Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 122




Triệu Ngôn Tu không biết nên làm gì với người sư phụ Lâm Kiềm Tây này. Ngay từ khi biết thân phận thật của Lâm Kiềm Tây, y đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, y nghĩ, y không oán hận Lâm Kiềm Tây. Ít nhất Lâm Kiềm Tây đã cứu y, cho y một đôi song thân từ ái, còn đưa tới một người thầy tốt như Cường thúc. Cho dù Lâm Kiềm Tây vứt bỏ y ở trước cửa Triệu gia, nhưng đối với y mà nói, có được vợ chồng Triệu Tài Thanh làm cha mẹ, y chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối.

Tuy rằng Lâm Kiềm Tây có cảm tình phức tạp với y, nhưng ngay từ đầu đối với Lâm Kiềm Tây, Triệu Ngôn Tu chỉ có kính trọng, lại không có cảm giác thân cận gì cả. Cho nên dù biết lúc trước chính là Lâm Kiềm Tây đã ném y tới Triệu gia, Triệu Ngôn Tu cũng chẳng mấy đau lòng. Y nghĩ nếu như những năm qua y sống không tốt, có lẽ y sẽ oán trách Lâm Kiềm Tây. Nhưng ngược lại cha mẹ luôn coi y như châu như ngọc, không để cho y phải chịu một chút ủy khuất nào, mà hiện tại y đang ở bên đại ca của y, trong lòng chỉ toàn là người mình để ý và tình cảm chân thành, quả thật không còn chỗ để chứa mấy thứ hận thù xấu xa kia nữa.

Triệu Ngôn Tu không bất bình như Phó Văn Duệ, không kích động như Lâm Kiềm Tây, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt. Không thể không nói năm đó Phó Văn Chiêu vứt bỏ y đã khiến cho một loạt hệ luỵ xảy ra. Triệu Ngôn Tu không định bình phán, chỉ là trong lòng không khỏi có chút mê mang, có chút thất vọng. Nhưng hiện giờ mọi chuyện đều đã qua, Triệu Ngôn Tu không muốn bị quá khứ dây dưa.

Y mở miệng nói: "Ta không trách ngươi, chuyện lúc trước nguyên nhân cũng không phải ở ngươi. Mọi việc đều đã qua rồi, giờ truy cứu ai đúng ai sai thì cũng có thể làm được gì đâu. Chuyện trước kia chúng ta coi như tan thành mây khói, không nhắc tới nữa. Nhưng sau này ta hy vọng các ngươi có thể không tới quấy rầy cuộc sống của ta. Cuộc đời ta nửa đời trước bởi vì các ngươi mà bị đảo lộn, nửa đời sau, ta hy vọng có thể dựa theo tâm ý của mình mà sống. Ta đã nói đến nước này, sư phụ, ta hy vọng ngươi có thể hiểu, người vĩnh viễn sống trong thù hận thì cả đôi mắt và trái tim đều bị che kín, sẽ không bao giờ tìm được niềm vui sướng. Mặc kệ thế nào, ta vẫn hy vọng ai cũng đều có thể viên mãn."

Triệu Ngôn Tu nói xong, nước mắt Lâm Kiềm Tây lặng lẽ chảy xuống nơi khóe mắt. Bí mật hắn chôn ở trong lòng bao năm qua, nguyên nhân khiến cho hắn ngày ngày đêm đêm khó có thể yên giấc, hôm nay đã bị vạch trần không sót một thứ gì. Lâm Kiềm Tây đứng trước Triệu Ngôn Tu chỉ còn có xấu hổ. Hắn từng nghĩ nếu như để Triệu Ngôn Tu biết chính sư phụ của mình là đầu sỏ hại y cốt nhục chia lìa, y sẽ đối mặt với mình như thế nào.

Nhưng cuối cùng, Lâm Kiềm Tây mới biết Triệu Ngôn Tu còn thông suốt hơn so với bất kỳ ai trong hai người bọn họ. Chỉ là Triệu Ngôn Tu càng nhẹ nhàng bâng quơ như nước chảy bèo trôi, trong lòng Lâm Kiềm Tây lại càng cảm thấy khó chịu áy náy. Hắn không biết mình bị làm sao, nhiều năm như vậy vì hận, vì oán mà lại có thể trơ mắt nhìn người khác cốt nhục chia lìa. Hắn vui vẻ ư? Hắn cao hứng ư? Không, hắn cũng không hề dám đi gặp mặt Triệu Ngôn Tu.

