Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 9: Tranh thủ từng phút




Bánh macaron đầy màu sắc sặc sỡ cùng mùi trà lavender dịu nhẹ thoang thoảng trong phòng, trùng hợp cô chỉ yêu cầu một cốc nước lọc nhưng thư ký lại mang lên những thứ trùng hợp là điểm tâm yêu thích của cô, chỉ là cô không có cảm giác thèm ăn lúc này cho lắm.

“Ngài có yêu cầu gì chất liệu, vải may đặc biệt nào không?”

Ánh hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối ngày chen chúc nhau rọi vào căn phòng hắt lên hình bóng mảnh mai của người con gái.

Mái tóc màu vàng bạch kim hứng nắng, toả sáng lấp lánh như nữ thần chốn cổ tích.

Ôn Hạo Hiên nhìn bánh trà hắn mang đến được cô đặt xa một góc không đoái hoài một lần tâm liền chững xuống.

“Không có gì đặc biệt!”

Ôn Hạo Hiên không thích vải lanh và những chất liệu tweed, âu phục của anh phải ưu tiên mềm và thoáng không dễ nhăn.

Mộng Dao Y cắm cúi viết.

Vải cashmere hoặc cotton kết hợp rayon.

Có hoạ tiết nào ngài yêu thích hoặc ghét không?

Hắn biết bọn họ đang cố gắng trao đổi công việc nhưng cô không thể cho hắn một cái nhìn giao tiếp được sao? Cô là cái máy chép, máy đặt câu hỏi à?

“Không có!”

Ôn Hạo Hiên không thích hoạ tiết plaid, kiểu dáng phải đơn giản, không cần quá thời thượng hay kiểu cách.

Hoạ tiết pinstripe, kiểu áo vest ba nút phù hợp với chiều cao, ve áo truyền thống toát lên vẻ đẹp cổ điển nam tính, sắc sảo. Mộng Dao Y đã khắc họa sơ qua trên giấy, tưởng tượng lúc hắn mặc sẽ nổi bật như nào.

“Màu sắc thì sao?”

“Tuỳ em!”

“Màu xanh navy thì sao? Hoặc màu đỏ rượu đang là xu hướng!”

“Cũng được đấy!”

Nhận được câu trả lời tuỳ hứng, Mộng Dao Y không hài lòng, đánh mắt lên.

“A, giờ em mới nhìn vào tôi rồi à?” Ôn Hạo Hiên mỉm cười như hoa gặp xuân, đầy dịu dàng và ôn nhu.

Mộng Dao Y tiếp tục làm con đà điểu cúi gầm mặt xuống, che dấu cái tâm đang nhảy loạn của mình.



Ôn Hạo Hiên kị nhất những tông màu sáng như trắng, kem hoặc xanh càng không thể nào mặc những gam màu nóng trội như đỏ cả, tủ quần áo đi làm hoặc đời thường đều chỉ có những màu tối và trung tính y hệt tính cách trầm lặng của hắn.

Nếu Mộng Dao Y may cho hắn những bộ vest màu trắng hoặc đỏ, cô thực sự không biết Ôn Hạo Hiên còn giữ cái vẻ ‘cười thân thiện’ kiểu đấy nữa không?

Vẻ ngoài Ôn Hạo Hiên rất cuốn hút, gương mặt góc cạnh tràn đầy ý vị phương Đông, lông mày đậm như mực, đôi mắt một mí sắc bén mang khí thế một bậc quân vương, với chiều cao mét 9 cùng hình thể tam giác ngược, dù hắn có mặc bao rác lên người cũng sẽ trở thành xu hướng mà không phải ai cũng dám bắt chước.

Mộng Dao Y định kết thúc cuộc trao đổi ở đây, cô không hiểu Ôn Hạo Hiên cứ nhất quyết phải gặp nhà thiết kế chính làm gì khi ý kiến của hắn đều là cũng được và tuỳ. Thái độ của hắn càng lúc càng vượt qua ngoài dự đoán, chính vì thế Mộng Dao Y không khỏi đề phòng giữ khoảng cách với hắn hơn.

“Em không lấy số đo của tôi?”

“Tôi sẽ liên hệ với nhà thiết kế cũ của ngài để lấy thông tin!”

“Dạo gần đây tôi nghĩ mình gầy đi, số đo sợ rằng đã thay đổi không ít, tôi nghĩ em vẫn nên lấy số liệu thực tế từ mẫu thì tốt hơn!”

Ôn Hạo Hiên nói xong tự giác đứng dậy, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, bàn tay to lớn cùng khớp ngón tay mảnh khảnh trực tiếp cởi cà vạt, tiếp đến là cởi hai nút áo trên ra, yết hầu nam tính và quyến rũ không có thứ gì che đậy.

Mộng Dao Y vẫn cố gắng không nhìn thẳng, cô lén lút nuốt nước bọt, nếu đổi lại là người con gái khác sợ rằng sẽ trồng đầy hoa si rồi.

