lễ. Làm thương nhân đạt được tới trình độ này, Đỗ chưởng quầy đã không phải chỉ dùng từ hâm mộ là có thể biểu đạt.
Phó Văn Duệ đi trước, Tống Thiêm Tài một lát sau mới xuất hiện, ngay lập tức bị Đỗ chưởng quầy đang ngứa ngáy chân tay lôi kéo nói chuyện. Tống Thiêm Tài chỉ khách khí tỏ vẻ không quá quen thuộc với Phó Văn Duệ, hôm nay là trùng hợp, mặt khác thì lại không chịu tiết lộ. Đỗ chưởng quầy cũng không phải không có ánh mắt buộc phải dò hỏi tới cùng, không hề nhắc đến đề tài này nữa.
Ông ngược lại nhắc tới Tống Tiến Bảo. Đỗ chưởng quầy bởi vì chuyện Tống Tiến Bảo cấu kết với tửu lâu đối thủ khiến ông tổn thất một vố còn bị mất thể diện, trong lòng xem như hận thấu Tống Tiến Bảo. Tuy rằng sau đó Tống Tiến Bảo về quê sống một đoạn thời gian, nhưng đại hạn một năm, vài mẫu đất kia của Tống Tiến Bảo thật sự là không đủ chi tiêu, đành phải lên trấn trên tìm việc làm.
Bởi vì đắc tội Đỗ chưởng quầy, gã muốn làm lại nghề cũ là không thể nào, chỉ có thể bắt đầu làm kiệu phu, bán cu li. Bởi vì ngày càng bất hoà với Phùng Kim Hoa, gã cũng không trở về nhà, ở trấn trên thuê nhà ở tạm. Mà chủ nhà là một tiểu thương hộ, nam chủ nhân ở bên ngoài chạy thương, chỉ để lại nữ chủ nhân và hai đứa nhỏ.
Tống Tiến Bảo vẻ ngoài không tồi, nhìn lại trung thực, cho người ta ấn tượng khá tốt. Nhà chủ kia có một nha hoàn, thường xuyên gặp gỡ, thường xuyên qua lại rồi phải lòng gã. Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa bây giờ vừa gặp mặt đã cãi cọ, coi như mài sạch chút tình nghĩa vợ chồng còn sót lại. Bây giờ lại có một tiểu nha hoàn tươi mới xum xoe với mình, hắn bèn có chút động tâm.
Tiểu nha hoàn nói chỉ yêu mình gã, có thể ở bên gã dù không danh không phận cũng chẳng sao cả. Bởi vậy càng khiến cho Tống Tiến Bảo trong lòng thương tiếc, đối với tiểu nha hoàn kia cũng có vài phần tình nghĩa. Vừa có cảm tình, lòng phòng bị tự nhiên lơi lỏng, rồi bị kẻ mà tiểu nha hoàn này gọi là huynh trưởng mang theo đi ra ngoài uống rượu hai lần. Chỉ hai lần uống rượu như vậy, Tống Tiến Bảo đã thiếu nợ một khoản tiền lớn cả trăm lượng bạc.
Lúc này, Tống Tiến Bảo nếu còn không biết mình trúng kế thì chính là thằng ngu. Gã đi tìm tiểu nha hoàn kia, sau mới biết được đó là người làm công theo ngày nữ chủ nhà mời về, đã mấy ngày rồi không tới làm việc. Nữ chủ nhà chỉ biết ả và ca ca ở trấn trên kiếm ăn, mặt khác thì không quá rõ ràng.
Chờ Tống Tiến Bảo đi tới, nơi đó đã vườn không nhà trống. Mà kẻ đòi nợ Tống Tiến Bảo lại không hề biến mất, những người này đều hung hãn bặm trợn, có thể mắt không chớp lấy một cái chém chân chém tay người khác, trước kia làm đòi nợ thuê ở sòng bạc. Tống Tiến Bảo thấy vậy bèn lập tức về quê ẩn nấp.
