Lục Huyền ngồi gần các bậc trưởng bối, Kỷ Vân Chi lại ngồi cạnh Yến nhị phu nhân. Trong bữa ăn, mọi người hỏi han Lục Huyền đủ thứ, hỏi đến cả chiến sự sắp tới.
Kỷ Vân Chi ngồi ngay ngắn, ăn từng miếng nhỏ một cách tao nhã, nhưng lại âm thầm lắng nghe từng câu Lục Huyền nói.
Nàng lại không nhịn được nghĩ, con người thật kỳ lạ. Rõ ràng hôm nay khi chưa gặp hắn, nàng còn tự trách mình giận dỗi, vậy mà giờ gặp hắn rồi, nàng lại nổi giận.
Tâm trạng mâu thuẫn khiến cả trái tim nàng rối bời, nhưng trong trường hợp có nhiều người như vậy, nàng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ đành cắn một miếng bánh táo thật to để giải tỏa.
Yến lão gia đề nghị, buổi chiều để các biểu huynh đệ Yến gia đi cùng, đưa Lục Huyền đi dạo, ngắm cảnh đẹp.
"Để ngày mai đi." Lục Huyền từ chối, "Đi đường xa mệt mỏi rồi."
Nghe Lục Huyền nói vậy, người Yến gia cũng không giữ hắn lại hàn huyên thêm nữa, ăn cơm xong, họ để hắn về nghỉ ngơi sớm.
Hai người trở về phòng, vừa vào cửa, Kỷ Vân Chi liền đi nhanh về phía giường, cúi xuống dọn giường.
Lục Huyền ngồi xuống mép giường, nói: "Lần xuất chinh này, không biết khi nào mới trở về. Nhanh thì một năm, chậm thì ba, năm năm, thậm chí có thể đi mãi không về."
"Nhị gia không thể nói những lời như vậy!" Kỷ Vân Chi vội nói. Nàng không dọn giường nữa, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Lục Huyền với vẻ trách móc.
Lục Huyền nhìn Kỷ Vân Chi lo lắng, ánh mắt sâu thẳm, hắn hỏi: "Nếu ta c.h.ế.t trận, nàng sẽ thủ tiết bao nhiêu năm?"
Kỷ Vân Chi vội vàng đưa tay che miệng Lục Huyền, không muốn hắn nói bậy nữa. Nàng vội vàng nói: "Nhị gia chưa từng thua trận, lần này cũng sẽ không thua!"
Nói xong, giọng nàng đã nghẹn ngào.
Lục Huyền nhìn đôi mắt nàng dần đỏ lên, lập tức nói: "Không nói nữa."
Hắn vươn tay ôm lấy eo Kỷ Vân Chi, kéo nàng vào lòng. Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, hai tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn, vùi mặt vào cổ hắn, rầu rĩ nói: "Nhị gia bề ngoài trông thì trầm ổn, thâm sâu, kỳ thực bụng dạ đầy mưu mô, cứ thích bắt nạt người ta!"
Lục Huyền khẽ cười, nâng mặt Kỷ Vân Chi lên: "Để ta xem thử nàng có thật sự khóc không?"
Kỷ Vân Chi vội vàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, rồi mới ngẩng mặt lên, nói: "Mới không có khóc!"
"Đôi khi ta tự hỏi, nếu ta không trói buộc nàng bằng thánh chỉ ban hôn, nàng sẽ được gả cho người trong lòng, có lẽ sẽ có cuộc sống ngọt ngào, hạnh phúc hơn." Lục Huyền cau mày, "Còn ta, chỉ có thể cho nàng một người chồng lớn tuổi, không biết cách quan tâm chăm sóc, hết lần này đến lần khác khiến nàng bị liên lụy, gặp nguy hiểm. Thậm chí, thời gian ở bên nàng cũng chẳng được bao nhiêu."
Kỷ Vân Chi ngây người nhìn Lục Huyền, trong lòng dậy sóng, hóa ra hắn nghĩ vậy sao?
"Ta chưa từng nghi ngờ nàng và Lục Kha có tư tình." Lục Huyền nhìn thẳng vào mắt Kỷ Vân Chi. Về mặt từng trải, Kỷ Vân Chi trước mặt Lục Huyền nhiều lúc như một tờ giấy trắng. Sự bực bội, quan tâm của nàng, Lục Huyền đều nhìn thấu. "Chuyện này không liên quan đến sự tin tưởng, không phải là ta không tin nàng. Chỉ là ta cứ nghĩ đến con đường mà lẽ ra nàng nên đi, cứ nghĩ nếu không có sự can thiệp của ta, liệu nàng có sống tốt hơn không."
"Cái gì mà tư tình!" Kỷ Vân Chi nhíu mày, "Ai mà có tư tình với hắn chứ!"
"Đến tuổi cập kê, Lục Kha là một đối tượng kết hôn tốt. Sao lại biến thành người trong lòng của ta được?" Kỷ Vân Chi chậm rãi lắc đầu, "Không có người trong lòng, chưa từng có."
Hình như nàng đã quên mất, buổi trưa còn thề thốt quyết không giải thích với Lục Huyền.
Lục Huyền nhìn Kỷ Vân Chi hồi lâu.
"Vậy còn bây giờ? Bây giờ đã có người trong lòng chưa?" Hắn dần dần áp sát, "Ví dụ như người trước mắt này."
Kỷ Vân Chi hiểu ra, bực bội nói: "Lục Huyền, chàng lại bắt nạt..."
Lục Huyền hôn xuống, nuốt chửng lời nàng còn chưa nói hết.
Vẫn là ban ngày, hơn nữa không phải ở Thừa Phong viện, mà là ở Yến gia, Kỷ Vân Chi theo bản năng bất an nhìn về phía cửa, lúc này mới phát hiện cửa phòng đã bị chốt.
Kỷ Vân Chi sửng sốt, lúc Lục Huyền vào phòng đã tiện tay khóa cửa lại? Nàng vậy mà không nhìn thấy.
Lục Huyền xoay mặt Kỷ Vân Chi lại, vừa hôn nàng vừa kéo nàng vào giường.
Kỷ Vân Chi rơi vào vòng tay quen thuộc, trong lúc bị hắn ôm chặt, nàng lại cảm nhận được nỗi buồn chia ly, nàng ôm chặt Lục Huyền, dùng má cọ nhẹ vào cổ hắn, lưu luyến không muốn rời xa.
Cổ Lục Huyền bị nàng cọ đến hơi ngứa, hắn cúi đầu nhìn Kỷ Vân Chi, thấy hàng mi nàng ướt át, trông vô cùng đáng thương.
Tuy rằng hắn cố ý trêu nàng về chuyện tử trận, nhưng chuyện ra trận, ai dám chắc sẽ bình an trở về. Sắp phải chia xa trong thời gian dài khiến lòng Lục Huyền dâng lên nỗi niềm lưu luyến.
Hắn kìm nén tất cả nỗi niềm vào đáy lòng, hóa nỗi niềm thành hành động dịu dàng hơn với Kỷ Vân Chi, vừa thương tiếc vừa trân trọng.