Triệu Ngôn Tu nói xong lại quay sang nói với Phó Văn Duệ: "Phó công tử, chuyện năm đó ta không trách bất kì ai. Các ngươi có bất đắc dĩ và lí do của các ngươi, ta lại không muốn trở thành nguồn cơn mọi chuyện. Chuyện cũ đã qua, ta không cảm thấy có gì đáng để nặng lòng, chuyện của các ngươi các ngươi tự làm chủ. Vẫn là câu nói kia, ta không hy vọng mình sẽ trở thành trở ngại và lý do của người khác. Ta hiện giờ sống rất tốt, tuy rằng ta có thể hiểu ngươi không tán đồng chuyện đại ca và ta ở bên nhau. Nhưng ta không thể không nói ta và đại ca sẽ không giống các ngươi. Chúng ta sẽ hạnh phúc, ta tin chắc chắn là như vậy."

Hai người Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây đều có thể được coi là thiên chi kiêu tử, nhưng lại thất bại thảm hại trong chuyện tình cảm. Đây hoàn toàn là vì thông minh quá bị thông minh hại, trong chuyện tình cảm quá mức khôn khéo mà thôi. Rõ ràng tình sâu vô kể, nhưng vì trả thù, vì hận ý, cuối cùng trở thành như hiện tại.

Nếu như lúc trước Lâm Kiềm Tây tin tưởng Phó Văn Duệ một chút, nếu như Phó Văn Duệ có nhiều hơn một phần tín nhiệm với Lâm Kiềm Tây, hai người cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay. Chuyện này cũng khiến Triệu Ngôn Tu thêm một phần cảnh giác, nghĩ đến nếu y và Tống Thiêm Tài gặp phải tình huống giống như vậy thì sẽ thế nào?

Cuối cùng, Triệu Ngôn Tu cảm thấy nếu gặp phải tình huống như Lâm Kiềm Tây, trước tiên y sẽ tìm cho bằng được người yêu rồi hỏi rõ ràng, hoặc là trực tiếp ôm đứa nhỏ chờ người yêu trở về ba mặt một lời. Không nên ngầm phỏng đoán, đi tìm sự thật từ trong miệng người khác, không có bất cứ ai có thể thay thế đáp án mà người yêu đưa ra.

Mà nếu như gặp phải tình huống như Phó Văn Duệ, thấy người yêu đi cưới người khác, y tuyệt sẽ không đứng trong chỗ tối rồi thương tâm rời đi. Cho dù rời khỏi y cũng phải hỏi cho rõ ràng minh bạch, sẽ không cứ thế mù mịt rời đi. Hơn nữa y vô cùng tin tưởng đại ca cũng sẽ không làm như vậy, cho nên bọn họ sẽ không giống Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây, rõ ràng yêu nhau, cuối cùng lại trở thành người dưng.

Nhìn hai người trước mặt, Triệu Ngôn Tu cảm thấy mình tiếp tục ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa, bèn nói: "Đại ca còn đang đợi, ta đi trước."

Phó Văn Duệ vươn tay gọi lại: "Ngôn Tu, ngươi khoan đã."

Nói xong, hắn bước vài bước tới cái kệ trước mặt lấy xuống hai chiếc hộp gỗ, đưa cho Triệu Ngôn Tu nói: "Ngôn Tu, đây là đồ vật ta chuẩn bị cho ngươi. Vốn còn định đợi thêm chút thời gian nữa sẽ đưa cho ngươi. Nhưng vừa rồi ngươi nói rất đúng, ta bất hạnh cũng không nên đổ thừa lên đầu người khác, lại càng không nên dùng bất hạnh của chính mình để đoán trước tương lai của các ngươi. Vật này là tâm ý của người làm cữu cữu ta đây, mặc kệ như thế nào, ta hy vọng ngươi sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ. Cữu cữu cả đời cũng sẽ vẫn như vậy, nhưng cuộc đời của ngươi lại chỉ vừa mới bắt đầu, thích là phải tranh thủ, song cũng cần phải vững tâm, không nên giống như cữu cữu để rồi hối hận cả nửa đời còn lại."

Câu nói của Phó Văn Duệ khiến cho Triệu Ngôn Tu hơi có chút động dung, ngẫm nghĩ, y vẫn nhận lấy món quà của Phó Văn Duệ. Tóm lại, quan hệ huyết thống giữa y và Phó Văn Duệ là tồn tại, Triệu Ngôn Tu vẫn rất hy vọng trong lòng Phó Văn Duệ có thể thoải mái hơn một chút, bớt tự dày vò chính mình đồng thời bớt đi dày vò bọn họ. Chân tình và thiện ý của người khác Triệu Ngôn Tu càng không muốn cô phụ, bởi vậy hai món đồ này Triệu Ngôn Tu vô cùng trân trọng.

