Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 48: Nghịch Chuyển




Khoa khựng người lại trong chốc lát, im lặng thu tay lại. An thoáng thở phào, cậu giả vờ cuộn người đau đớn, rên rỉ thành tiếng.

"Đau quá, có ai không cứu tôi..."

An biểu hiện quá chân thật làm Khoa hoảng hồn, vô thức thốt lên, "An, em làm sao vậy?"

An vẫn co người lại rên rỉ, hơi thở đứt quãng, "Anh Khoa à, anh khoa có phải không? Em thấy ngực đau quá, cứu em..."

Nghe giọng nói đáng thương của An, Khoa thấy cả người ngứa ngáy, bàn tay hắn không kiềm chế được, thô lỗ vuốt xuống ngực cậu, cởi nút áo sơ mi ra.

"Anh đây. Để anh kiểm tra xem nào."

"A, đau quá, đừng chạm vào chỗ đó, hình như em bị gãy xương rồi."

An cố nuốt ghê tởm vào trong lòng rồi kêu lên, đến khi Khoa sợ hãi bỏ tay ra mới nũng nịu nói.

"Chúng ta bị bắt cóc sao, em lạnh quá."

Khoa nghe thấy từ chúng ta thì mừng rỡ, hoá ra An không nghi ngờ gì cả, hắn tranh thủ phủi sạch mọi tội lỗi, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Loading...


"Đúng vậy, nhưng em yên tâm, anh cởi được trói rồi, chờ tí anh sẽ cứu em ra."

"Anh ơi em sợ lắm, đau nữa. Anh mau cởi trói cho em."

Khoa nghe thấy vậy cả người sướng đến rối tinh rối mù lên, lòng cảnh giác buông xuống phân nửa, nghĩ chắc An bị gẫy xương rồi, cậu yếu đuối như vậy sẽ không phản kháng lại hắn đâu. Hơn nữa ở ngoài còn có người canh gác mà.

Tranh thủ bây giờ làm người tốt trước mặt An, đến khi Trung chết rồi, chỉ có hắn ở bên, lúc đấy cậu chạy đâu cho thoát.

Càng nghĩ Khoa càng hưng phấn, vội vàng đồng ý.

"Được được, để anh cởi trói cho em."

Khoa bật đèn pin ở điện thoại lên, ngậm máy vào miệng rồi nhanh nhẹn cởi trói tay An ra. Dây thừng quá chặt, lúc An được tự do cả cánh tay đã tê rần, nhưng cậu vẫn gập người lại gắng sức cởi nốt dây ở chân.

Khoa buông điện thoại đưa ra cho An cầm, nhìn nét mặt đau đớn của cậu mà xót xa.

"Em soi đèn đi, để anh cởi cho."

An ngoan ngoãn nằm thẳng người ra để Khoa cởi trói nốt chân, tay cậu cố gắng cử động sang hai bên cho đỡ mỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nút buộc.

Chờ đến lúc sợi dây thừng cuối cùng tuột khỏi chân, Khoa còn chưa kịp ngẩng đầu lên, đột nhiên An giơ chân lên quặp mạnh vào cổ hắn, lấy đà cả người bật lên, một tay phóng tới bóp mạnh vào cuống họng, nắm tay bên kia đồng thời đấm mạnh vào mũi hắn ta.

Toàn bộ động tác diễn ra liền mạch, như đã được luyện tập rất nhiều lần.

Khoa dường như không thể tin nổi một người yếu ớt như An lại có thể đánh được mình. Hắn đau đớn ôm lấy mũi, choáng váng đầu óc, chưa kịp phản ứng lại đã thấy cổ họng nghẹn lại, hô hấp không thông.

An đè người lên Khoa, nghiến răng nghiến lợi dùng cả hai bàn tay bóp cổ hắn. Tay chân Khoa điên cuồng vung lên hòng đẩy cậu ra, bên sườn lại bị đấm mấy cú vào chỗ xương gẫy nhưng An cắn răng không chịu buông, đến khi cảm thấy người bên dưới không vùng vẫy nữa cậu mới thả lỏng tay ra.

