Một Tờ Hôn Thư - Lục Dược

Chương 79




Lục Huyền dường như nhận ra không nên nói chuyện này với Kỷ Vân Chi, hắn dời mắt, nghiêng người cầm lấy ấm trà trên bàn nhỏ, rót một chén nước ấm đưa cho Kỷ Vân Chi.

  Về đến Lục gia, Kỷ Vân Chi lập tức đến tịnh thất sửa soạn, sau đó vì cảm thấy hơi đau lưng mỏi chân nên nằm trên giường. Tối qua ngủ không ngon, nàng nằm trên giường không lâu liền chìm vào giấc ngủ.

  ·

  Lục Huyền đến Hạc Thanh đường một chuyến.

  Lục Thiện Tĩnh đang ở bên cạnh trò chuyện cùng lão thái thái, hai bà cháu nói nói cười cười, nha hoàn đến báo Lục Huyền đến, Lục Thiện Tĩnh lập tức đứng dậy, nói: “Tổ mẫu, nhị ca tìm người có việc, vậy con lần sau lại đến trò chuyện với tổ mẫu.”

  Lão thái thái biết mấy đứa nhỏ trong phủ đều sợ Lục Huyền, bà có chút bất đắc dĩ gật đầu, nhìn Lục Thiện Tĩnh bước nhanh ra ngoài.

  Lục Thiện Tĩnh vẫn chạm mặt Lục Huyền, nàng dè dặt chào: “Nhị ca.”

  Lục Huyền gật đầu, cũng không nhìn nàng, lướt qua người nàng đi vào trong phòng.

  Lục Thiện Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.

  “Nghe nói con cùng Vân Chi đi xem phủ đệ của Kỷ gia rồi? Đã sắp xếp ổn thỏa cả chưa?” Lão thái thái hỏi.

  Lục Huyền đi đến ngồi xuống ghế, nói: “Vân Chi sắp xếp rất chu đáo tỉ mỉ.”

  Lão thái thái mỉm cười gật đầu: “Việc nó tận tâm làm thì chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.”

  Nha hoàn bưng nước đến, đặt một chén nước ấm bên cạnh Lục Huyền.

  Lục Huyền hỏi: “Tổ mẫu, con đến đây là có việc muốn hỏi người. Năm đó Kỷ gia rời kinh sao không mang Vân Chi đi cùng?”

  Lão thái thái ngẩn người, nói: “Chẳng phải con đều biết rồi sao? Vân Chi hồi nhỏ thân thể yếu ớt, không thể đi đường xa, không chịu nổi sự mệt nhọc của việc đi lại.”

  “Chỉ vì vậy thôi sao? Sao con nhớ hình như em trai nàng cũng ốm yếu như vậy.” Lục Huyền nói.

  Lão thái thái im lặng một lúc, mới nói: “Con trai thì khỏe hơn một chút.”

  Lục Huyền không truy cứu lời nói có phần qua loa này của lão thái thái, mà lại nói: “Thư từ của Kỷ gia những năm nay cũng ít, dường như chưa từng có ý định đón nàng về nhà.”

  Lão thái thái thở dài, nói: “Bất kể bọn họ nghĩ gì, dù sao Vân Chi bây giờ cũng là người của Lục gia chúng ta, Kỷ gia dù muốn đón người đi cũng không đón được nữa.”

  Lục Huyền nhìn lão thái thái thật sâu, nhất thời không phân biệt được tổ mẫu là cố ý giấu giếm điều gì, hay chỉ là hắn đa nghi.

  Lục Huyền đứng dậy, nói: “Bên con còn có việc, không ở lại trò chuyện với tổ mẫu nữa.”

  Lão thái thái gật đầu.

  Bà nhìn theo bóng lưng Lục Huyền đi ra ngoài, ngay khi Lục Huyền sắp bước qua cửa, lão thái thái đột nhiên lên tiếng: “Tụng Yêm.”

