Một Tờ Hôn Thư - Lục Dược

Chương 116




Tin tức Kỷ Vân Chi nghe được không sai, tiệc mừng xuân hôm nay chủ yếu là để chọn vợ cho các hoàng tử. Nàng yên lặng ngồi một bên, chuyên tâm ăn điểm tâm trong cung, ngoan ngoãn làm nền.

Hoàng hậu đánh giá mấy vị tiểu thư được chọn, quan sát cử chỉ của các nàng. Ánh mắt Hoàng hậu đảo qua, vô tình liếc thấy Kỷ Vân Chi đang ăn một đĩa bánh Vân Phiến, thấy nàng ăn rất ngon lành. Hoàng hậu do dự một chút rồi lấy một miếng bánh Vân Phiến trên bàn tiệc trước mặt mình nếm thử.

Cũng chỉ vậy thôi?

Hoàng hậu tiếp tục nói chuyện với mấy vị tiểu thư vừa ý, mỗi lần ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Vân Chi, đều thấy nàng đang ăn, vẻ mặt chăm chú, ăn cái gì cũng thấy ngon.

Hoàng hậu nghĩ đến Lục Huyền, tên cổ hủ đó, lại cưới được một vị phu nhân như vậy, không khỏi bật cười.

Ôn Tú vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt Hoàng hậu, nàng rất nhanh phát hiện ra Hoàng hậu mấy lần nhìn về phía Kỷ Vân Chi.

Ôn Tú nhíu mày.

Không chỉ Ôn Tú, trong trường hợp này hôm nay, biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu, không ít người phát hiện ra Hoàng hậu đã nhìn Kỷ Vân Chi mấy lần.

Giữa bữa tiệc, mọi người túm tụm năm ba người cùng nhau đi đến Tú Lệ viên thưởng hoa, Kỷ Vân Chi cũng rửa tay, đứng dậy đi dạo trong vườn.

Nguyên Bình công chúa từ sau núi giả nhảy ra, dọa Kỷ Vân Chi giật mình, theo bản năng lùi lại nửa bước.

“Sợ rồi chứ gì? Ha ha ha.” Nguyên Bình công chúa cười ha hả.

Kỷ Vân Chi cười ngọt ngào.

Mặc dù vì chuyện lần trước, nàng và Nguyên Bình công chúa, Nguyên Uyển công chúa đều có chút giao tình. Nhưng hai vị công chúa này quả thật ngang ngược, tuy có chút giao tình, Kỷ Vân Chi cũng phải cẩn thận, kẻo lại không cẩn thận bị đẩy xuống nước.

Nhưng hôm nay chỉ thấy Nguyên Bình công chúa, không thấy Nguyên Uyển công chúa, hai vị công chúa không tụ tập cùng nhau, hẳn là sẽ yên ổn hơn không ít.

“Đi, chúng ta đi dạo bên kia.” Nguyên Bình công chúa xoay người.

Kỷ Vân Chi đi theo.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, Nguyên Bình công chúa cười nói: “Vừa rồi Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi có biết không?”

Kỷ Vân Chi kinh ngạc nhìn Nguyên Bình công chúa, hỏi: “Có phải ta đã làm sai điều gì không?”

“Đó thì không có. Chỉ là Hoàng hậu nhìn ngươi ăn, rồi cũng ăn không ít thứ. Ha ha.”

Kỷ Vân Chi thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra Kỷ Vân Chi đã cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu mấy lần. Ban đầu nàng không biết, sau đó nhận ra cũng chỉ giả vờ như không biết.

Hai người đi về phía trước không bao lâu, đột nhiên gặp Hoàng đế cùng đoàn tùy tùng.

Kỷ Vân Chi cùng Nguyên Bình công chúa quỳ xuống bên đường hành lễ, không dám nhìn nhiều.

Hoàng đế đang nói chuyện với người bên cạnh, không dừng lại, trực tiếp đi về phía trước. Đợi đoàn người đi qua, Kỷ Vân Chi cùng Nguyên Bình công chúa đứng dậy.

“Tụng Yêm, lần này ngươi đến Hử Châu, nhất định phải gọi Khổng Hưng Sinh trở về!”

Kỷ Vân Chi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện bên cạnh vị thiên tử mặc hoàng bào, chính là Lục Huyền.

Hử Châu? Kỷ Vân Chi thầm đọc địa danh này trong lòng. Lục Huyền muốn đến Hử Châu sao?

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem mẫu đơn.” Nguyên Bình công chúa hứng thú bừng bừng kéo Kỷ Vân Chi đi.

Mẫu đơn trong cung nở rất đẹp, đủ loại sắc màu đua nhau khoe sắc. Kỷ Vân Chi bước vào Mẫu Đơn viên, thưởng thức những bông mẫu đơn quý giá này.

Một tiểu cung nữ vội vàng chạy tới, ghé vào tai Nguyên Bình công chúa nói nhỏ mấy câu.

“Nguyên Uyển, đồ ngu ngốc!” Nguyên Bình công chúa dậm chân.

Nghe thấy là chuyện liên quan đến Nguyên Uyển công chúa, Kỷ Vân Chi biết ý làm như không nghe thấy, tuyệt đối không xen vào.

Nguyên Bình công chúa hết hứng thú thưởng hoa, cáo từ Kỷ Vân Chi, bước nhanh rời đi.

Kỷ Vân Chi lại không đi, mà ở lại Mẫu Đơn viên, tiếp tục thưởng thức mẫu đơn. Cung nhân trồng hoa có mặt ở khắp nơi, thấy Kỷ Vân Chi có hứng thú, liền chủ động đến giới thiệu cho nàng.

Kỷ Vân Chi chăm chú lắng nghe, nghĩ đến việc về nhà cũng sẽ trồng hoa cỏ.

“Muốn trồng mẫu đơn cho đẹp cũng không…” Cung nhân đột nhiên im bặt, lui về phía sau nửa bước, quỳ xuống hành lễ.

Kỷ Vân Chi nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy Lục Huyền đang đi về phía bên này. Nàng hơi sững sờ, chậm rãi xoay người lại. Đợi Lục Huyền đến gần, nàng ngoan ngoãn gọi: “Nhị gia.”

Lục Huyền hỏi: “Sắp đến sinh nhật nàng rồi phải không?”

Kỷ Vân Chi kinh ngạc không biết sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này, nàng gật đầu.

Lục Huyền nói: “Nàng chuẩn bị trước đi, đến lúc đó sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ.”

Kỷ Vân Chi lập tức hiểu ra, đây là muốn nhân dịp sinh nhật nàng, mời phu nhân của các vị đại thần, tạo dựng mối quan hệ.

Nàng nghiêm mặt lại, nghiêm túc gật đầu, rồi hỏi: “Vâng. Vậy cần mời những ai ạ?”

Lục Huyền nói ra mấy cái tên.

Mỗi lần hắn nói một cái tên, Kỷ Vân Chi liền mấp máy môi đọc thầm một lần để ghi nhớ.

Lục Huyền nhìn đôi môi nàng lúc mở lúc khép, nói xong bảy, tám cái tên, hỏi: “Nhớ hết chưa?”

Kỷ Vân Chi nhớ lại một lượt trong đầu, xác định không sót ai, nghiêm túc gật đầu.

“Những người khác nàng tự xem xét mà mời.”

“Vâng.”