Một Tờ Hôn Thư - Lục Dược

Chương 2




“Con muốn chuyển đi đâu?” Lão phu nhân sửng sốt, “Chẳng lẽ Lục gia chúng ta không chứa nổi con hay sao!”

Kỷ Vân Chi ngoan ngoãn nhìn lão phu nhân, không trả lời ngay, im lặng một lát, rồi dịu dàng nói: “Di nãi nãi, con sẽ thường xuyên về thăm người.”

Con người dịu dàng như mây, giọng nói ôn hòa như nước, nhưng đáy mắt lại kiên định.

Tô thị không vừa mắt nàng, Kỷ Vân Chi tuyệt đối sẽ không gả cho Lục Kha làm con dâu của Tô thị.

Còn về Lục Nguyên, Kỷ Vân Chi ghét bị người khác tính kế, nên sẽ không để kẻ xấu toại nguyện.

Nam nhân trên đời nhiều vô số kể, chẳng lẽ nàng nhất định phải gả cho nhà họ Lục sao? Hơn nữa, nàng cũng không nhất thiết phải lấy chồng để tìm kiếm nơi nương tựa. Nàng có thể tự nuôi sống bản thân, một mình cũng có thể sống tốt.

·

Kỷ Vân Chi vừa nghĩ đến chuyện hôm qua, vừa đi về phía chỗ ở của lão phu nhân. Mang theo nha hoàn Nguyệt Nha Nhi.

Nàng sống ở dãy phòng phía sau Hạc Thanh Đường của lão phu nhân, đi qua vườn hoa và hành lang là đến nơi.

Kỷ Vân Chi bước qua cửa, nhìn thấy Lục Nguyên đang đứng đó với vẻ mặt lo lắng.

Thấy nàng, Lục Nguyên sải bước về phía nàng.

Kỷ Vân Chi chậm rãi lùi lại nửa bước, mỉm cười chào hỏi: “Tứ gia.”

Nghe nàng thay đổi cách xưng hô, Lục Nguyên sững người. Kỷ Vân Chi từ nhỏ đã giống như các cô nương khác trong nhà họ Lục, gọi hắn và Lục Kha là tứ ca, tam ca.

Lục Nguyên luống cuống giải thích: “Ta thật sự không biết lúc đó muội ở Tiễn Vân Các, là một tiểu nha hoàn bảo ta qua đó, tiểu nha hoàn đó…”

“Ta biết.” Kỷ Vân Chi mỉm cười cắt ngang lời hắn.

Kỷ Vân Chi đã biết mục đích của kẻ đứng sau chuyện này, hà tất phải tự tìm phiền phức, truy tìm kẻ chủ mưu? Tìm ra thì được gì chứ? Nàng là khách tá túc ở đây từ nhỏ, ai có thể làm chủ cho nàng? Di nãi nãi đối xử tốt với nàng, nàng cũng không muốn di nãi nãi vì nàng, một người ngoài mà gia đình lục đục.

Người ta phải nhìn về phía trước, trước mắt nên nhanh chóng giải quyết dứt khoát, rời đi càng sớm càng tốt mới là điều quan trọng nhất.

Lục Nguyên mơ hồ hiểu ý của Kỷ Vân Chi. Nhưng hắn vẫn đứng chắn trước mặt nàng, không chịu nhường đường.

“Muội thật sự không muốn sao? Ta…” Tim Lục Nguyên bỗng nhiên đập loạn xạ, “Ta, ta…”

Hắn từ nhỏ đã mắc tật này, mỗi khi căng thẳng là nói lắp. Vậy mà lúc này lại nói lắp trước mặt Kỷ Vân Chi, khiến cả khuôn mặt hắn đỏ bừng.

“Ta, ta… ta biết!” Hắn phải nắm chặt tay, cắn môi để kiềm chế tật nói lắp, “Học thức, dung mạo, thân, thân phận ta đều không bằng tam ca, còn, còn mắc bệnh…”

Kỷ Vân Chi lắc đầu: “Tam gia là người tài giỏi, tứ gia cũng xuất chúng hơn người. Câu dài nói không trôi chảy thì tính là bệnh gì? Ta khi tức giận không chỉ nói không trôi chảy, mà còn không nói được một chữ nào đấy!”

Hai người nhìn nhau cười, sự ngượng ngùng của Lục Nguyên cũng vơi đi phần nào.

“Lời ta nói hôm qua đều là thật lòng, ở Lục gia hơn mười năm nay, đã sớm coi người nhà họ Lục như người thân, cũng thật sự coi tứ gia như ca ca từ nhỏ. Không thể nhận lời phu nhân, không phải vì tứ gia không tốt. Mà là ta không có ý đó.” Kỷ Vân Chi nói thẳng lời từ chối. Nàng nhìn thẳng vào mắt Lục Nguyên, “Chắc hẳn tứ gia cũng vậy, chỉ coi ta là muội muội.”

Lục Nguyên có chút cứng nhắc gật đầu.

Hắn nhìn Kỷ Vân Chi đi lướt qua mình, đột nhiên rất muốn hỏi một câu: Vậy tam ca thì sao? Muội thật sự cũng coi tam ca là ca ca sao?

Nha hoàn trong phòng lão phu nhân thấy Kỷ Vân Chi đi tới, liền vén rèm lên đón nàng vào.

Kỷ Vân Chi xách váy bước qua ngưỡng cửa, bước chân dần dần nhẹ nhàng chạy về phía lão phu nhân Lục gia, một tiếng “di nãi nãi” ngọt ngào, lập tức khiến đôi mày đang nhíu chặt của lão phu nhân giãn ra.

Lão phu nhân kéo Kỷ Vân Chi ngồi xuống giường, sờ sờ y phục của nàng, trách mắng: “Trời lạnh rồi, cũng không biết mặc dày hơn một chút!”

“Vâng! Ngày mai con sẽ mặc hai lớp áo!” Kỷ Vân Chi không cãi lại rằng mình không lạnh, chỉ thuận theo lời lão phu nhân.

Lão phu nhân ngừng cười, thở dài, nói: “Ban đầu ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cho qua chuyện này, nhưng có người không muốn bỏ qua, muốn gán ghép con một cách bừa bãi, ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con!”

Kỷ Vân Chi sợ nhất điều này.

Nàng vội vàng nói: “Di nãi nãi thương con, chuyện này cứ bỏ qua đi ạ! Dù sao con cũng phải rời khỏi Lục gia, hà tất phải thêm phiền phức. Di nãi nãi, sớm muộn gì con cũng phải đi mà.”

“Con…” Lão phu nhân nhìn đứa trẻ mình nuôi lớn, bỗng nhiên nghẹn lời. Bà quả thật có ý muốn tác hợp Lục Kha và Kỷ Vân Chi. Dù sao chỉ có gả vào Lục gia, mới có thể bảo vệ đứa trẻ đáng thương này bên cạnh mình mãi mãi.