Một Trăm Ngày Bên Anh...

Chương 27: KHAI GIẢNG




____Những tháng nghỉ hè đã qua lại tràn không khí năm học mới. Gió mùa thu mát dịu, đám mây trắng bồng bềnh, tiết trời nay rất dễ chịu. Lã Thanh dậy rất sớm, chạy ra ban công vươn mình đón lấy không khí của buổi sớm mai. Cô nhắm mắt tận hưởng giây phút bình yên mỗi sáng như vậy. Cô vui vẻ chạy vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, giọng lại hát vài ba câu hôm nay cô vui vì ngày khai giảng cho năm học tiếp theo và nhận được lời của cô giáo chủ nhiệm làm một tiết mục đánh đàn.

Từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, Thanh đang rửa mặt nên cũng chạy ra.

Cô chủ, cô nay muốn ăn gì để chúng tôi làm?

Thanh vừa xoa xoa lớp bọt sữa rửa mặt vừa suy nghĩ.

Ừm cô cứ nấu cơm là được ạ. Nếu không kịp làm thức ăn thì còn có muối lạc muối vừng hôm trước bà ngoại từ quê gửi lên vẫn còn đó.

- Giờ mới 5 rưỡi sáng vẫn kịp mà. Thế cô chủ đến trường sớm không?

- Cháu 7h đi.

- Được, để tôi xuống làm liền.

Vệ sinh cá nhân xong là đến giờ chọn váy mặc cho buổi văn nghệ. Xem đi xem lại trong tủ đồ cô quyết định chọn váy lúc mua bên New York thiết kế đơn giản, tinh tế nhưng vẫn rất đẹp. Chiếc váy dài đến đầu gối, Thanh không cao như Huyền để dễ chọn đồ mặc nhưng quần áo rất phong phú cho mỗi kiểu dáng người nên cô nghĩ chỉ cần bản thân biết mình hợp với cái gì thì rất dễ dàng. Gu chọn đồ của cô là cái gì phù hợp với bản thân thì chọn chứ không chọn thứ đẹp nhất. Một chiếc váy babydoll màu trắng tay phồng được ôm eo theo phong cách Pháp được Lã Thanh mặc lên trông đẹp làm sao. Cô chọn một chiếc dày quai hậu đế tầm 2-3 phân màu đen tôn lên đôi chân trắng nõn của mình, tóc được chải chuốt gọn gàng thả ra đã đến ngang lưng, xoay một vòng cô nhìn mình trên chiếc gương cười rạng rỡ.

Như này chắc ổn rồi!

Xong xuôi Thanh cầm chiếc khăn quàng và thắt lên thuần thục rồi đi xuống nhà.

Tôi nói cô đó, dậy muộn hơn cả cô Thanh. Cơm nước lúc nào cũng phải đến tôi.

Úi giồi ôi, cô biết sao tôi dậy muộn không là khó ngủ đấy. Vì sao khó ngủ vì ngủ với cô tôi toàn nghe tiếng ngáy.

Này này ai ngáy.

Để lần sau tôi quay video hoặc ghi âm lại làm bằng chứng.

Mấy người làm cứ nói qua nói lại mới sáng sớm thôi mà, quản gia đã quá quen với cảnh này.

Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ!

Thanh đi xuống mặt tươi cười nghe giọng quen thuộc mấy người làm và quản gia dừng lại nhìn sang cô. Họ choáng váng, há hốc, người che miệng nhìn hơi lố quá không nhưng thật sự hôm nay đúng là ngày đẹp trời quá mất vì trước mặt họ là một cô công chúa xinh đẹp động lòng người.

Wow cô chủ xinh thật đó!

Đẹp như Kim...Kim gì nhỉ?

Kim Tae Hee.

Họ xuýt xoa người trước mắt. Một người làm nảy ra ý hay.

Chúng ta chụp ảnh đi ạ, cô chủ nên mặc như này tiếp nhé để chúng tôi ngắm.

Hôm nay cháu đi khai giảng có buổi văn nghệ nên mặc thế này thôi ạ!

Thanh cười cười lôi điện thoại ra chụp cùng họ.

Nào mọi người cười lên nhé!_2, 3 nào.

Mọi người đừng quấy rầy để cô Thanh ăn sáng còn đến trường.

Mấy người hầu mất hứng lúc quản gia không nói họ định chụp vài kiểu nữa, Thanh nhìn họ cười rồi ngồi xuống bàn ăn. Bố mẹ cô vừa mới xuống nhìn con gái thì sững sờ vì khi mặc chiếc váy trông con gái lớn hơn rồi.

