Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 33: Thiên trường địa cửu




Sáng ngày thứ hai đầu tuần, thời tiết bất chợt đổ mưa to, sai lệch với dự báo thời tiết trước đó, các nhân viên văn phòng đều mang bộ dạng khó chịu, chật vật, âu phục, váy vóc công sở đều không tránh kịp nước mưa xối xả, họ vừa tất bật chấm công vừa chỉnh trang đầu tóc quần áo trên người.

Ở một góc sảnh công ty, Mộng Dao Y loay hoay tắt mở điện thoại, mục đích cô đến đây là để gặp Ôn Hạo Hiên, nhưng khi bước chân vào rồi lại khó khăn gọi điện cho hắn.

Khi Mộng Dao Y nghe câu chuyện phía sau từ Lạc Di Nhiên, cô không hề đổ lỗi hay nghĩ nguyên nhân đều là Ôn Hạo Hiên, vì bọn họ chưa từng có cuộc nói chuyện đúng nghĩa nên hắn cứ cố chấp nhận hết trách nhiệm về mình.

Nếu cảm thấy có lỗi như vậy sao không có gan đứng trước mặt cô biện minh mà xin lỗi đi!

Nếu gặp rồi thì Mộng Dao Y phải nói gì? Nói rằng đó không phải lỗi của hắn, cô tha thứ thứ cho hắn rồi sao nữa?

Với những suy nghĩ vụn vặt ngổn ngang, Mộng Dao Y ngồi đó đã gần 2 tiếng, ít nhiều cũng thu hút chú ý của vài bộ phận nhân viên.

Một mỹ nhân sành điệu an tĩnh ngồi ở dưới sảnh công ty họ.

“Cô Mộng?”

Bắt gặp Mộng Dao Y, Tư Minh Triết hồ hởi chạy đến hỏi han, gần đây tâm trạng sếp lớn căng hơn cả dây đàn, nhân viên cấp dưới bọn hắn ai nấy cũng đều nơm nớp sợ sệt dây đàn có ngày đứt. Sự xuất hiện của Mộng Dao Y chính là liều thuốc an thần nha!

“Cô Mộng đến gặp Ôn tổng phải không? Hôm qua là cuối tuần không biết lý do gì ngày ấy chạy đến công ty không ngại vẽ việc mà cắm đầu làm, đến giờ vẫn còn vật lộn bên trong phòng làm việc!”

“Anh ấy…” chắc là mệt lắm.

Nửa câu sau Mộng Dao Y nuốt xuống cổ họng.

“Vất vả lắm tôi mới kéo được Ôn tổng đi dùng bữa sáng, cô Mộng đã ăn chưa? Đi cùng chúng tôi nhé, Ôn tổng cũng sắp xuống rồi!”

“Hả, tôi không…”

Chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời từ chối của Mộng Dao Y.

“Là Ôn tổng!”

Điện thoại của sếp lớn, Tư Minh Triết không dám chậm trễ lập tức ấn nghe, không biết đầu dây bên kia nói gì mà Tư Minh Triết liền chuyển biến trông có vẻ gấp gáp.

“Ôn tổng hiện tại đang bị kẹp thang máy, tôi phải gọi kỹ thuật đến xem sao!”

“Ôn Hạo Hiên bị kẹt thang?”

Không chờ Mộng Dao Y có thời gian sửng sốt, một tiếng ầm đinh tai nổ ra cùng lúc là tiếng hét thất thanh của mọi người.

“Thang máy rơi rồi!!! Thang máy rơi!!!”

Con ngươi Mộng Dao Y mở lớn, trong đầu trống rỗng không thể nghĩ thêm, hai đôi chân vô thức chạy nhanh đến nơi có âm thanh hỗn loạn đó.

“Làm sao bây giờ tôi nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng 13 hình như nó rơi tự do xuống rồi?”



“Có ai ở trong không biết?”

“Trời ơi đây là thang máy dành riêng cho Ôn tổng nếu có thì chỉ có ngài ấy thôi!”

“Sao kỹ thuật làm gì mà không thấy mặt mũi thế hả?”

“Ai đó gọi cấp cứu đi!!”

Tim của Mộng Dao Y như muốn ngừng đập, ký ức về đêm hôm cô nhận được điện thoại thông báo xác nhận thân nhân tử vong liền hiện ra ngay trước mắt.

Không được kiếp này cô không muốn mất hắn thêm một lần nào nữa!

Mộng Dao Y điên cuồng chen lấn vào đám đông hỗn loạn.

“Ôn Hạo Hiên, anh có ở đấy không? Ôn Hạo Hiên…Ôn Hạo Hiên?”

Xin anh, làm ơn đừng xảy ra bất cứ chuyện gì!

“Tránh ra, mau tránh đường, đội cứu hộ đến rồi! Cô Mộng, cô lùi lại đi đã!”

Mộng Dao Y không dám chậm trễ lui xuống để đoàn cứu hộ công tác, cô run rẩy chờ đợi phải nhờ Tư Minh Triết giữ mới đứng nổi, nghẹn ngào nói không nên lời: “Anh ấy…anh ấy…”

“Không sao đâu, thang máy ở đây đều thiết kế với trang bị an toàn nhất, dù tình huống xấu nào cũng đảm bảo người sử dụng được an toàn.”

Tư Minh Triết ra sức vỗ về Mộng Dao Y, cũng là chấn tĩnh bản thân mình.