  Lục Huyền quay người lại, hỏi: “Tổ mẫu có gì căn dặn?”

  Lão thái thái bỗng nhiên không biết nói thế nào, bà ngừng một chút, mới nói: “Đối xử tốt với Vân Chi. Yêu thương nó nhiều hơn.”

  “Đó là điều đương nhiên.”

  Lão thái thái cười. Bà chợt nghĩ Kỷ Vân Chi có thể gả cho Lục Huyền, có thể tiếp tục ở lại Lục gia, quả thực là kết quả rất tốt.

  Đứa nhỏ đó gả đến nhà người khác, bà nhất định sẽ không yên tâm.

  Đời người, không thể nào lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng không thể lúc nào cũng chịu khổ, rồi sẽ có lúc xoay chuyển vận mệnh.

  Lão thái thái lại nghĩ đến Kỷ gia, bà nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.

  Lão thái thái nhìn Lý ma ma đang đi tới rót trà, tức giận nói: “Bây giờ lại có mặt mũi đến nhận thân! Thật sự là không biết xấu hổ!”

  Lý ma ma an ủi: “Dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt. Quan hệ huyết thống này không thể nào cắt đứt được.”

  “Bọn họ là thấy Vân Chi gả được nhà tốt!” Lão thái thái cười lạnh, “Ngươi cứ chờ xem, Kỷ gia nhất định sẽ nhờ Tụng Yêm giúp đỡ. Hoặc là xin cho lão già một chức quan ở lại Kinh thành, hoặc là xin cho đứa nhỏ một cơ hội làm quan!”

  Lý ma ma khuyên nhủ: “Người cứ yên tâm, nhị gia là người công chính liêm minh như vậy, ai có thể nhờ vả được hắn chứ? Năm đó lão gia làm việc sai sót, bị giáng chức chịu phạt. Đó là cha ruột đấy, nhị gia cũng không nói một lời, hoàn toàn mặc kệ. Hơn nữa, Vân Chi cũng không phải người hồ đồ. Khoảng thời gian này, những người muốn nhờ vả nàng đều bị nàng từ chối, trong lòng nàng hiểu rõ lắm.”

  “Ngươi không hiểu, đứa nhỏ nào mà không nhớ cha mẹ? Vân Chi chỉ là không nói ra thôi.” Lão thái thái thở dài, “Đứa nhỏ đáng thương trong lòng vẫn còn ảo tưởng về cha mẹ nó đấy!”

  ·

  Ban đêm, Kỷ Vân Chi đột nhiên gặp ác mộng, khóc lóc tỉnh dậy.

  Lục Huyền nghe thấy nàng lẩm bẩm vài từ trong miệng, lúc thì nói tối quá, lúc thì nói lạnh quá.

  Lục Huyền lập tức ngồi dậy, xuống giường thắp đèn, làm cho căn phòng sáng lên. Hắn trở lại giường, kéo chăn đắp kín người Kỷ Vân Chi.

  “Còn lạnh không?” Hắn ôm Kỷ Vân Chi, cúi đầu nhìn nàng.

  Kỷ Vân Chi mở đôi mắt ướt đẫm, mơ màng nhìn Lục Huyền. Mãi một lúc sau, nàng mới chậm rãi lắc đầu.

  “Mơ thấy gì vậy?” Lục Huyền lau nước mắt cho nàng.

  “Mưa…” Kỷ Vân Chi nhỏ giọng nói.

  “Mưa? Mưa thì có gì đáng sợ? Sấm sét? Mưa to?” Lục Huyền nâng mặt Kỷ Vân Chi lên, kiểm tra xem đã lau sạch nước mắt cho nàng chưa.

  Kỷ Vân Chi quay mặt đi, tránh khỏi tay Lục Huyền, nàng áp mặt vào n.g.ự.c Lục Huyền, hai tay ôm lấy eo hắn, nói: “Mưa to lắm, đường tối lắm. Tóm lại là, là rất đáng sợ.”