Một Túi Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 2: Họa sĩ nhỏ ở màn tuyết




Tóm tắt: Họa sĩ nhỏ ở màn tuyết (phần đầu) (buổi đầu tiên nam chính gặp nữ chính).

————

Người chạy ở dưới không nhìn thấy song người đang đứng bên cửa sổ ở tầng trên nhìn rõ mồn một.

Hệ thống sưởi được bật ở mức độ vừa phải. Sau khi Phó Thời Thiên tập thể dục buổi tối, anh tắm rửa sạch sẽ, giờ anh đang mặc một chiếc áo phông mỏng màu trắng và một chiếc quần dài màu đen. Nước trên tóc còn nhỏ giọt, anh vừa đứng sát cửa sổ vừa cầm máy sấy mà sấy vù vù.

Động tác của anh không dừng lại nhưng đôi mắt anh thì dõi theo bóng dáng một người mặc chiếc áo lông vũ trắng to hơn cả mình, đội mũ len màu đỏ rượu đương lật đật chạy đi chạy lại trên nền tuyết ở dưới tầng.

Anh biết cô đang vẽ.

Anh biết cả thứ mà cô đang vẽ.

Giữa đống tuyết, cô gái còn chạy, tuy nhiên từng đường nét của bức vẽ đã thành hình. Cái to là một căn phòng; ở cạnh nó, một lô xích xông đồ vật nhỏ chưa thành hình đứng nối đuôi nhau. Đồ vật nhỏ, anh không biết; căn phòng lớn, anh biết mười mươi. Nó là ngôi trường ở đằng trước – ngôi trường do Phó Thời Thiên hùn vốn xây và thiết kế.

Tiếng của máy sấy tóc rất ồn, thành thử Phó Thời Thiên nghe câu được câu chăng của những tiếng mà cô gái chạy ở dưới đang lẩm bẩm.

Phó Thời Thiên chăm chắm nhìn bóng đỏ. Ngặt nỗi anh đứng sát cửa sổ một hồi lâu nên hơi mà anh hà khiến kính cửa sổ mờ dần và bóng đỏ trở nên mông lung. Anh sờ tóc, tóc tương đối khô, anh bèn buông máy sấy, cầm chiếc áo lông đen được để trên ghế sô-pha, quàng khăn màu đỏ rượu, đi ra cửa, xuống nhà.

Anh vừa xuống, tiếng của cô gái liền lọt tai Phó Thời Thiên: “Ở một màn tuyết nọ, có nhóm họa sĩ nhỏ, anh Gà vẽ lá trúc, chị Cún vẽ hoa mai…” (*)

(*) Những câu thơ trên thuộc bài thơ “Họa sĩ nhỏ ở màn tuyết” – bài số 12 trong chương trình lớp 1 – do Trình Hoành Minh sáng tác.

Bài thơ ấy là bài mà học sinh lớp một lớp hai phải học. Phó Thời Thiên biết sơ sơ dù anh học hành và lớn lên tại nước ngoài. Hồi nhỏ, vào những ngày anh được nghỉ và về nước, bà anh thường kể chuyện bằng những bài trong sách giáo khoa quốc nội cho anh nghe. Mặc dù đối với anh, những bài trong sách giáo khoa nhạt như nước ốc nhưng anh thích gần gũi bà, ngắm bà lúc bà kể chuyện cho anh nghe.

Lô xích xông hình vẽ mà anh không biết chúng là hình gì đập vào mắt, bỗng anh nhận ra chúng chính là “lá trúc” và “hoa mai” của Lục Dao. Anh có cảm tưởng cô gái này hồn nhiên biết bao.

“Hình vẽ đáng yêu nhỉ.” Chợt Phó Thời Thiên cất giọng.

“Hả?” Lục Dao nghe loáng thoáng tiếng của một người. Hình như người ấy nói với cô. Cô chưa kịp định thần thì miệng đã nhanh hơn não.

Cô dừng tay, thở phì phò, ngó quanh quất, tìm kiếm người nói. Ai dè tìm ở cả bên trái lẫn bên phải, cô cũng không trông thấy ai. Bảy giờ tối, đèn đường bắt tay vào công việc của mình. Lục Dao nhìn cái bóng dài in trên mặt tuyết, cô ngoái đầu, cuối cùng cô cũng tìm thấy người dường như đang nói với cô.

Phó Thời Thiên đứng dưới ánh đèn vàng vọt. Do phản quang nên gương mặt anh mờ mờ ảo ảo. Anh đút tay vào túi quần, bộ quần áo đen tuyền bao bọc cơ thể, cái bóng trải dài trên mặt đường.