Đội cứu hộ phát huy năng lực làm việc, từng nấy phút giây đó đều đem tinh thần Mộng Dao Y treo lên mà giày xéo.

“Mở rồi, mở rồi kìa!”

“Tiên sinh có bị thương ở đâu không? Có ai đi cùng với ngài không?” Đội cứu hộ xác định tình hình bên trong.

Mộng Dao Y loáng thoáng nghe được âm giọng bình ổn của Ôn Hạo Hiên, trái tim thấp thỏm của cô mới đặt về đúng chỗ.

Cô không muốn chờ, càng không muốn bỏ lỡ thêm lần nào nữa.

“Y Y?”

So với việc rơi thang máy, Ôn Hạo Hiên ngạc nhiên hơn khi thấy Mộng Dao Y ở đây. Khuôn mặt của cô toát lên nỗi khiếp đảm, ánh mắt đỏ lừ ngấn nước, run rẩy như vừa mới vớt từ dưới nước lạnh. Ôn Hạo Hiên sa sầm mặt mày, thằng chó nào làm cô ra bộ dạng này? Còn nữa Tư Minh Triết, cậu nghĩ cậu đang ôm ấp ai thế???

Mộng Dao Y thấy người cái liền gấp gáp bổ nhào về phía hắn, hai con ngươi hận không thể trở thành máy X-quang dò từ đầu đến chân chỉ khi thấy hắn không bị thương gì mới nắm chặt tay hắn, đột ngột ngỏ lời: “Ôn Hạo Hiên, chúng ta kết hôn đi!’

oOo



Thang máy chuyên dùng cho Ôn tổng mất nửa ngày để sửa chữa, không có thiệt hại gì về người, nhân viên công ty vẫn an tâm làm việc như bình thường chỉ là có chút sôi nổi hơn thôi, mà không, phải là rất rất rất sôi nổi mới đúng.

Nếu không có Mộng Dao Y bên cạnh, Ôn Hạo Hiên thực sự rất muốn đưa tay vả mặt mình một phát.

Đây không thể là mơ đúng không? Không phải rồi, hắn có thể mơ đẹp như thế sao? Chẳng lẽ là thật? Là sự thật ư?

“Ôn Hạo Hiên, đau!”

Từ lúc Mộng Dao Y mở miệng cầu hôn, Ôn Hạo Hiên chưa từng buông tay cô lấy một lần, hơn nữa càng lúc càng nắm chặt hơn, chặt đến đau.

Ôn Hạo Hiên nghe vậy cũng không bỏ ra, chỉ nới lỏng một chút đảm bảo cô không đau nữa, bây giờ hắn rất bất an.

“Y Y, em không được nuốt lời, tất cả nhân viên ở đó đã làm chứng rồi. Anh…anh cũng đã đồng ý nếu như em không cưới anh…anh sẽ làm trò cười cho thiên hạ, thanh danh của anh sẽ bị bôi xấu, sẽ không dám gặp ai nữa, sẽ nhảy lầu thật đó!!!”

Ôn Hạo Hiên với một bộ dạng sợ bị phụ lòng liền khẩn thiết lấy cái chết ra đe doạ.

Là lời ngỏ bộp chộp và lời đồng ý hấp tấp.

“Anh có cần thời gian suy nghĩ không? Nếu bây giờ anh từ chối thì cũng…”

“Không! Anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, ngàn vạn lần đồng ý, anh muốn gả cho em!!!”

Gả cho cô?

Mộng Dao Y phì cười, nỗi thấp thỏm lo sợ vừa rồi nhanh chóng được hạ xuống.

“Được, gả cho em, em trách nhiệm nuôi anh!”

Ôn Hạo Hiên không cảm thấy gì là mất mặt, kéo cô ngồi xuống ghế, một chân hắn quỳ xuống, ngang tầm với cô.

“Lẽ ra đàn ông như anh nên mở lời trước, nhưng quyết định ngày hôm nay của em, anh sẽ không để em phải hối hận dù chỉ là một giây. Cuộc đời vô vị này, anh xin được giao phó cho em, bất kể em đối xử với anh ra sao, đừng cảm thấy có lỗi, đừng đau lòng, đừng nể nang vì anh sẽ chấp nhận hết tất cả từ em!

Mộng Dao Y, anh yêu em, đồng ý kết hôn là vì yêu không vì gì khác, xin hãy để anh đi đến thiên trường địa cửu cùng em!”

Ôn Hạo Hiên tha thiết bày tỏ cũng là lời cầu xin, cô chỉ cần ban cho hắn một đặc ân hắn sẽ dùng cả đời để chứng minh.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mộng Dao Y được tay của hắn nâng niu và bao bọc. Không ai có thể đoán trước tương lai về sau, kết cục của việc rẽ vào hướng này như thế nào cô không biết, nhưng cô chắc chắn mình sẽ hối hận nếu không đi vào con đường này.

Mộng Dao Y dù có chuyển kiếp bao nhiêu lần đi chăng nữa cô vẫn muốn ở bên hắn không đổi, thay vì gặm nhấn những thương tổn ở tiền kiếp, cô chọn cách giả ngu mà quên đi.

“Ôn Hạo Hiên, em rất sẵn lòng!”

Cùng anh đi đến thiên trường địa cửu!

Ngay từ giây phút đầu tiên, cô biết chắc hắn sẽ nắm sinh mệnh của cô.