Nhưng những người này còn đuổi tới tận thôn. Phùng Kim Hoa cuối cùng vẫn biết chuyện. Nhưng một trăm lượng bạc, cho dù có bán sạch toàn bộ ruộng đất trong nhà cũng không trả nổi. Ả dứt khoát cầm con dao phay cắm ở trên ngạch cửa, đại ý đòi tiền không có muốn mệnh một cái, nhìn dáng vẻ là muốn cùng bọn họ cứng đối cứng.
Tàn nhẫn sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không muốn sống, Phùng Kim Hoa nháo như vậy ngược lại chấn trụ nhóm người này. Chẳng qua bọn họ cũng không phải ăn chay, cả ngày ở rịt trước cửa nhà Tống Tiến Bảo, thấy nhà Tống Tiến Bảo có cái gì liền lấy cái đó, thuyết minh nếu như không trả tiền, về sau ngày mùa còn tới lấy lương thực.
Phùng Kim Hoa thâm hận Tống Tiến Bảo trăng hoa gây hoạ, nhưng cứ trơ mắt nhìn thì cũng không ổn, đành phải thương lượng với nhóm người, trả hai mươi lượng bạc xong việc. Bằng không các nàng liền cá chết lưới rách, làm ầm ĩ đến nha môn cũng không sợ. Nhóm người này mặc cả lên bốn mươi lượng, Phùng Kim Hoa khẽ cắn môi nhận.
Nhưng số tiền này không phải lá rụng. Ả tích cóp được hơn hai mươi lượng bạc, Tống Tiến Bảo lại có năm lượng bạc vốn riêng, nhưng chưa nổi ba mươi lượng, vẫn còn thiếu mười mấy lượng bạc nữa. Vốn đang định tới chỗ Tống Thiêm Tài vá lỗ thủng, nhưng vị quan lớn Phó Văn Duệ này lại đến Tống gia bái phỏng, khiến cho tất cả các loại âm mưu toan tính của Phùng Kim Hoa với Tống gia đều rụt trở về.
Cuối cùng, vẫn là Tống Tiến Bảo và Phùng Kim Hoa đưa Tống Đại Bảo đến một nhà lương thiện nổi danh ở trấn trên làm thư đồng, viết văn khế cầm cố mười năm đổi lấy mười lăm lượng bạc, rốt cuộc mới trả xong hết số nợ này. Chẳng qua Phùng Kim Hoa lại hận thấu Tống Tiến Bảo, vừa quay đầu liền lập tức viết đơn hòa li, nắm chặt toàn bộ nhà cửa ruộng đất trong tay mình, đuổi Tống Tiến Bảo ra ngoài.
Chỗ Đỗ chưởng quầy có tiểu nhị đến từ Phùng gia thôn, biết Đỗ chưởng quầy không thích Tống Tiến Bảo nên đã cố ý hỏi thăm để lấy lòng Đỗ chưởng quầy. Hôm nay gặp Tống Thiêm Tài, Đỗ chưởng quầy cũng mang tin tức này ra để tặng Tống Thiêm Tài một cái nhân tình. Rốt cuộc, Tống Tiến Bảo hiện giờ không nhà để về, nói không chừng sẽ tới Tống gia tố khổ.
Tống Thiêm Tài tuy rằng nhìn hiền lành, nhưng Đỗ chưởng quầy biết rõ Tống Thiêm Tài khá phản cảm Tống Tiến Bảo. Bây giờ gã xảy ra chuyện, cho dù là hắn hay Tống Thiêm Tài cũng đều cảm thấy thoải mái hơn. Chẳng qua phiền toái này nếu dính lên trên người Tống Thiêm Tài thì không tốt.
Nghe Đỗ chưởng quầy nói xong, Tống Thiêm Tài không phát biểu ý kiến gì, trong lòng lại dự định trở về nói với hai lão Tống gia, tránh cho hai người phạm hồ đồ khiến hắn không thoải mái. Cáo biệt Đỗ chưởng quầy, Tống Thiêm Tài không lập tức trở về Tống gia.
