Sáng sớm hôm sau, Kỷ Vân Chi cùng Lục Huyền ngồi vào xe ngựa tiến cung. Đêm qua nàng ngủ không ngon giấc, tâm trạng không cao, yên lặng ngồi trong xe.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Kỷ Vân Chi suýt nữa trượt khỏi ghế dài. Lục Huyền vội vàng đỡ lấy nàng.
Bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng của Tạ Lâm: "Ca! Huynh giúp ta với, cứu Vũ Nương!"
Kỷ Vân Chi tò mò vén một góc rèm xe nhìn ra ngoài, kinh ngạc nhìn thấy Lục hoàng tử quỳ gối trước xe ngựa chặn đường.
"Phụ hoàng muốn xử tử Vũ Nương, tất cả mọi người đều không cho nàng đường sống! Ca, cầu xin huynh giúp ta! Huynh cầu xin phụ hoàng một ân điển, đưa nàng vào hậu viện của huynh được không? Ca, ta chỉ tin huynh thôi!"
Lục Huyền tức giận đến bật cười.
Hắn khinh thường nhất đám người bị tình ái làm cho mê muội đầu óc. Hắn nghiêm nghị nói với Trường Hà đang đánh xe: "Cán qua người hắn!"
【Tác giả có lời muốn nói】
Lục Huyền, nhớ kỹ những lời vô nghĩa mà ngươi đã nói hôm nay đấy ==
( Editor: con đuỹ tình iu sẽ báo lên người ngươi sớm thoy)
Tạ Lâm lăn lộn tránh né, ăn một ngụm đầy miệng đất. Hắn đứng bên đường, mặt mày ủ rũ nhìn xe ngựa đi xa, thở dài một hơi nặng nề.
Vừa nghĩ đến Vũ Nương bị giam trong ngục, Tạ Lâm lập tức rối bời, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.
Hắn còn có thể làm gì nữa? Còn có thể nghĩ cách gì để cứu nàng?
·
Kỷ Vân Chi xuống xe ngựa, đi theo bên cạnh Lục Huyền, xuyên qua những cung điện uy nghiêm, hướng về Từ An cung nơi Thái hậu đang ở.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Vân Chi tiến cung, trong lòng nàng nhớ lại những quy củ mà ma ma đã dạy, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.
Trước Từ An cung, hai cung nữ lớn tuổi tươi cười hành lễ, sau đó dẫn hai người vào trong.
Kỷ Vân Chi ngẩng đầu nhưng cúi mặt, trong tầm mắt là mặt gạch sáng bóng.
Từ trong chính điện truyền đến tiếng quát mắng. Kỷ Vân Chi nghe thấy một giọng phụ nữ trầm khàn, quát lớn: "Thật là không ra thể thống gì!"
Kỷ Vân Chi đoán, đây hẳn là Thái hậu?
Nàng và Lục Huyền dừng lại trước cửa chính điện, đợi cung nhân vào trong thông báo một tiếng rồi mới bước vào. Nàng cung kính hành lễ quỳ lạy, trong lòng đã diễn tập vô số lần, nên làm ra đương nhiên không có một chút sơ suất nào.
"Đứng dậy đi. Qua đây ngồi." Giọng nói của Thái hậu mang theo ý cười, hoàn toàn khác với lời quát mắng vừa rồi.
Kỷ Vân Chi đứng dậy, đi theo Lục Huyền về phía trước. Thái hậu ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên bà mỗi bên có một hàng ghế. Lục Huyền ngồi cách Thái hậu một chiếc ghế, Kỷ Vân Chi đương nhiên ngồi phía sau Lục Huyền.
Lúc này nàng mới ngẩng đầu nhìn Thái hậu, tuy trên mặt Thái hậu đang mỉm cười, nhưng bà trời sinh có tướng mạo uy nghiêm, khiến người ta không dám có nửa phần khinh thường.
Thái hậu đánh giá Kỷ Vân Chi, nói: "Con lại đây ngồi gần hơn một chút, để ta nhìn cho rõ."
