Bữa sáng diễn ra có vẻ hơi lâu vì Thanh hơi gượng gạo.
-" Cô ấy nói hai người là bố mẹ của con ạ? "
Hai vợ chồng nhìn nhau, họ phải bắt đầu như thế nào mới đúng.
-" Đúng rồi, con là con gái mà bố mẹ yêu thương nhất. Con phải ăn nhiều vài mấy nay ốm con đã không đến trường được các bạn nhớ con lắm đấy. "
-" Dạ!".
-" Hôm nào được nghỉ cả nhà ra đi chơi công viên nước, đi nhiều nơi mà tiểu công chúa của bố muốn !"
-" Vâng ạ !", con bé cười toe toét cả miệng ra, điều đó làm họ bớt phiền não một ít.
Trên phòng ngủ hai vợ chồng, họ đang bàn bạc.
-" Em nghĩ nên để con học trường mới. Chứ bây giờ nó quên tất cả rồi đến trường các bạn sẽ chơi với nó nhưng nó không nhận ra ai thì khi đó lại nhiều chuyện phức tạp."
-" Em nói đúng, bắt đầu lại tất cả. Anh cho người đi chuẩn bị thủ tục, ngày mai sẽ cho con đến trường mới ".
-" Em tha thứ cho anh rồi đúng không? "
-" Em là muốn tốt cho con, không rảnh mà hờn dỗi. Em mong về sau có chuyện gì anh phải bàn bạc với em. Mạng người đấy...", nói đến đây Mai lại thấy có lỗi với họ.
-" Tối hôm ấy em với chị Hà Trúc còn tâm sự về hai đứa nhỏ về sau còn nói chuyện tương lai, ấy mà... Mải lo cho bé Thanh em hôm ấy còn không đến viếng được cho họ.",
-" Anh có đến rồi, trách thù trách họ gây oán với người ta mà chúng ta cũng bị đe dọa. Em đừng nghĩ nhiều nữa giờ quan trọng là quan tâm tới bé Thanh ".
Tại sân bay Nội Bài.
-" Anh về đi nhìn cảnh này tôi thấy giống chàng thiếp ly biệt trong văn học quá không quen ". Thanh Lam nhìn Cảnh.
-" Tự cô suy diễn ".
Thanh Lam mất hứng, Cảnh thì nhếch miệng khi trêu được cô.
-" Ông chủ cũng đã cho cô một số tiền đủ cho hai mẹ con cô sống mấy năm bên đó. Có gì khí khắn thì liên hệ. "
-" Liên hệ ai ?", cô giả vờ không biết.
" ... ", Cảnh chửi trong lòng không biết cô ta giả vờ hay thật nữa, lúc nào họ cũng phải đấu võ mồn với nhau mới được à đến cả lúc tạm biệt cũng không nói với nhau được câu ra hồn.
-" Đến giờ rồi, tôi đi. Mong anh giữ sức khỏe!".
Cảnh nhìn theo bóng lưng đó cho đến khi người khuất vào bên trong.
Tại Tập đoàn Nguyễn thị, một số cổ đông trong công ty bắt đầu bành trướng ý định của mình. Thư ký Lâm tức giận đi đến phòng họp. Họ không nhất trí việc cho cậu Hoàng giữ chức Chủ tịch vì quá còn trẻ.
Ông Tài người nắm giữ cổ phiếu nhiều nhất trong cổ đông ở đây lên tiếng.
-" Dù Thư kí Lâm có làm việc với cố Chủ tịch Quân đã lâu nhưng nhớ trung thành nên đặt đúng lúc. Cậu Hoàng còn quá trẻ ".
Bắt đầu tiếng xì xào, người tung người hứng. Lâm tức giận ra mặt.
-" Sao hôm thông báo di chúc các người im thế, giờ nói lắm vậy? À hay có phóng viên, báo chí ở đấy giả vờ à?"
Họ chột dạ, nhìn Lâm
-" Một Thư kí mà dám lớn tiếng với chúng tôi à. "
Hoàng đẩy cửa đi vào nhìn căn phòng họp nhốn nháo. Quét qua một lượt thì ngồi ngay vài chiếc ghế mà ngày trước bố cậu ngồi. Ai cũng nhìn cậu như nhìn một thứ gì đó xuất hiện tạo ra nguy hiểm lúc nài không hay.
-" Xin lỗi các chú, các cô cháu vừa đi học về nên đến muộn !".
Họ nghe câu đấy xong thấy nực cười, vừa học xong mà đến phòng họp luôn chắc chỉ có cậu ta. Chưa dậy thì xong mà đã ở đây đòi khôn hơn họ.
-" Cháu nghe qua tình hình thấy mọi người không hài lòng khi bố cháu ra quyết định này !".
Cổ đông Tài :" Cháu à, công ty cần người dày dặn kinh nghiệm, cháu đang tuổi ăn tuổi lớn thời gian đâu mà tập trung vào công ty ".
-" Theo chú tuổi nào mới không phải tuổi ăn tuổi lớn. Cháu tưởng mấy chú ở đây cũng vẫn đang chơi đang làm đấy ".
-" Cổ phần của chú nhiều nhất trong các cổ đông ở đây, nhưng không có nghĩa là chú nhiều hơn cháu. Chú phải nhớ cháu còn bên nội, ngoại H.Ậ.U T.H.U.Ẫ.N "
Nghe đến đây các bô lão nao núng, bất ngờ với thằng nhãi mới 15 tuổi này bản lĩnh ở đâu mà nói ra được không sợ ai như vậy. Thư lý Lâm thỏa mãn nhìn bọn họ bị lấn át. Công ty vẫn cần người như các chú nhưng mỗi người sinh ra đã có vị trí riêng. "
Nói xong cậu ra khỏi cửa, để cho các cổ đông im lặng. Người thì nhìn ông Tài không nổi nịnh nọt nữa thua cả thằng bé mới đẻ hôm qua.
-" Nói chung là người có học thức nói chuyện khác hẳn. Bảo sao 15 tuổi đã học vượt cấp. Mọi người đừng thắc mắc nữa, sống cho an nhàn " một cổ đông nữ châm chọc nhìn ông Tài. Thư ký Lâm mãn nguyện vì được thỏa lòng cơn tức lúc nãy.