Nay em có đi với hai bố con không?



Lã Huỳnh vừa ăn vừa hỏi vợ, anh là Hội trưởng hội phụ huynh của lớp con mình nên cũng được lời mời dự lễ khai giảng.

Đương nhiên là có rồi. Con gái của chúng ta nay sẽ trình diễn một tiết mục lớn mà.

Mẹ nói vậy con xấu hổ lắm, được biểu diễn cho mọi người xem là con vui rồi.

Mấy người hầu lại nhiều chuyện bất ngờ.

Với tài năng đánh đàn của cô Thanh, hoặc múa bale sẽ làm cho người xem điêu đứng và mọi sự thu hút sẽ đổ dồn về phía cô.

Thôi mấy người nói vậy con bé lại ngại cho xem.

Ông bố lên tiếng nhưng cũng phải cười trước sự tâng bốc của mấy người họ.

Bên này Thanh Huyền còn ngái ngủ lăn qua lăn lại khắp giường, tiếng đồng hồ báo thức, đến tiếng chuông điện thoại báo thức cũng bị cô tắt đi. Mẹ cô gõ cửa mấy lần.

Lương- Thanh- Huyền con có dậy hay không hả?

Mẹ cô phải dồn công lực lắm để gọi đứa con gái trời đánh dậy. Từ sáng đi qua phòng đã gọi mấy lần mà chưa chịu dậy, ở tòa cô tranh cãi đấu miệng với bao nhiêu Luật sư cũng không thấy tốn hơi khi gọi đứa con không chịu dậy này.

Con muốn ngủ, con muốn ngủ nữa...

Cái mặt vùi trong chăn, nước miếng thì ướt cả một mảng chắc ngủ ngon là đây. Vừa lúc đó là chuông điện thoại của Lã Thanh gọi đến( Huyền Cao Kều mau dậy ngay, mau dậy ngay có trai đẹp )

Đó là tiếng chuông điện thoại mà Thanh đã ghi âm để cho Thanh Huyền làm nhạc chuông. Cô biết bạn mình là vua lì đòn ai làm gì cũng không ngăn được sự thèm ngủ, thêm cái tội mê trai đẹp nên cứ nhắc có trai đẹp là mắt sáng lên. Và giờ thì hiệu quả thật, Huyền bật dậy nghe điện thoại.

Đâu, trai đẹp ở đâu?

Đừng nói cậu chưa đánh răng, ăn sáng gì nhé! Tớ sắp đến trường rồi này. Không nghe là khai giảng nhiều học sinh cũ thăm trường à. Cậu muốn bỏ lỡ ngắm các anh đẹp trai không hả?

Đáng nhẽ cậu phải gọi tớ sớm hơn, tớ chuẩn bị đây.

Huyền tắt máy rồi lao vào phòng tắm rửa, đánh răng...làm liến thoắng trong 10 phút như một siêu nhân. Mở cửa ra thì thấy mẹ đứng ở cửa khoanh tay trước ngực nhìn hằm hằm

Lần sau chắc mẹ phải mang gà trống vào cho ngủ với con mất.

Mẹ này !

Trên con đường thành phố tấp nập, xe cộ ngày một đông. Hôm nay là ngày khai giảng lại càng không khí khác hẳn ngày thường. Thanh nhìn ra ngoài cửa xe ô tô thấy mấy em họ sinh được bố hoặc mẹ chở đến trường với chiếc áo trắng đồng phục cùng khăn quàng đỏ thắt trên cổ áo. Có những em thì ngồi sau xe lại khóc không ngừng. Cô mỉm cười nhớ đến năm ngoái mình cũng là học sinh mới còn bỡ ngờ, rụt rè trước các anh chị lớp trên. Xe dừng lại vì đèn đỏ, một chiếc xe dừng ngang hàng với xe họ là chiếc xe của Nguyễn Hoàng hôm nay cậu cũng đến thăm trường cũ. Năm ngoái có đến nhưng lại thấy họ rồi thôi.

Cậu đừng suốt ngày ở nhà nữa đến trường cũ đi, nay khai giảng mà.

Hoàng trong khi đợi đèn xanh thì gọi cho Tuấn. Từ hôm say xỉn đó Tuấn nhốt mình trong phòng suốt, cậu đến nhà thì thấy cậu ta như một tên nghiện. Không ăn uống, không chăm chút cho bản thân, điện thoại thì bỏ đấy. Ngày khác Tuấn sôi nổi, bày trò cho cậu vui giờ thì đến lượt cậu phải vực cậu ấy dậy.

