Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ

Chương 23




Mấy ngày tiếp theo, Giang Du vẫn tiếp tục sinh hoạt như chưa có chuyện gì phát sinh, như bình thường sinh hoạt nghỉ ngơi, buổi sáng thì chạy bộ, đánh quyền, đọc báo, giữa trưa thì đến chỗ huynh đệ Hầu gia cùng đọc sách, buổi chiều trở về thấy vợ chồng Tưởng Chấn trước cửa cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ nhàn nhạt bảo bọn họ đi về.

Mà biểu hiện này của Giang Du làm cho vợ chồng hai người luống cuống chẳng biết làm sao, xem cái biểu hiện này của Giang Du, không phải là trong lúc xúc động không thể tiếp thu, mà là hoàn toàn không có ý định nhận bọn họ, vậy phải làm sao bây giờ!

Trạng thái vậy mà duy trì đến nửa tháng, Giang Du như thường ngày chạy bộ buổi sáng, vừa mới mở cửa, thì thấy một thanh niên tuấn tú có phần âm nhu ngồi trước cửa nhà, trên vai y quấn băng vải, chân phải bó bột, thần sắc bệnh trạng.

Giang Du một bên nhìn đến, thấy phu thê Tưởng Chấn ôn thanh hòa ái nói chuyện gì với cậu ta, trên mặt lo lắng, xen lẫn mấy phần từ ái.

Nhìn thấy cậu ta, cùng cốt truyện so sánh, người tới nào phải người lạ, chính là người dùng thân phận của nguyên chủ hưởng thụ mười mấy năm, Tưởng Kỳ.

Đáy mắt hiện lên hứng thú, anh quả thật không nghĩ đến, vì để tăng sự thương tiếc của vợ chồng Tưởng Chấn, Tưởng Kỳ vậy mà bất chấp xuất viện sớm một tháng. Tai nạn xe cộ lần này sớm đã được đề cập, Tưởng Kỳ từ sớm đã biết bản thân không phải con ruột của vợ chồng Tưởng Chấn, từ đầu đến cuối đều một tay y sắp xếp, tai nạn xe lần này y đã tính toán thời cơ suốt một năm trời mới nắm được cơ hội.

Kế hoạch lần này được ăn cả ngã bằng không, Tưởng Kỳ dùng tính mạng của mình ra để cược, nếu lỡ xuất hiện một sai số nhỏ, thì y sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng, nếu y cược thắng, vậy mối đe dọa xem như được xóa sổ, bằng vào việc hắn cứu mạng Tưởng Chấn đã giúp địa vị của y vững như bàn thạch.

So với Ngụy Khả Nhiên ở thế giới trước, Giang Du biết Tưởng Kỳ khó đối phó hơn, so với Ngụy Khả Nhiên thì Tưởng Kỳ là người bất chấp không từ thủ đoạn, đối với người khác ác, đối với bản thân càng ác, người máu lạnh như vậy đối phó chẳng phải đơn giản.

Tưởng Kỳ ngồi ở cửa sắc mặt tái nhợt, có thể thấy bộ dáng bệnh nặng chưa khỏi, trên miệng vẫn treo nụ cười ôn nhu, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Giang Du, nụ cười có chút cứng lại, nhưng rất nhanh đã được che giấu đi.

Được Tưởng Chấn nâng dậy, Tưởng Kỳ đứng lên, khập khiễng đi đến trước mặt Giang Du, dùng ngữ khí thân thiết, "Em là Nhất Dương phải không, anh là Tưởng Kỳ, gần đây cha mẹ luôn kể về em cho anh nghe, nếu không phải tình huống bản thân không cho phép, anh đã sớm chạy đến gặp em."

Ngữ khí y thân thiết, một chút cũng không giống như lần đầu gặp mặt Viên Nhất Dương, trong cốt truyện Tưởng Kỳ cũng giống như thế này, ôn nhu săn sóc, khiêm tốn mà chăm sóc người khác, nguyên chủ chính là bị dáng vẻ này thu phục, mau chóng tiếp nhận vị anh trai này.

Giang Du trầm mặt không đáp, giống như không nhìn thấy Tưởng Kỳ, cột lại dây giày trực tiếp chạy mất, để lại Tưởng Kỳ ngượng ngùng, xấu hổ đứng đó, trên mặt từ vui vẻ biến thành bi thương, y nhìn Tưởng Chấn đứng bênh cạnh, nghi ngờ hỏi, "Ba, hình như, Nhất Dương không thích con thì phải?"

Có kinh nghiệm được tặng canh bế môn suốt hơn nửa tháng, Tưởng Chấn cùng Đường Tiêu Tiêu đã sớm không còn khó chịu như ban đầu, bất đắc dĩ thở dài, an ủi nói, "Không phải đâu, em trai con nhất thời không thể tiếp thu chúng ta thôi, là nhà chúng ta có lỗi với nó, đợi nó về, chúng ta từ từ nói chuyện."

Sắc mặt Đường Tiêu Tiêu buồn bã, bà vốn là người mẫn cảm, thời điểm biết Tưởng Kỳ không phải con ruột, trong lòng chung quy cũng có chút không thoải mái, nhưng vì y bất chấp tính mạng cứu chồng mình, bà không thể tàn nhẫn đuổi cậu ta đi.

Trải qua mấy ngày bị lạnh nhạt, bà cũng không có chút bất mãn nào với Viên Nhất Dương, ngược lại bà cảm thấy đây mới chính là con của Đường Tiêu Tiêu, tính tình này y hệt với bà lúc còn trẻ. Đổi lại bản thân, nếu nàng rơi vào tình huống tương tự, bản thân chịu vất vả cực khổ mười mấy năm trời, bỗng nhiên xuất hiện hai người xa lạ tự nhận mình là cha mẹ ruột, bà chắc chắn sẽ sinh ra bất mãn, vô cùng kháng cự.

