Cuối cùng bố mẹ quyết định đưa Thanh đi New York chơi. Chuyến đi mất 18 tiếng làm Thanh choáng váng vì cô không quen đi máy bay. Mọi thứ lạ lẫm với cô, không còn tâm trạng ngắm nghía không khí trong máy bay như nào. Đồ ăn rất ngon, vừa rồi bố đã quyết định mua chiếc điện thoại thông minh cho cô. Cô lôi ra chụp ảnh mấy món ngon về khoe cho bạn thân. Hai người đúng là hiểu ý nhau, ở Việt Nam Thanh Huyền đến chỗ bố mình làm việc bắt gặp mấy anh cảnh sát, công an ngầu đét khi mặc trên người bộ cảnh phục màu xanh lá.
- Cháu chào các chú!
Thanh Huyền mỉm.cười rạng rỡ nhìn mấy anh công án đi qua phòng bố mình. Mấy anh đứng lại nhìn cười cười.
- Hóa ra chúng ta già đến thế rồi!
- Không phải đâu! Cháu chỉ muốn xưng hô lịch sự thôi ạ! Các chú bao nhiêu tuổi?
- Nhóc đoán đi!
Huyền nhìn một anh cao cao, có núm má đồng tiền đang nhìn con bé.
- Cháu không biết.
Bố cô thấy ngoài cửa ồn ào, mở cửa ra nhìn một lượt thấy mấy cấp dưới đang đứng nói đùa với con gái.
- Thanh Huyền chào các anh đi!
Mấy anh công an nghe thấy vậy hơi bất ngờ.
- Hóa ra là con gái của , hưởng gen của bố mẹ. Em sinh năm bao nhiêu?
- Em cách có 1 giáp với các anh thôi mà.
Bố của Huyền nói vậy làm Huyền cười còn mấy anh công an lại không tin. Nhìn con bé cao thế mà giờ mớ có 12 tuổi họ nhìn ước chừng cũng phải học cấp 3 rồi ai ngờ mớ cấp 2. Mấy năm nữa có mà thành dáng siêu mẫu luôn á.
- Thế gọi chú là hợp lí rồi bố nhỉ? Haha
- Rồi chơi gì chơi đi, mấy cậu vào phòng tôi họp chút.
- Từ từ bố con muốn chụp ảnh với chú làm kỉ niệm cả bố nữa!
Mấy người cũng nhao nhao được gặp con gái cảnh sát trưởng làm họ thấy thú vị, xem cô bé còn ăn nói lanh lợi chả ngại ai. Thế là cảnh sát Lương cũng chiều theo ý con.
Đáo chân xuống sân bay New York, Thanh chạy xuống hít thở không khí tự nhiên để xua đi cơn say máy bay. Cái mùi hôi không thể diễn tả nổi chắc chỉ có người say mớ cảm nhận như vậy, dù đã uống thuốc nhưng không hiệu quả.
- Con ổn chứ? Đi một hai lần sẽ quen thôi!
- Vâng. Tí ăn gì mát mát rồi cũng đỡ.
Lã Huỳnh gọi được xe rồi cả gia đình đến khách sạn để ở. Bố mẹ một phòng, cô một phòng. Nhìn khách sạn ở nước Mỹ quá là sang trọng, đẳng cấp thế giới là đây. Cô há hóc mồm nhanh tay lôi điện thoại ra chụp. Vừa đi vừa ngước nhìn đằng sau, đằng trước khách sạn xịn xò này.
- Cẩn thận lạc bố mẹ đấy!
Sợ con mải ngắm nhìn nên Mai nhắc nhở. Bố cười cười.
- Có cái điện thoại con đang cầm thì lo gì nhỉ. Với lại con gái bố thông minh nữa mà!
- Con sẽ theo sát, bố mẹ yên tâm.
Lúc sang Mỹ bố cô đã chuẩn bị sẵn sim để lúc sang bên đó muốn gọi.Nhận phòng xong, cô ở phòng kế bên phòng bố mẹ. Đúng là khách sạn nổi tiếng có khác khi cô search Google. Mọi thứ đều sạch sẽ, hoàn hảo, thoải mái, giúp cô quên đi cái mùi máy bay. Cô nằm xuống chiếc giường gọi cho bố mẹ.
- Con sẽ ngủ một tí, bố mẹ đi ăn trước đi ạ.
Rồi cô chìm vài giấc ngủ, có lẽ chuyến đi máy bay làm cô cần nghỉ ngơi. Hai vợ chồng đi dạo Thành phố New York về đêm. Mới có 7h tối nhưng ở đây lúc nào cũng đầy ánh đèn.New York về đêm luôn sôi động, thú vị rất nhiều các hoạt động diễn ra vào thời điểm này. Ha vợ chồng khoác tay nhau ngắm nhìn dòng người qua lại. Vào tháng 7 này ở Mỹ kéo dài nắng nóng nhưng về đêm lại mát mẻ, dễ chịu hơn.