Lục Dao ngơ ngác nhìn Phó Thời Thiên. Thú thực, ban nãy cô có nghe thấy lời của Phó Thời Thiên, vậy mà khi nhìn thấy Phó Thời Thiên đứng dưới ánh đèn, cô không tài nào mở mồm được. Cô không mắc hội chứng sợ người lạ, tính tình khoáng đạt, nào ngờ trái tim cứ đập thình thịch lúc cô nhìn Phó Thời Thiên – người mà cô chưa hề gặp và thậm chí cô còn chẳng nom rõ mặt. Tiếng của Phó Thời Thiên vang vọng trong tai cô. Tiếng mà thôi, cô không nhớ lời.

Phó Thời Thiên quan sát cô gái đứng trước mình. Hai cục bông tròn vo lủng lẳng trên chiếc mũ đỏ, vì hồi nãy cô chạy quá trớn nên mũ và tóc loạn xà ngầu. Cô chống cây chổi, đứng giữa màn tuyết trắng phau, ngửa mặt, ngó lom lom anh. Rõ ngốc.

“Ngôi trường ở đằng trước à?” Phó Thời Thiên khơi chuyện.

“Dạ…Dạ. Anh biết ạ? Hì hì…” Lục Dao lắp ba lắp bắp, cười gượng để che lấp sự bối rối của mình. Tự nhiên cô căng thẳng ghê.

Đáng tiếc, cách che lấp của Lục Dao vô ích, bởi Phó Thời Thiên cảm nhận được sự căng thẳng của cô. Anh mỉm cười, lại gần khoảng tuyết nằm đằng sau Lục Dao. Sẵn ngang qua Lục Dao đang đứng như trời trồng, anh thó mất cây chổi mà cô khư khư cầm để vẽ tiếp từ điểm dừng của cô.

Tiếng xào xạc nhảy múa khi chổi cọ xát với tuyết thu hút Lục Dao đương ngơ ngẩn. Cô ngoảnh lại thì nhìn thấy Phó Thời Thiên đang vẽ căn phòng nhỏ mà cô vẽ dở. Lục Dao thoải mái hẳn ra vì căn phòng nhỏ được hoàn thiện.

Nhoáng một cái, Phó Thời Thiên đã ngừng. Anh chưa đến gần Lục Dao, cô đã thốt lên: “Ù uôi.” Cô chạy lại chỗ anh, quả cầu tuyết trắng phau chạy cùng với chấm đỏ y chang hình ảnh mà anh bắt gặp khi anh đứng bên cửa sổ ở tầng trên. Điểm khác là vừa rồi anh nhìn trộm cô, và bây giờ cô chạy lại chỗ anh. Đôi mắt cô chan hòa ánh dương, cô ngửa khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, cười hì hì, nhìn anh.

Mấy đường khéo léo mà Phó Thời Thiên vẽ hộ Lục Dao làm cho cô thích thú ra mặt, nên cô chạy lại chỗ anh, cô không biết rằng điệu bộ ngốc nghếch của cô đã chạy từng bước một vào trái tim Phó Thời Thiên. Tuyết rợp trời, nhưng Phó Thời Thiên không mảy may thấy lạnh. Trái tim của anh được cô gái rõ ngốc đó sưởi ấm rồi.

“Anh vẽ đẹp mê li luôn! Giỏi hết sảy!” Lục Dao hưng phấn đến nỗi quên khuấy sự căng thẳng của mình, quên khuấy người đàn ông ấy không biết mình. Cô túm tay áo của Phó Thời Thiên, nhảy tưng tưng, nhìn chòng chọc anh, “Sao anh vẽ giống dữ? Anh học vẽ à? Vả lại anh sống trong nhà ở của giáo viên (*), có phải anh là giáo viên Mỹ thuật của trường? Thảo nào giỏi quá trời quá đất!” Lục Dao hỏi liền tù tì, tuy nhiên coi bộ các “câu hỏi” của cô để khẳng định chứ hỏi gì.

(*) Nhà ở của giáo viên: một chính sách ưu đãi của Nhà nước cho giáo viên giữ chức vụ đặc biệt.