Cho nên, Đường Tiêu Tiêu đối với thái độ của con trai cũng bất đắc dĩ nhượng bộ vì nàng đau lòng, lúc Tưởng Kỳ ngỏ ý muốn cùng bọn họ đến gặp Viên Nhất Dương, Đường Tiêu Tiêu cơ bản là không muốn đồng ý, lo sợ Viên Nhất Dương gặp cậu ta sẽ càng không muốn nhận bọn họ, nhưng Tưởng Chấn lại dễ chịu đồng ý rồi.

Qủa nhiên Viên Nhất Dương đối với sự xuất hiện của Tưởng Kỳ vô cùng ác cảm, nguyên bản khi gặp bọn họ cũng còn chào hỏi, lần này lại chẳng thèm nhìn đến đã quay đầu đi thẳng, thái độ này chứng minh cho cái gì? nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Tưởng Kỳ ánh lên mấy phần bất mãn.

Cảm nhận được ánh mắt của Đường Tiêu Tiêu, Tưởng Kỳ có chút bực bội, sự việc phát sinh hiện tại so với đời trước phát sinh biến cố, đầu tiên là Viên Nhất Dương không giống như kiếp trước thành thật đi theo phu thê Tưởng Chấn về nhà, tiếp theo là ánh mắt Đường Tiêu Tiêu nhìn hắn ngày càng xa cách, vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn, y cố gắng chống đỡ cơ thể thương tích của mình để gặp Viên Nhất Dương.

Rõ ràng Viên Nhất Dương vẫn là bộ dáng trầm mặc ít nói trong trí nhớ, nhưng Tưởng Kỳ có chút bất an, mà ánh mắt vừa rồi của Đường Tiêu Tiêu càng làm y thêm căng thẳng, trong mấy giây ngắn ngủi, đầu Tưởng Kỳ đã bách chuyển liên hồi.

Lúc Giang Du chạy bộ trở về, đã thấy Tưởng Kỳ té xỉu trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ánh mắt Giang Du lấp lóe ý cười, cái kỹ thuật diễn ba xu như vậy khiến người ta không nhìn thẳng được mà. Bất quá vì lịch sự, Giang Du vẫn rũ lòng từ bi giúp vợ chồng Tưởng Chấn tha Tưởng Kỳ vào nhà, đặt y trên sô pha.

Tưởng Chấn một bên gọi điện cho bác sĩ gia đình chạy đến, Đường Tiêu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn gắt gao nhìn về Giang Du, thiếu niên vừa chạy bộ về, lại giúp đỡ nâng Tưởng Kỳ vào, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn, trong lòng Đường Tiêu Tiêu dâng trào tình mẹ, lấy ra khăn tay muốn lau đi mồ hôi trên trán anh.

Thiếu niên hơi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Đường Tiêu Tiêu ánh mắt có hoảng loạn và ngượng ngùng, vội vàng muốn né tránh. Phản ứng của Viên Nhất Dương được Đường Tiêu Tiêu thu hết vào trong mắt, tâm bà mềm đến rối tinh rối mù, "Dương Dương, lần trước chúng ta nhắc chuyện kia với con, con định làm thế nào?"

Động tác trốn tránh của Giang Du nháy mắt cứng đờ, anh nhìn vào mắt Đường Tiêu Tiêu, trong mắt hiện lên ảm đạm, trầm mặc vài giây, mở miệng nói, "Xin lỗi, tôi không muốn."

Tưởng Chấn đang chiếu cố Tưởng Kỳ nghe vậy cũng sửng sốt, Đường Tiêu Tiêu ngay lập tức nắm lấy tay Giang Du, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Vì sao vậy Dương Dương? tại sao vậy? Con không chịu tha thứ cho cha và mẹ sao, sự việc năm đó..."

Nhìn Đường Tiêu Tiêu như vậy, Giang Du lộ ra vẻ không đành lòng rồi lại như hạ quyết tâm, kiên định lắc đầu, "Thật xin lỗi."

Tưởng Chấn lúc này mới từ sô pha đứng lên, đi đến trước mặt Giang Du, quan sát kỹ lưỡng đứa con mình vừa mới nhận thức không bao lâu, ánh mắt ông âm trầm, ngữ khí không tốt lắm, "Con có biết bản thân vừa mới cự tuyệt cái gì không? sự việc năm đó xảy ra bản thân chúng ta cũng ngờ đến, khi biết chuyện đã tức tốc chạy đi tìm con..."

Ông còn chưa nói xong đã bị thê tử mình ngắt lời, "Dương Dương có phải con có chuyện bất đắc dĩ hay không, con nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho con được không?"

Thanh âm Giang Du có chút khàn khàn, liếc mắt nhìn Đường Tiêu Tiêu thật sâu, nói, "Tôi là một tên côn đồ, từ nhỏ đã lớn lên ở nơi này, nếu cùng phu nhân quay về, hai người sẽ bị chê cười."

Nghe được những lời này, nước mắt Đường Tiêu Tiêu lập tức rơi xuống, ngay cả Tưởng Chấn khó chịu thần sắc lúc này có chút trùng xuống, đứa nhỏ này...

Viên Nhất Dương không muốn nhận bọn họ, bọn họ đã nghĩ rất nhiều lí do, có lẽ vì oán trách, có lẽ bởi vì sự cứng đầu của thanh niên, có lẽ vì rất nhiều lí do cộng lại, không nghĩ đến bởi vì lí do này.