"Vâng ạ." Kỷ Vân Chi đứng dậy, chậm rãi bước về phía trước. Nàng còn chưa ngồi xuống ghế, Thái hậu đã vẫy tay về phía nàng, nàng bước tới, bị Thái hậu nắm lấy tay.
"Ta phải xem cho kỹ xem, người mà Tống Yêm tự mình chọn rốt cuộc là người như thế nào." Thái hậu cẩn thận đánh giá Kỷ Vân Chi, từ đầu đến chân đánh giá ba lượt.
Kỷ Vân Chi mỉm cười ôn hòa, để mặc cho Thái hậu đánh giá.
Thái hậu vạn lần không ngờ rằng cuối cùng Lục Huyền lại chọn một vị phu nhân như vậy. Người trước mắt tuổi còn trẻ, tuy đoan trang đúng mực, nhưng Thái hậu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra sự non nớt trong nội tâm của Kỷ Vân Chi. Thái hậu tự cho mình là người nhìn người chuẩn xác, rõ ràng có thể nhận ra người trước mắt là một tiểu thư mềm yếu.
Không phải nói tính cách như vậy không tốt, chỉ là Thái hậu tưởng rằng Lục Huyền sẽ thích nữ tử mạnh mẽ hơn, ví dụ như tính cách của Triệu Bảo Hà.
Nhưng Triệu Bảo Hà cả đầu óc lẫn phẩm hạnh đều không được, cho dù không phải vì kiêng dè, cũng không phải là lựa chọn tốt.
"Hoàng tổ mẫu còn muốn xem nàng bao lâu nữa?" Lục Huyền mỉm cười hỏi.
Thái hậu hoàn hồn, nhìn Lục Huyền một cái, nói: "Mới đứng một lúc đã đau lòng rồi sao?"
Lục Huyền chỉ cười không nói, coi như là ngầm thừa nhận.
"Hôm qua chọn lễ mừng tuổi cho tân phụ, chọn tới chọn lui, vẫn chưa chọn được. Tống Yêm, con giúp phu nhân của con chọn một cái đi." Thái hậu nói.
Cung nữ bưng một cái khay đi vào, trên đó bày hai món trang sức.
Kỷ Vân Chi ngẩng mắt nhìn qua, một cái là mặt dây chuyền Quan Âm mang ý nghĩa nhiều con nhiều phúc, một cái là dây chuyền khóa Trường Mệnh tượng trưng cho trường thọ bình an.
Lục Huyền liếc mắt nhìn qua, hắn đứng dậy, cầm lấy dây chuyền khóa Trường Mệnh, tự tay đeo lên cho Kỷ Vân Chi.
"Không tệ, đeo lên rất đẹp." Thái hậu nói, "Trường mệnh trăm tuổi, bình an vô sự."
Kỷ Vân Chi tạ ơn Thái hậu.
Thái hậu bảo hai người ngồi xuống.
Cung nữ dâng trà, đặt bên cạnh Kỷ Vân Chi là một chén trà, đặt bên cạnh Lục Huyền lại là một chiếc ly bạch ngọc, trong ly đựng nước ấm.
Lục Huyền hỏi: "Lúc đến nghe hoàng tổ mẫu lại trách mắng người khác, không biết là ai chọc giận người vậy?"
Thái hậu thở dài, nói: "Còn không phải là hai đứa Nguyên Bình và Nguyên Uyển không hiểu chuyện đó sao!"
Lục Huyền vừa nghe là chuyện của hai vị công chúa này, liền không hỏi thêm nữa.
Thái hậu ngược lại hỏi về chuyện của Triệu Bảo Hà và Lục Kha. "Là muốn kết thông gia, hay là thế nào?" Thái hậu hỏi.
"Cháu không rõ lắm." Giọng điệu Lục Huyền thờ ơ, "Tự có trưởng bối trong nhà bàn bạc, cháu không hỏi đến."
Thái hậu nghe Lục Huyền nói vậy, hắn là không muốn quản.