Triệu Ngôn Tu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây.

Phó Văn Duệ câm như hến, không biết nên nói cái gì, oán trách, không muốn nói ra; hối hận, nói không nên lời; chỉ có thể cứ thế hoảng hốt nhìn Lâm Kiềm Tây. Hắn nghĩ tại sao bọn họ lại đi đến bước đường này, rõ ràng năm đó bọn họ yêu nhau như vậy, yêu đến mức tưởng như dù có phải quay lưng với cả thế gian cũng đều không hối tiếc, nhưng cuối cùng lại bại bởi sự không tín nhiệm của chính bọn họ.

Ánh mắt Lâm Kiềm Tây ảm đạm, dù đã nói ra bí mật chôn giấu nhiều năm như vậy nhưng trong lòng hắn lại không hề có cảm giác nhẹ nhàng. Giương mắt nhìn thoáng qua Phó Văn Duệ, vẻ mặt hắn lại biến đổi, mang chút trào phúng nhìn Phó Văn Duệ nói: "Sao nào, hiện giờ hẳn là ngươi đang hận ta thấu xương đúng chứ. Năm đó ta cũng hận ngươi y như vậy. Chúng ta lúc trước đã sai rồi, không nên ở bên nhau để rồi hại người hại mình, cho nên chú định chúng ta không có được hạnh phúc. Ta không có được, ngươi cũng không có được."

Phó Văn Duệ lắc lắc đầu, trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Kiềm Tây một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: "Kiềm Tây, như Ngôn Tu đã nói, chuyện cũ đã qua rồi, chúng ta còn có khả năng ở bên nhau sao? Lúc trước chúng ta đều đã sai, hiện tại chúng ta còn kịp nữa không?"

"Không còn kịp rồi, trong lòng ngươi minh bạch, chúng ta đã không còn khả năng ở bên nhau. Cả quãng đời còn lại của ta chính là cùng ngươi tranh đấu, cuối cùng áp phía trên ngươi một đầu, hoá giải mối hận trong lòng của ta." Lâm Kiềm Tây oán hận nói.

"Cũng tốt, cũng tốt, cho dù làm địch nhân, làm kẻ đối đầu, cũng còn tốt hơn chúng ta là người lạ. Lâm Kiềm Tây, thương trường như chiến trường, ta cảm thấy mình sẽ không thua, sẽ không thua." Phó Văn Duệ ngơ ngẩn nói.

Sau khi Triệu Ngôn Tu ra ngoài, Tống Thiêm Tài bèn theo sau, hai người ngồi trên xe ngựa chuẩn bị về nhà. Trên đường đi, Triệu Ngôn Tu đơn giản kể lại đại khái sự việc, Tống Thiêm Tài nghe xong thổn thức không thôi. Hắn không biết nên nói cái gì với hai người kia, chỉ là với chỉ số thông minh của bọn họ, tai họa chính bản thân mình còn chưa nói, còn tai họa lây sang cả người trong lòng của hắn, thật sự quá đủ rồi.

Triệu Ngôn Tu thấy Tống Thiêm Tài tức giận bất bình thay cho y, kéo tay Tống Thiêm Tài nói: "Đại ca, ngươi đừng không vui. Ta không oán hận bọn họ, thật đấy. Có lẽ là bởi ta vốn lương bạc. Cha ruột làm người như vậy, mẹ ruột thì lại sẵn sàng lấy ta ra làm quân cờ, ta cảm thấy có thể được cha nương quan ái nuôi nấng cũng là một loại may mắn. Kể cả lúc trước nếu ta trở về Lương gia, cuộc sống cũng chưa chắc đã hạnh phúc như khi ở bên cha nương, vì thế ta không có gì để ảo não. Còn Lâm Kiềm Tây, tuy hắn có ân thụ nghiệp với ta, nhưng năm đó Lương phu nhân còn không phải là nhờ bọn họ nuôi nấng ta sao? Chẳng qua là từ trong tay bọn họ chuyển tới tay cha nương mà thôi. Ta vốn không có cảm tình với họ, tất nhiên cũng chẳng đau lòng gì cho cam."

