Một Trăm Ngày Bên Anh...

Chương 11: New York




Từ khi sang Mỹ, Thanh Lam đã cắt đứt mọi liên lạc với hai vợ chồng Lã Huỳnh nhưng còn phía Ông chủ cũng không chịu tha dễ dàng như thế. Bên ngoài cứ tỏ vẻ dễ dàng tha cho cô nhưng thực chất là vẫn quan sát từng đường đi nước bước của cô. Cô biết dù đi tận chân trời góc biển, cô vẫn không thấy thoát nổi khổ ánh mắt của ông ta. Biết làm sao được khi ông ta nắm được điểm yếu của cô chứ. Chỉ cần cô an phận, nghe lời thì ông ta cũng làm cô dễ thở. Nếu cô có thể tìm được con trai của ông ta có phải sẽ tốt không. Lúc đó mình muốn gì thì ông ta cũng phải đáp ứng.

- Mẹ ơi, con đói rồi!

Mải suy nghĩ thất thần, cô quên dọn đồ ăn ra cho Ngọc Nhi. Con bé vẫn ngồi ở bàn ăn ngóng cô.

- Xin lỗi con, mẹ mang đồ ăn tới đây.

Một bàn ăn có mấy món Việt Nam, có nem rán, thịt gà xào gừng, rau luộc.

- Oa! nhìn thôi đã ngon rồi!

Mắt con bé sáng rực lên, há miệng to quá có thể chảy cả nước miếng ra. Tay cầm đũa chỉ trực gắp lên.

- Mẹ không biết đâu, con chỉ chờ mẹ sang để ăn món ở Việt Nam thôi đấy. Cô Jully suốt ngày cho con ăn bánh hamburger làm con phát ngán lên.

Mẹ xoa đầu bé con, gấp thức ăn vào bát cho Ngọc Nhi.

- Từ nay mẹ sẽ nấu cơm cho con, mẹ sẽ đưa đón con đi học. Buổi tối sẽ kể chuyện rồi ngủ cùng con. Còn nhiều thứ muốn làm cho con nữa...

- Thật sao mẹ?

Cô bé nhìn mẹ vẻ bất ngờ và hạnh phúc. Còn Thang Lam chỉ muốn sống bình yên bên con gái vậy là đủ.

Một chiếc xe sang Audi Q3 SPORTBACK nổi bật dừng ở cửa Tập đoàn Nguyễn thị. Tài xế dừng xe xuống mở cửa. Một đôi giày lười màu đen bước xuống, trên người ăn vận quần áo vải linen màu be. Chống một chiếc gậy bước xuống. Trên đầu lại đội chiếc mũ phớt cùng khăn rằn ở cổ trông không khác gì một "nông dân giàu ngầm". Ông ta nhìn ngoài sảnh Tập đoàn, đôi tay cầm gậy dậm dậm xuống nền đường mấy cái vẻ suy tính gì đó.

Thư ký Lâm, có một người đàn ông muốn gặp Chủ tịch Tập đoàn của mình ạ.

Ai vậy, không có lịch hẹn trước thì thôi.

Tiếp tân nhìn người áo đen đứng đằng sau ông ta rồi nhìn người đàn ông trung niên trước mặt. Tuy ăn mặc có vẻ khá giản dị nhưng cái khí chất ở ông ta cùng con xe đậu trước cửa thì không hề tầm thường. Cảnh biết ý nói luôn.



Cứ nói là ông chủ Phan Hải muốn gặp.

Tiếp tân nghe xong trố mắt. Không ngờ nay cô ta có thể gặp nhân vật lớn ngoài đời. Ai mà không biết ở cả cái đất nước này Phan Hải là ai cơ chứ. Ông trùm đá quý, đã thế còn có danh tiếng mấy cái Quỹ hỗ trợ trẻ em và phụ nữ.

Bên này Thư ký Lâm đang bận xem sổ sách mấy tháng nay của công ty đang rất bận vừa phải Support bên cậu chủ nữa nên ít thời gian mấy cá cuộc gặp mặt gì đó không quan trọng thì anh để sau hoặc cho cấp dưới xử lí.

Thư ký Lâm, có ông chủ Phan Hải nói muốn gặp ạ.

Nghe đến đây, Lâm cũng phải dừng lại.

Để tôi xuống đó, tiếp đãi họ cẩn thận!

Anh đang suy nghĩ cơn gió nào lại đưa một người khó tiếp cận lại xuất hiện đột ngột như vậy. Họ có âm mưu gì không, lôi điện thoại bấm danh bạ.

Trợ lý Hà , ông Phan Hải đến cậu nghĩ xem phải làm gì đây?

Đang ở với cậu chủ xem một số tài liệu nghe xong đứng phắt dậy. Hoàng ngước nhìn.

Gì cơ, nay Hà Thành có động đất à?

Hoàng khó hiểu nhìn trợ lý Hà.

Anh cứ xuống đón ông ấy đi để tôi hỏi cậu chủ.

Cậu Hoàng cậu biết ông chủ ngành đá quý không?

Phan Hải à. Không lẽ...?

Cậu nhìn trợ lí Hà, anh cũng ngầm hiểu nên gật đầu.



Thư ký Lâm đi xuống, cúi chào ông ta.

Xin lỗi để ông phải chờ lâu. Dạo này Tập đoàn nhiều việc quá nên chúng tôi không thể tiếp đón chu đáo được.

Không sao, tôi cũng thông cảm được. Tập đoàn mất một người như Nguyễ Quân thật đáng tiếc." Vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm”, nhưng có vẻ khi đến đây tôi lại thấy khác.

Thư kí Lâm hơi ngạc nhiên khi ông ta nói thẳng thắn như vậy. Ông ta nhằm ám chỉ tất cả những hành động, việc làm quá tự do phóng túng khi không có sự hiện diện, cai quản của người đứng đầu. Nhưng anh chưa kịp hiểu sâu xa thì ông ta nói tiếp, còn cười nữa.

Tôi khá bất ngờ lúc Nguyễn thị rớt cổ phiếu thì các anh chỉ trong thời gian ngắn đã vực dậy ổn định tất cả kể cả các cổ đông.

Ông ta vỗ vai Lâm.

Nếu tôi có được một người như vậy thì tôi như mọc thêm cánh vậy.

Lâm cúi đầu cười mỉm, ý gì đây cơ chứ.

Cảm ơn ông đã quá khen, chắc hôm nay ông đến tận đây không phải chỉ dành cho tôi lời khen này thôi chứ?

Tôi cần bàn bạc một số chuyện với Chủ tịch các cậu.

Thư kí cũng thấy vui vì ông ta gọi cậu chủ là Chủ tịch chứ không như mấy tên cổ đông kia khinh thường cậu Hoàng tuổi trẻ, trẻ người non dạ. Nên anh cũng sẵn sàng đưa lên gặp mặt.

Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lí Hà biết ai đến nên đã trực sẵn mở cửa. Anh chưa được gặp nhân vật tầm cỡ nên ánh mắt đầy sự hạnh phúc, cúi đầu.

Chào ông!

Phan Hải gật đầu, nhìn người đằng sau.

Cảnh cậu đứng ngoài cửa đợi đi!

Anh ta biết ý, gật đầu. Phan Hải chống gậy bước vào. Tuổi 50 mà chống gậy là vậy nhưng ông ta cẫn khỏe chỉ là người uy quyền thường vậy sao.