“Vậy xin phép…”

Đây chỉ mang tính chất công việc, Mộng Dao Y tỉnh táo lại đi! Coi như là lấy số đo của ma nơ canh thôi.

Sự hiện diện của Ôn Hạo Hiên quả thật không thể làm lơ, khí thế của hắn như muốn áp đảo nuốt chửng lấy cô.

Khoảng cách bọn họ rất gần, hơi thở như có như không va chạm với nhau, da thịt không tránh được tiếp xúc, không biết có phải cô tưởng tượng không nhưng khi cô lợi dụng việc ghi chép cách xa hắn một chút thì khi quay lại khoảng cách lại gần hơn.

Mộng Dao Y càng lúc càng rối loạn, chuyển hướng ra đằng sau lưng hắn. Ít nhất cũng tránh được tầm mắt khó đoán kia.

“Chúng ta đi ăn tối nhé?”

Ôn Hạo Hiên làm lơ sự nỗ lực của cô, đột ngột quay ra, đem cô doạ gần chết.

“Cẩn thận!”

Mộng Dao Y loạng choạng bởi hành động không báo trước từ hắn, nhưng bất ngờ hơn nữa là một cánh tay rắn rỏi đang đặt qua eo của cô, mạnh mẽ và bá đạo giam cô trong lòng, cô run rẩy, mơ hồ cảm nhận được ánh mắt không kiêng dè kia đang nhìn thẳng xuống khuôn mặt cô, một ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt tất cả.

Khoảnh khắc thân thể dính lấy nhau, xúc cảm động chạm ấm áp, khiến trái tim của cả hai như muốn rớt xuống dưới chân.

Hắn mất quá nhiều thời gian mới nhận ra cô là người duy nhất trên đời vì hắn mà khóc, mà cười và cũng vì sống.



Hắn tự hỏi liệu cô có thể bỏ qua cho trái tim đã rung động muộn vì cô không?

“Tôi lấy số đo xong rồi, còn về việc ăn tối, thứ lỗi tôi bận việc khác rồi!”

Chiều hoàng hôn vụt tắt, nhường cho màu sắc của ban đêm.

Mộng Dao Y rời khỏi văn phòng hắn với tâm trạng mờ mịt.

Số đo của người đàn ông đó trong trí nhớ của cô hoàn toàn không thay đổi kể cả một phân.

Qua cuộc gặp mặt ngắn vừa rồi cô chấp nhận rằng bản thân không thể buông bỏ hắn. Cơ thể lẫn tiềm thức chỉ vì một ánh nhìn thôi cũng đủ điên loạn.

Chỉ mất một giây để yêu, và mất cả đời người để mong được sánh bước cùng hắn.

Người đàn ông tên Ôn Hạo Hiên chính là vết sẹo trên người cô. Nó xấu xí và đau đớn nhưng lại không nguyện xoá bỏ hoặc vốn dĩ đã không thể xoá bỏ được.

Không chỉ riêng Mộng Dao Y phiền muộn, phía bên Ôn Hạo Hiên chật vật không kém.

Là vì khung thời gian thay đổi nên tâm ý của cô cũng thay đổi sao?

Mộng Dao Y không có cái gì gọi là yêu điên cuồng vì hắn hết, cô coi hắn như nam nhân lạ cần đề phòng vậy, hắn không còn mị lực gì nữa sao?

“Muốn bỏ cuộc chưa?” Ly rượu của Ôn Hạo Hiên vừa vơi đi liền được Lạc Di Nhiên rót vào.

Anh là người đầu tiên đứng ra phản đối chuyện tình này, Mộng Dao Y dù nhìn ngang hay nhìn dọc cũng không thấy có điểm gì phù hợp với Ôn Hạo Hiên hết.

“Lạc Di Nhiên, tôi sẽ yêu cô ấy cho đến hết cuộc đời!”

Động tác rót rượu dừng lại, anh ở bên cạnh hắn đã lâu, chuyện tình cảm nam nữ dường như không có điểm gì đáng nhắc đến, anh không ngờ đứng trước Mộng Dao Y, Ôn Hạo Hiên lại giống kẻ điên tình mà dâng giang sơn và bản thân lên cho mỹ nhân chà đạp vậy.

Đúng là yêu vào ai cũng thành kẻ điên hết.

Ôn Hạo Hiên hết thuốc chữa rồi!

“Cứ ở đấy mà gặm nhấm tình yêu lâm li bi đát của cậu đi!”

“Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên đến bày tỏ trực tiếp với cô ấy không? Để cô ấy biết tôi khao khát có cô ấy đến nhường nào…”

Ôn Hạo Hiên nói năng càng loạn ngôn, cuối cùng cũng để rượu đánh gục, lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Lạc Di Nhiên tự dưng thấy e dè trước tình cảm cuồng si của hắn ta, một kẻ nghiện sẽ làm mọi cách để được say thuốc, không biết Mộng Dao Y sau này sẽ cảm thấy bất hạnh hay may mắn đây?