“Cô thích vẽ ư?” Hiện tại, Phó Thời Thiên để ý đến mỗi hai đôi tay đang túm mình. Chẳng ngờ hai đôi tay nho nhỏ trăng trắng thò ra khỏi tay áo lông trắng dày cộm khiến Phó Thời Thiên – một tay già đời đứng nơi đầu sóng ngọn gió bấy lâu nay – rung động vô cùng, không nghe thấy chuỗi câu hỏi mà Lục Dao hỏi lúc cô hưng phấn.

“Hở? Không hẳn. Cái trường ấy đẹp ngất ngây con gà tây, phong cách độc đáo, tinh xảo, nhưng ăn nhập kì lạ với mấy kiến trúc lâu đời chung quanh, tôi thích nó lắm!”

Phó Thời Thiên học khoa kiến trúc, trường mà anh học chính là ngôi trường lí tưởng của những ai theo học ngành kiến trúc. Trong ngôi trường lí tưởng số một thế giới đó, Phó Thời Thiên là một ngôi sao sáng giá, bao giờ cái tên Phó Thời Thiên cũng đứng đầu bảng các cuộc thi mà anh tham gia. Dè đâu, Phó Thời Thiên – kẻ coi việc mình được người người nâng như nâng trứng là lẽ thường tình, kẻ được người người ca ngợi và tán dương – tự nhiên đằng hắng một tiếng. Việc Lục Dao, một cô gái còn chả là tay ngang, thể hiện sự yêu thích và khâm phục dành cho tác phẩm của anh bỗng làm Phó Thời Thiên hả dạ ra phết.

Lục Dao nghe thấy tiếng đằng hắng của Phó Thời Thiên, nhưng cô đời nào nghe thấy tiếng lòng của anh. Cô thốt nhận ra mình đang túm rịt tay áo người ta, bèn tưởng tiếng đằng hắng của anh nhắc nhở cô giữ gìn ý tứ. Cô “À” lên, buông tay áo của Phó Thời Thiên, giấu tay mình ra sau lưng và xoa hai tay vào nhau. Cô cười hì hì hì hì với Phó Thời Thiên như thể mình mới phạm lỗi gì, mắc cỡ hết chỗ nói.

Hành động của cô khiến Phó Thời Thiên rướn mày. Đôi tay rời anh thì Phó Thời Thiên hoàn hồn, chuyển bặm môi sang mỉm cười: “Cô biết ai đã thiết kế ngôi trường đấy chứ?” Phó Thời Thiên vừa nói vừa lại gần tảng đá toàn tuyết là tuyết. Sau khi anh đến, anh đút một tay vào túi quần, ngồi phịch xuống, duỗi một chân, gập một chân, hình ảnh nom đến vui mắt.

“Chịu. Mẹ tôi bảo, à, mẹ tôi cũng là giáo viên của trường, cô Từ Tố Hành dạy môn Ngữ văn, chẳng hay anh đã gặp chưa. Mẹ tôi bảo hình như trường do một doanh nhân ở thành phố C hùn vốn xây, cơ mà doanh nhân hay làm từ thiện hả.” Cô vừa trả lời vừa ngồi xuống tảng đá cạnh Phó Thời Thiên như anh.

“Đứng dậy.” Cái mông của Lục Dao vừa chạm tảng đá, Phó Thời Thiên đã lên tiếng, “Cô ngồi xuống tảng đá toàn tuyết thì thể nào cô cũng bị cảm, cô đừng có học đòi tôi!” Đoạn, Phó Thời Thiên phủi lớp tuyết đang phủ nơi mà Lục Dao định bụng ngồi, cởi chiếc khăn quàng cổ của mình, quấn hai vòng, rải lên hòn đá rồi bảo cô: “Ngồi đi.”

Lục Dao thao láo nhìn hành động của Phó Thời Thiên, khoát tay bày tỏ “vậy thì ngại quá”. Phó Thời Thiên bật cười: “Cô cứ ngồi cho tôi nhờ, với lại tôi rải khăn quàng cổ lên thì khăn ướt nốt rồi.”

Lục Dao ngượng ngùng, khổ nỗi Phó Thời Thiên nói đến nước ấy, cô từ chối để làm gì. Cô đành khép nép ngồi xuống.

“Người thiết kế ngôi trường kia chính là doanh nhân làm từ thiện mà cô nhắc. Cậu ta học khoa kiến trúc, ai ngờ khi về nước, đám anh em lôi kéo cậu ta vào ngành kinh doanh. Rỗi rãi, cậu ta bèn lôi nghề cũ ra luyện. Kiến trúc nào mà cậu ta hùn vốn cũng do cậu ta thiết kế lấy.” Phó Thời Thiên nhìn Lục Dao.