Yêu đương với Triệu Ngôn Tu đã hơn một năm, bọn họ còn đang ở giai đoạn nắm tay. Tống Thiêm Tài tuy rằng cảm thấy tình yêu thật ngọt ngào, nhưng đối với tiến độ này hắn vẫn có chút sốt ruột. Lúc trước Triệu Ngôn Tu phải giữ đạo hiếu, về tình về lý, Tống Thiêm Tài đều chỉ có thể duy trì.
Bây giờ Triệu Ngôn Tu ra hiếu, việc đầu tiên Tống Thiêm Tài phải làm chính là cùng Triệu Ngôn Tu kết khế, tranh thủ lấy cái danh phận đường đường chính chính. Có danh phận, cuộc sống hạnh phúc liền ở ngay trước mắt, Tống Thiêm Tài vừa tưởng tượng đến thôi đã nảy sinh một luồng kích động. Hắn dễ dàng sao? Hai đời thật lòng nói chuyện yêu đương, vậy mà đến bây giờ mới chỉ dừng lại ở nắm tay. Nhưng mà có tay để nắm cũng rất tốt, muỗi dù nhỏ cũng là thịt, Tống Thiêm Tài tỏ vẻ hắn là người tích phúc.
Lập khế ước tuy rằng không rườm rà giống như thành thân, dù vậy cũng không đơn giản. Ít nhất, đối với Tống Thiêm Tài mà nói đây là hôn lễ chính thức của hắn, đương nhiên không thể qua loa. Cho nên hắn đã tự tay đặt làm không ít đồ ở trấn trên, còn mua không ít thứ.
Trong lòng tính toán những món đồ cần dùng để lập khế ước, lại nghĩ đến rất nhanh thôi hắn và Triệu Ngôn Tu sẽ có thể tu thành chính quả, tiếp nhận chúc phúc của mọi người về chung một nhà, Tống Thiêm Tài kích động cứ như tiêm máu gà, mua đồ cũng càng phát huy phong cách của nhà giàu mới nổi. Thấy xe ngựa thật sự không chứa nổi nữa, Tống Thiêm Tài mới chưa đã thèm trở về. Chẳng qua trong lòng hắn lúc này chỉ toàn là ngày tốt mà thầy bói tính được, chỉ còn mười ngày nữa hắn sẽ chính thức trở thành người có vợ.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi ở nhà thương lượng nên mời người tới làm tiệc rượu cho Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu hay là tới tửu lâu. Vừa mới bàn được một nửa thì nghe thấy có người gõ cửa. Trần Quế Chi tưởng Tống Thiêm Tài trở lại, vội cùng Tống Đại Sơn ra mở cửa.
Kết quả, người đứng bên ngoài lại là Tống Tiến Bảo.
Nhẩm tính, hai lão Tống gia đã gần hai năm chưa gặp Tống Tiến Bảo, giờ vừa thấy mặt, hai lão quả thật không dám nhận. Bởi vì Tống Tiến Bảo thật sự già đi quá nhanh, mới 30 tuổi mà nhìn qua cứ như già hơn chục tuổi. Ánh mắt gã tràn ngập tơ máu, Trần Quế Chi ngay từ đầu nhìn thấy còn sợ đến dựng tóc gáy.
Tống Tiến Bảo vừa thấy hai lão Tống gia bèn lập tức quỳ gối trên mặt đất, mở miệng nói với Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi: "Cha, nương, ta biết sai rồi, ta lúc trước bị ma quỷ che mắt, bị tiện nhân Phùng thị kia lừa dối. Không ngờ Phùng thị lại trở mặt không nhận người, thấy ta không tiền liền đuổi ta ra ngoài. Cha, nương, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nghe lời ả, cuối cùng rơi xuống kết cục không nhà để về."