Cậu hãy chứng tỏ bản thân đi nào. Để cho cô ấy phải hối hận vì đã rời bỏ cậu. Cậu không bị đá mà cô ấy đã đá mất một cục kim cương.

Tuấn đang nằm lăn ra giường nghe Hoàng nói một tràng như vậy thấy ngạc nhiên rồi bật dậy.

Cậu nói gì nói lại xem nào, Cậu không bị đá mà là cô ấy đã đá mất một cục kim cương. Hay đấy. Chà có phải bạn tôi không đấy.

Tuấn cười nghiêng ngả, rồi bắt đầu soi gương.

Thôi tôi đến trước cậu nhanh lên.

Đèn xanh đã bật, xe cộ lại chuyển bánh nhưng hai con người không thể chuyển mắt đến đối phương biết bao giờ mới gặp lại nhau, biết bao giờ mới đối diện nhau, biết bao giờ...

Tuấn nhìn mình trong gương mà phát hoảng mấy ngày nay không có tâm trạng mà chăm chút bản thân vỗ vỗ vào mặt, lắc đầu.



Không ngờ khổ vì tình lại thế này.

Đã mấy tháng nghỉ hè giờ quay lại trường thấy khác hẳn, vài bông phượng còn nở trên cành. Không khí trong sân trường nhộn nhịp làm sao. Nhiều loài hoa được trồng thêm giờ nở lại thấy thêm rực rỡ.

Bố mẹ vào văn phòng cho giáo viên trước con đến gặp bạn đi.

Vâng ạ.

Thanh nhìn một lượt rồi lên lớp mình gặp lại bạn bè cô vui lắm ai cũng khen chiếc váy mà hôm nay cô mặc nhưng nhìn mãi chưa thấy Huyền đến. Một đứa ngoài lan can lớ học nói vọng vào.

Bọn mày ơi ra đây nhìn này nhiều anh chị khóa trước, khóa trước nữa...nói chung là học sinh trường cũ mình về thăm trường này!

Mấy đứa xôn xao chạy ra nhìn từ trên xuống dưới, nhìn ra xa. Mấy đứa há hốc mồm chắc cỡ size XL mất.

Học sinh cũ trường mình đỉnh quá!

Tự hào

Thanh cũng xúm lại xem nhưng cũng không tò mò lắm.

Trời ơi, mày thấy cái anh áo trắng sơ mi, quần âu đấy không eo ôi nãy đi xe vào trong trường đi con BMW đấy.

Một chị lớp trên kéo nói với bạn chị ấy, mấy bọn con gái lớp Thanh cũng nhìn theo.

Trời ơi đẹp trai muốn xỉu luôn!

A!!!

Mấy người giật mình vì tiếng hét của Thanh Huyền, không biết đến từ lúc nào nhưng cô cũng sốc trước visual của anh ấy không ai khác đó là Nguyễn Hoàng. Tiếng loa thông báo cho học sinh tập trung ai cũng chạy một mạch ra chỗ sân trường.

May quá tí nữa không được xem nam thần.

Huyền kéo tay Thanh vừa chạy nhanh dành chỗ ngồi gần sân khấu. Thanh cười cười.

Tớ nhận ra là cậu đã mê trai từ lúc trong bụng mẹ rồi.

Huyền bĩu môi.

Này, ai cũng thế à có mỗi cậu là có vấn đề!

Vì mải chạy, mà vô tình đụng phải Nguyễn Hoàng. Thanh ngước nhìn lên chàng trai cao hơn cô. Cô không biết so sánh như thế nào nhưng ngước lên còn cao hơn cả Thanh Huyền.

Em xin lỗi anh nhiều!

Huyền đứng hình nhìn Nguyễn Hoàng rồi nói huỵch toẹt ra.

Ôi mẹ ơi đẹp trai vãi!

Thanh nghe bạn mình nói mà thấy ngượng dùm, kéo tay bạn mình mà ánh mắt của con bạn vẫn chưa rời khỏi Hoàng. Hoàng thì đứng đó mất mấy giây mới kịp định thần lại.

-_Bỏ tay ra, mày đó lúc nãy tao có thể chụp ảnh với anh ấy rồi.

Thanh lắc đầu ngán ngẩm, ngồi xuống ghế.

Này giờ vì trai đẹp mà xưng mày tao luôn rồi. Dành bộ nhớ điện thoại mà chụp ảnh hoặc quay video mình ấy.

Huyền xì một cái nói vậy thôi chứ hai bạn vẫn yêu thương nhau lắm!