Tống Thiêm Tài nghe hiểu được ý của Triệu Ngôn Tu, nhưng vẫn thay Triệu Ngôn Tu bất bình. Con trẻ vô tội, bọn họ có thù có oán thì đi tìm chính chủ đi. Cả đám đều giận lây sang đứa nhỏ thì còn ra cái thể thống gì? Lâm Kiềm Tây hành xử không đạo nghĩa, nhưng bọn họ lại không thể chỉ trích hắn cái gì. Rốt cuộc vừa là ân cứu mạng vừa là ân thụ nghiệp, cho dù lúc trước hắn nghĩ sai hỏng việc, bọn họ cũng chỉ có thể cả đời không qua lại với hắn nữa mà thôi.

Nhưng Triệu Ngôn Tu nói vậy có vẻ là thật sự không thèm để ý. Tống Thiêm Tài nói: "Ngôn Tu, ta quả thật lòng dạ không bao la bằng đệ, lúc này ta cảm thấy rất tức giận với mấy người đó. Đệ xem bọn hắn đã gây ra chuyện gì, cuối cùng lại liên lụy đến đệ. Cũng may phu tử và sư nương của ta là hai người cực kì tốt, cho nên bây giờ trong lòng ta mới dễ chịu được hơn một chút."

Triệu Ngôn Tu cười, y có thể hiểu Tống Thiêm Tài. Việc này nếu như phát sinh trên người Tống Thiêm Tài, huynh ấy khẳng định là sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng xảy ra ở trên người y, tim y vốn rất nhỏ, không thèm để tâm đến người khác, đương nhiên cũng bèn không để bụng.

Nhưng Tống Thiêm Tài lại nói: "Kỳ thật ta cảm thấy Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây cũng coi như tự làm tự chịu. Chỉ riêng chuyện bọn họ tranh đấu đến mức này, cho dù hiện giờ có nói hết ra cũng không còn khả năng ở bên nhau. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, đáy lòng rõ ràng có đối phương, đáng tiếc kiếp này chú định có duyên không phận, không thể ở bên nhau."

"Cho dù đều là cố ý, vì sao không thể gương vỡ lại lành. Kỳ thật, ta ngược lại hy vọng Phó Văn Duệ và sư phó có thể tái tục tiền duyên. Ít nhất như vậy, Phó Văn Duệ sẽ không còn lòng dạ đi hếch mũi nhướng mày với đại ca." Không thể không nói, Triệu Ngôn Tu thập phần bất mãn đối với việc Phó Văn Duệ thường xuyên tới gây sự với đại ca.

Tống Thiêm Tài nghe lời này liền lập tức vui vẻ. Triệu Ngôn Tu nói giỡn với hắn như vậy là bởi y không muốn khiến hắn lo lắng. Tống Thiêm Tài nói: "Ngôn Tu, nếu không chúng ta đánh cuộc, ta đánh cuộc bọn họ nhất định sẽ không ở bên nhau. Có lẽ đệ đã từng nghe câu cho dù cử án tề mi, rốt cuộc ý nan bình. Một câu tâm nguyện khó yên đã tỏ hết tâm tư của bọn họ. Người tâm cao khí ngạo, bản thân lại có tài hoa ngạo khí ngút trời như bọn họ, nhìn cách hành xử của bọn họ lúc trước là biết. Tôn nghiêm đã chiến thắng bọn họ, đều là loại người trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát. Một bước sai, nghìn bước sai, bọn họ cho dù trong lòng có khổ tâm đến mấy nhưng vẫn sẽ tiếp tục dẫm lên mũi đao bước đi với nụ cười trên môi. Cho dù bây giờ đã nói hết ra, Phó Văn Duệ chẳng lẽ sẽ quên Lâm Kiềm Tây không tín nhiệm hắn, Lâm Kiềm Tây có thể không để bụng Phó Văn Duệ phản bội hắn? hai người đều không thể quên được, như vậy ở bên nhau cũng bèn không còn ý nghĩa. Cho nên dựa vào sự thông minh của bọn họ, bọn họ nhất định chỉ sẽ bảo trì hiện trạng. Ít nhất làm kẻ thù cũng có thể chiếm được sự chú ý và thời gian lớn nhất của đối phương."

Tống Thiêm Tài kỳ thật cảm thấy nếu như có thể thì vẫn là để cho hai người này ở bên nhau thì tốt hơn. Vì sao ư? Vì như vậy hắn sẽ có thể đi rình xem cuộc sống gà bay chó sủa của Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây. Chỉ bằng oán hận chất chứa đã lâu giữa hai người, yêu hận đan xen, nếu thật sự ở bên nhau, Tống Thiêm Tài đã có thể tưởng tượng ra cảnh bọn họ cãi nhau ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Xét thấy hai người đều biết võ công, thường xuyên trình diễn một màn đấu võ cũng không phải chuyện không thể.