Trần Quế Chi im lặng, bà không biết nên nói cái gì, nhưng bà xác định trong lòng bà đối với Tống Tiến Bảo là một chút thương hại cũng không có. Tống Tiến Bảo không nhỏ, người đã đến 30 tuổi rồi, qua mấy năm nữa là cũng làm ông nội, chẳng lẽ lại vẫn không có đầu óc. Bà thừa nhận bà có tư tâm, nhưng tuyệt đối chưa từng cô phụ gì đứa con nuôi Tống Tiến Bảo này, Tống Đại Sơn càng là đào tim đào phổi, cuối cùng đổi lại được gì?
Trần Quế Chi trong lòng còn nhớ rõ lời của vị cao tăng kia, chính con trai bà thiếu chút nữa đã không còn, thật sự tới lúc ấy, cho dù là thiên đao vạn quả vợ chồng Tống Tiến Bảo thì lại có thể như thế nào. Loại chuyện như dẫn sói vào nhà bà ngu xuẩn một lần là đủ rồi, ngàn vạn sẽ không lại tái phạm.
Tống Đại Sơn cảm khái sâu nhất. Ông vẫn luôn thật sự coi Tống Tiến Bảo như con trai ruột mà nuôi nấng, nhưng cuối cùng lại thiếu chút nữa hại chết con trai ruột của chính mình, Tống Tiến Bảo thật sự khiến ông quá thất vọng rồi. Mấy năm nay không có một nhà Tống Tiến Bảo, cuộc sống của Tống gia cũng càng ngày càng tốt đẹp. Tống Đại Sơn không khỏi nghĩ lại, lúc trước ông nhận nuôi Tống Tiến Bảo còn không phải là hy vọng khiến cuộc sống của Tống gia tốt hơn sao. Nhưng cuối cùng lại không như mong muốn, từ khi nào một nhà Tống Tiến Bảo lại trở thành nhân tố bất định trong Tống gia, lại khiến bạn già và con trai trở nên khó chịu ưu sầu.
Cuộc sống tốt đẹp mấy năm nay đã hoàn toàn nói cho Tống Đại Sơn biết ý tưởng trước kia của ông đối với Tống gia là không có tác dụng, vậy ông hiện tại sẽ càng không ấn theo cách làm trước kia. Ông già rồi, con trai có tiền đồ, cháu trai đáng yêu, lại có một đứa con dâu nam giỏi giang, về sau chỉ việc chờ hưởng phúc. Điều mà hiện tại và về sau ông không thể làm nhất chính là tạo thêm phiền toái cho con trai, Tống Tiến Bảo lại là phiền toái chính cống.
Nghĩ vậy, Tống Đại Sơn đứng dậy, nói với Tống Tiến Bảo: "Lúc trước ngươi rời khỏi Tống gia ta đã từng nói rồi. Ngươi không hề là người của Tống gia, lời này ta nhớ kỹ, ngươi cũng nên nhớ kỹ. Tiến Bảo, ngươi tuổi không nhỏ, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm tự ngươi có thể quyết định. Trước kia ta luôn nghĩ ta nuôi ngươi một hồi, dù sao cũng phải quan tâm đến ngươi. Nhưng lại không ngờ ngươi đã hỏng mất lương tâm. Có một số việc ngươi đã làm, ngươi có thể quên, ta và nương Thiêm Tài lại không thể nào quên. Ngươi đi đi, chúng ta không quản được chuyện của ngươi, rốt cuộc, chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì."
Tống Tiến Bảo nghe Tống Đại Sơn nói xong liền ngây người. Dĩ vãng Tống Đại Sơn nhìn thấy bọn họ cho dù không vui thì cũng chỉ là tránh mặt, nhưng lại chưa bao giờ nói những lời giống như hôm nay, bọn họ không có bất cứ quan hệ nào. Gã tìm lầm người, lời này so với bất cứ lời nào đều vả mặt gã đau hơn cả, khiến gã không chốn dung thân.