“Em nhìn vào mắt anh mà nói.” “Nói, nói cái gì?” Dựa vào đâu mà tôi lại bị một tên tiểu tử say rượu ép đến nói lắp chứ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, còn cả gương mặt tinh xảo đỏ ửng vì chất cồn của cậu ấy. “Em có thích anh hay không?” “Mình…” Tôi kích động đến mức không nói nổi một câu.
“Anh thích em.” Cậu ấy chợt cắt ngang lời tôi, “Trước đó anh muốn đoạt được giải thưởng này rồi mới có thể nói với em. Nhưng không đoạt được thì làm sao bây giờ, liệu em có chê anh không. Anh nghĩ một đêm, cảm thấy nếu không nói ra thì sợ rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa.” “Ý cậu là?” Tôi vẫn ngơ ngác như cũ. "Anh bảo em đến Bắc Kinh với anh, em không biết thế nghĩa là gì sao? Khi em tới, anh đã vui vẻ biết bao nhiêu. Nhưng tại sao mỗi lần anh muốn đến gần em, em lại cứ lui về phía sau như thế?” Cậu ấy bổ sung, “Tề Viễn Âm, em rất khó theo đuổi, em có biết không hả?” “Em khó theo đuổi? Anh từng theo đuổi em sao, có thể hiện ra ngoài sao? Bên cạnh anh có bao nhiêu oanh oanh yến yến như vậy, nào có vị trí của em.” Rốt cuộc tôi cũng lĩnh ngộ ra ý tứ của anh, bắt đầu phản bác lại, giọng nói càng ngày càng to.
Anh cứ nhìn tôi chăm chú, mãi cho đến khi tôi không nói gì nữa. Tôi thấy đôi mắt đẹp của anh như phát sáng. “Hoá ra em vẫn luôn thích anh." "Đừng có tự luyến như vậy. Em đâu có, em chỉ đang giận thôi, hừ, anh nói anh thích em, vậy cần gì phải chờ đến bây giờ mới nói.” Tôi nói một câu tiếp một câu mà không hề thở dốc.