Nếu vậy, hắn có thể dẫn theo Triệu Ngôn Tu kê một băng ghế nhỏ ngồi xem. Đừng trách hắn không phúc hậu, rốt cuộc dày vò bọn họ vẫn khá hơn nhiều so với để bọn họ tới dày vò hắn và Triệu Ngôn Tu, đồng thời cũng hoá giải bất mãn trong lòng hắn đối với hai người kia, để cho hai tên tai họa này tự tai hoạ lẫn nhau. Đáng tiếc, Tống Thiêm Tài hiểu dựa vào tính tình của hai người kia, tình huống như vậy cũng chỉ có thể diễn ra trong đầu hắn mà thôi.

Triệu Ngôn Tu nhìn vào mắt Tống Thiêm Tài, cảm thấy đại ca còn không biết đang thầm hỏi thăm hai người kia đến mức độ nào. Y cười nói: "Được rồi, đại ca, đừng tiếp tục phiền lòng vì bọn họ nữa. Phó Văn Duệ cho ta hai cái hộp gỗ, ta đã nhận. Để lát nữa nhìn xem bên trong là cái gì, chúng ta chỉnh lý một chút. Qua mấy tháng nữa là chúng ta cũng phải về Vĩnh Nhạc trấn. Chẳng biết mấy người Cẩu Tử sống như thế nào, ta ngược lại có chút nhớ những món ăn mà Tiểu Mãn ca làm."

Vừa nói xong, Tống Thiêm Tài lập tức nổi cơn ghen tuông, trong lòng thầm quyết định sau khi trở về Vĩnh Nhạc trấn nhất quyết phải chăm chỉ đi theo Lâm Tiểu Mãn học nấu ăn. Hắn đã văn võ không đuổi kịp người trong lòng, không thể ngay cả địa vị đầu bếp cũng khó giữ được.

Trở lại Tống gia, Trần Quế Chi dẫn theo Tống Tiểu Bảo đi đếm vịt. Năm ngoái nhà mua một đàn vịt con hiện giờ đều đã lớn choai choai. Mấy ngày nay hứng thú của Tống Tiểu Bảo đối với bầy vịt choai choai này tăng nhiều, thường cùng em bé nhà hàng xóm đuổi theo đám vịt đòi làm áo cho chúng.

Quan hệ giữa Trần Quế Chi với hàng xóm không tồi, đặc biệt là với hàng xóm hai bên cạnh. Hàng xóm bên trái có cùng họ với bà, tên thường gọi là Trần a thẩm, trên mặt gương mặt mập mạp lúc nào cũng treo nụ cười. Bà sinh được hai người con trai, đều ở Tuyền Châu làm buôn bán, cháu trai thì có năm đứa, nhỏ nhất cũng đã mười tuổi, tất cả đều theo học ở Tuyền Châu thư viện, sống cùng với cha mẹ mình.

Trần a thẩm và đương gia Trần Thiên Thụ ở chung một nhà với con trai cả và cháu gái. Thấy Trần Quế Chi là phụ nhân hiền lành, Tống gia lại vô cùng hòa khí không thể nào tốt hơn, bà bèn thường xuyên bế cháu gái Tiểu Hoa sang đây chơi.

Tống Tiểu Bảo và Tiểu Hoa muội muội vì thế nên rất thân nhau. Đừng nhìn Tiểu Hoa nhỏ hơn Tống Tiểu Bảo mấy tháng mà nhầm, nó cũng là một đứa nhóc rất bướng bỉnh. Cha mẹ nó buôn bán vải vóc, mỗi năm vải vụn vặt đều mang về cho Trần a thẩm may vá đủ thứ từ đế giày, gối đầu đến đệm chăn mà vẫn còn dư ra rất nhiều.

Tiểu hoa bèn đặt chủ ý lên đám động vật, đầu tiên là nhắm ngay cún con Tiểu Hắc Đản của Tống Tiểu Bảo. Đáng tiếc Tống Tiểu Bảo trông chừng quá chặt, Tiểu Hoa chỉ có thể nhìn chú cún mà than thở, cuối cùng dời chủ ý sang bầy vịt Trần Quế Chi nuôi. Tống Tiểu Bảo đã bị Tiểu Hoa kéo đi bắt vịt. Chờ đến khi Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu trở về, hai người ngay lập tức nhìn thấy Tống Tiểu Bảo và Tiểu Hoa mặt toàn bùn là bùn, ai cũng nở nụ cười.