Đừng nhìn chân tay An mảnh khảnh, bởi vì từ nhỏ đã theo học võ, cậu vốn dĩ không phải là người yếu đuối mềm mại như bề ngoài.

Từ đầu đến cuối Khoa không kịp kêu một tiếng nào, bị An bóp cổ đến sùi bọt mép. An còn chưa chắc chắn hẳn, cậu liên tiếp vung nắm đấm vào mặt hắn cứ như để phát tiết hết tức giận, đến khi tay chạm vào một mảng máu thịt mới dừng lại.

Dám đụng vào người cậu, thằng chó đẻ.

Đến khi chắc chắn Khoa đã ngất đi. An dùng dây thừng trói gô cả người hắn lại, tiếp theo cậu cởi giày lấy tất nhét vào miệng hắn rồi dùng hết sức kéo lê người giấu đằng sau một thùng hàng.

Lúc này An mới yên tâm cầm điện thoại Khoa lên. Điện thoại có mật khẩu, may mắn là ấn vân tay hắn vào là mở được.

Người canh gác bên ngoài dường như vẫn tưởng tiếng động mạnh là do Khoa đang hành sự cho nên An chưa bị phát hiện.

Nhưng mà cho dù vậy cậu cũng không dám lỗ mãng, tay run rẩy bấm số Trung, cố nén cơn đau quặn lên nơi xương sườn.

Không hiểu sao máy Trung đang gọi cho ai mà bận suốt, sau khi gọi mấy cuộc liền không được, An không còn cách nào khác đành nhắn tin cho hắn báo tin mình đã bình an, tiếp theo nói rõ Hùng râu đang giăng sẵn bẫy chờ hắn.

Tin nhắn vừa được gửi đi thành công thì phía bên ngoài có động tĩnh. An vội vàng giấu điện thoại vào trong túi quần.

Sơ hở quá, vừa nãy không tắt mật khẩu điện thoại.

An không có ý định ngồi yên chịu chết, cậu vừa nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên, vội dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên cạnh cánh cửa.

Nơi đây hình như từng là một xưởng cơ khí, An nhìn quanh, hên thay vớ ngay được một thanh sắt khá nặng, cậu cầm chắc nó trên tay, nín thở chờ đợi.

Cảnh cửa chỉ hé ra một đường rất nhỏ.

"Khoa, Khoa. Mày chết ở đâu rồi?" Một tên gọi với với vào mấy tiếng không thấy ai trả lời, bấy giờ mới nghi hoặc mở toang cánh cửa ra.

"Thằng chó này chạy đi đâu vậy? Sao yên ắng thế."

Cửa này được thiết kế theo mô hình nhà xưởng thông thường, cánh mở ra ngoài, An cố gắng nép mình thật sát vào tường, lúc ánh sáng chiếu vào, chỗ cậu đứng là góc khuất nên khó bị phát hiện.

"Người đâu rồi."

Hai tên canh cửa nhìn thấy bên trong trống không, lần lượt bước vào. An không dám chậm trễ, vội vàng dùng hết sức bình sinh chạy ra ngoài.

"Đứng lại." Một tên nghe thấy tiếng động quay người lại phát hiện ra An nên lập tức đuổi theo, tên kia bấy giờ mới phản ứng kịp, vừa móc điện thoại ra gọi vừa chạy.

Nhìn xung quanh là đồng không mông quạnh mà An tái mét mặt, bốn phía đều là ruộng chưa cấy, đất đai toàn là bùn, con đường duy nhất trước mặt thì khá nhỏ.

An không nghĩ nhiều nữa, cố gắng chạy thật nhanh nhưng xương sườn mỗi lúc một đau hơn. Cuối cùng An biết rõ mình cố nữa cũng không ổn, cậu quyết định đứng lại, dứt khoát xoay người giơ gậy lên.

"Đến đây đi."