Đã rất lâu rồi em chưa có đi Mỹ, đặc biệt cảm giác này!
Thế anh phải đưa hai mẹ con đi nhiều nơi mớ được. Dù đi làm kiếm tiền nhưng vẫn phải hưởng thụ mà!
Lã Huỳnh đỡ eo Mai và chạm nụ hôn vào má của cô. Họ gọi cho Lã Thanh xem cô dậy chưa ngủ cũng được lâu rồi. Họ hỏi xem con gái muốn ăn gì.
Mẹ à con mới tắm xong. Bố mẹ đi chơi vui chứ?_
Con muốn ăn gì ở đây nhiều đồ ăn vặt lắm!
Mẹ mua hoa quả cho con là được. Bố mẹ cứ chơi vui đi ạ. Con còn nố chuyện với Thanh Huyền.
Ừ ừ.
Thanh Thanh muốn bố mẹ cũng có khoảng thời gian riêng tư với nhau dù có dắt con cái đi theo nhưng vợ chồng vẫn cần tạo không gian hạnh phúc đó là một kiến thức hay cô đọc trong sách. Cô gửi ảnh mình chụp được cho Thanh Huyền xem ở Instagram từ lúc lên máy bay cô đã không liên lạc mà chẳng có sức nào mà nhắn tin vì say máy bay đã là một kiểu tra tấn
Ôi bạn, bạn đi du lịch mà toàn chụp khách sạn, đồ ăn ở máy bay...
Haha, mai mình mớ đi chơi. Mình say máy bay mà.
À, mình nay đến đồn công an chơi vui lắm!
Haha ai nghe câu này lại tưởng bạn có sở thích đến đồn công an uống nước chè đấy.
Cứ cho là vậy. Mình còn chụp ảnh cùng mọi người nữa. Mấy anh ý...à không mấy chú ý rất chi là đẹp trai nhe!
Huyền gửi một hình cho bạn xem. Thanh tò mò.
Mấy anh ý ngầu zữ
Bạn đừng nghĩ thế, mấy chú ý rất vui tính không lạnh lùng đâu!
Họ bao nhiêu tuổi rồi?
Đấy đấy cái này mớ làm bạn phải cười. Lúc đầu gặp mình xưng chú cháu. Họ nói mình kêu họ già. Bố mình ra nói mình cách họ cả một giáp xong mấy chú câm nín luôn.
Họ trẻ mà. Với lại cậu cao thế kia tớ lần đầu còn tưởng cậu là chị khóa trên.
Cũng đúng. À nhớ mua quà về đấy!
Được, không quên bạn đâu!
Ở Việt Nam .
Thu Hà đang nghỉ trưa thì có cuộc điện thoại đổ chuông. Cô liếc nhìn màn hình tên hiển thị không định nhấc máy nhưng nghĩ lại thôi.
Em tối rảnh không? Chúng ta đi ăn nhé anh vừa đặt chỗ đây rồi!
Không rảnh.
Giọng cô vẻ hờn dỗi, dạo gần đây họ ít nói chuyện, gặp gỡ hai người lại không ở chung nên nhiều bạn bè còn nghĩ họ đã chia tay. Nhưng thật ra công việc của họ đều bận đặc biệt là Thư kí Lâm. Từ lúc Chủ tịch Quân mất anh phải bên cạnh là cánh tay đắc lực cho cậu chủ. Người yêu anh rất hiểu anh nhưng phụ nừa đôi khi giận dỗi là chuyện bình thường.
Em làm vậy anh rất buồn đấy. Công việc xong xuôi anh chỉ nghĩ sẽ làm gì với em thế mà có người chả quan tâm đến anh.
Giọng anh lại kiểu vô tội làm cô lại mủi lòng.
Anh đấy, nhắn tin địa chỉ cho em.
Nói xong cô cúp máy rồi lại cười thầm.
Chà, tối ai được đi hẹn hò đâu mà biết!
Trợ lí Lâm ở gần nói. Còn Nguyễn Hoàng đang đi gặp đối tác không có ở phòng.
Thế cậu cũng tìm người yêu đi rồi sẽ hiểu cảm giác của tôi. Haiz...
Tôi ngưỡng mộ người yêu anh lắm! Lúc dẫn chương trình thì khỏi nố mà cái lúc đưa tin ở hiện trường bao ngầu luôn.
Nghe người đàn ông khác khen phụ nữ của mình làm anh hãnh diện nhưng cũng vì thế mà trân trọng người con gái của mình hơn.