Đúng là còn một trận đánh khó khăn phải đánh, Lục Huyền cũng không nói lời giả dối phủ nhận. Hắn muốn lui về ở ẩn là thật, nhưng việc lớn của đất nước vẫn được đặt lên hàng đầu.
"Lần này Tây Phiên vào kinh, phụ hoàng có cho ngươi lộ diện không?" Thái tử hỏi.
Lục Huyền cười một tiếng, nói: "Ta lộ diện đó là kết thù."
Thái tử nhướn mày. Thầm nghĩ cũng đúng, hiện tại tuy rằng Tây Phiên đã quy phục, nhưng chắc chắn vẫn oán hận Lục Huyền, dù sao thì mấy đời quốc vương Tây Phiên, huynh đệ ruột thịt đều c.h.ế.t trong tay Lục Huyền.
Thái tử chỉ nói: "Như vậy cũng tốt, có thể tiếp tục nghỉ phép. Còn có thể nhân nửa tháng này đi ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa."
"Đúng là có ý định này." Lục Huyền nói.
Thái tử phi nhắc nhở nên dùng bữa. Thái tử gật đầu, Thái tử phi hạ lệnh dọn bữa.
Dùng xong bữa trưa, lại có tiết mục hát tuồng đã được chuẩn bị từ trước. Chỉ là Thái tử phi đang ở cuối thai kỳ, rõ ràng có chút mệt mỏi. Lục Huyền và Kỷ Vân Chi bèn không nán lại lâu.
Thái tử đích thân tiễn hai người ra ngoài.
Một đoàn người vừa đi vòng qua hòn non bộ, đột nhiên có một nữ lang yểu điệu thướt tha mặc áo mỏng màu xanh nhạt từ sau hòn non bộ chạy ra. "Điện hạ..." Đôi mắt nàng ta long lanh nhìn Thái tử, nhưng khi phát hiện bên cạnh Thái tử có người ngoài, liền hoảng hốt hành lễ, vội vàng xoay người chạy đi.
Kỷ Vân Chi nhìn bóng lưng nữ tử chạy xa, trong lòng rất ngạc nhiên - trên đời này vậy mà có người không sợ lạnh như thế!
Thái tử có chút bất đắc dĩ, cười khổ: "Để tẩu tẩu chê cười rồi."
Kỷ Vân Chi cùng Lục Huyền lên xe ngựa về phủ, Lục Huyền mới nói với nàng: "Nữ nhân vừa rồi, là Triệu Bảo Mai."
Kỷ Vân Chi cảm thấy cái tên này rất quen tai, suy nghĩ một chút, liền nhớ ra - trưởng nữ của Minh Lệ trưởng công chúa, đích tỷ của Triệu Bảo Hà.
Nàng có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng hành động tranh sủng như vậy sẽ không phải là người có thân phận như Triệu Bảo Mai làm.
Nàng ngẩng đầu phát hiện Lục Huyền đang nhìn mình, dường như đang chờ câu trả lời của nàng. Kỷ Vân Chi nghĩ nghĩ, nói: "Xem ra bên cạnh Thái tử điện hạ cạnh tranh cũng khá... khốc liệt."
Kỷ Vân Chi lại hỏi: "Thái tử điện hạ có rất nhiều thiếp thất sao?"
"Bốn năm mươi người."
Kỷ Vân Chi tưởng tượng một chút, thầm nghĩ trong lòng: Vậy Thái tử có thể phân biệt rõ nữ nhân của mình ai là ai không?
Nhưng Kỷ Vân Chi từng nghe nói Thái tử những năm trước đây bên cạnh không có nhiều nữ nhân như vậy, chỉ là con trai liên tiếp c.h.ế.t yểu, áp lực về con nối dõi khiến nữ nhân bên cạnh hắn ngày càng nhiều, có người do chính hắn nạp, cũng có người do Hoàng thượng và Thái hậu lần lượt ban cho. Nhưng dù vậy, Thái tử cũng chỉ có Tạ Chiêu là con trai duy nhất.
Hôm nay đi tới đi lui một chuyến Đông cung, Kỷ Vân Chi ngồi xe ngựa khiến cả người mệt mỏi. Vốn định đến chỗ Lục Thiện Hòa xem thử, cũng không còn sức, buổi tối liền nghỉ ngơi sớm.
Nàng vừa chạm gối liền bị Lục Huyền đánh thức. Kỷ Vân Chi mơ màng gục ở trên vai Lục Huyền, cả người mềm nhũn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Lục Huyền bảo nàng gọi ca ca, nàng cũng ngoan ngoãn nghe theo, nằm nhoài trong lòng hắn gọi một tiếng lại một tiếng.
Lục Huyền thấy nàng mệt mỏi, chỉ làm hai lần liền buông tha nàng, để nàng nghỉ ngơi sớm.
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Chi đi tìm Lục Thiện Hòa.
Nàng từ xa nhìn thấy Lục Thiện Hòa ngồi ngẩn ngơ trong sân, nhìn về phía xa xăm.
"Thiện Hòa?" Kỷ Vân Chi đi tới, vẫy tay trước mặt nàng, "Đang nghĩ gì vậy?"
Lục Thiện Hòa hoàn hồn, lập tức nở nụ cười, nói: "Đang nghĩ sắp phải chuyển ra ngoài rồi. Muội còn chưa từng rời khỏi nhà."
Kỷ Vân Chi ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng nói: "Đó là không nỡ, hay là mong đợi?"
"Đều có." Lục Thiện Hòa cúi đầu.
Kỷ Vân Chi quan sát thần sắc của nàng, nhận ra sự lo lắng bất an của nàng. Kỷ Vân Chi nhớ tới sự sợ hãi của bản thân trước khi xuất giá, nàng nắm lấy tay Lục Thiện Hòa, ôn nhu an ủi: "Sẽ ổn thôi. Sẽ ngày càng tốt hơn."
Lâu sau, Lục Thiện Hòa khẽ "ừm" một tiếng.
Mấy ngày tiếp theo, Kỷ Vân Chi gần như mỗi ngày đều đến bầu bạn với Lục Thiện Hòa, cùng nàng thêu áo cưới, giúp nàng thu dọn đồ cưới.
Tỷ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nàng ấy sắp phải rời khỏi Lục phủ, sau này không thể ngày ngày gặp mặt, Kỷ Vân Chi cũng có chút không nỡ.
Hôm nay, Kỷ Vân Chi lại ở chỗ Lục Thiện Hòa đến khi mặt trời lặn, mới trở về Thừa Phong viện.
Trong thư phòng, Trường Hà vừa lau giá sách, vừa hỏi Thanh Sơn: "Nhị gia không phải nói muốn chuyển đến thư phòng cho tiện xử lý công vụ sao? Đã nửa tháng rồi, đừng nói là chuyển đến, một lần cũng chưa đến ngủ lại."
Thanh Sơn cũng có chút bất ngờ, dù sao thì Nhị gia luôn nói một là một, hai là hai, càng sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý. Chỉ là hắn không lộ ra ngoài mặt, trầm ổn nói: "Nhị gia tự nhiên có lý do của Nhị gia."
Trường Hà đột nhiên từ cửa sổ đang mở nhìn thấy Lục Huyền đang đi tới, Trường Hà nhướn mày, lập tức cười nói: "Giờ này còn tới, Nhị gia tối nay là muốn nghỉ lại thư phòng rồi!"