Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 43: Âm Mưu Dần Dần Hé Lộ.




Ngày hôm sau Trung vẫn kiên quyết đi làm bình thường. Vì dự án K sắp đấu thầu rồi nên An cũng không thể ép hắn ở nhà dưỡng thương được, cuối cùng đành phải dặn dò kỹ càng rồi thả người đi.

Buổi sáng Khoa gọi điện cho An hẹn lịch gặp thầy giáo, nhưng cậu không muốn ra khỏi nhà lắm nên viện cớ bị ốm, cuối cùng Khoa đành nhượng bộ, An và thầy giáo sẽ gọi video để tiến hành công việc.

Sau một vài lần bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng thống nhất phương án xong, An bắt đầu tiến hành vẽ bức tranh tuyên truyền này.

Bởi vì khung tranh quá lớn, An không thể vẽ trong phòng được mà quyết định vẽ trong ga ra để xe, bức tranh này cậu không dùng sơn dầu mà chỉ dùng sơn bình thường để vẽ lên khung pano có sẵn.

Trung đã nhờ mấy anh bảo vệ lắp một hệ thống ánh sáng cho ga ra, kể cả màu vẽ hay cọ vẽ đều có người đi mua thay. An không cần ra khỏi cửa.

Bởi vì bận bịu nên phần lớn thời gian ban ngày An dùng để vẽ, buổi tối thì chăm sóc cho Trung. Cậu không hỏi hắn về chuyện dự án nữa. Có cơ quan chức năng vào cuộc, An tin rằng mọi việc sẽ đâu vào đấy.

Mấy ngày hôm nay Trung cũng bận, dù trên người mang thương tích nhưng hắn không hé ra một lời nào, trên dưới công ty vẫn nghĩ hắn bình thường.

Gần như mọi thời gian rảnh Trung đều tranh thủ cùng cảnh sát điều tra sơ hở trong nội bộ công ty.

Thư ký Lan sau vài hôm về quê đã trở lại làm việc, cô ngạc nhiên khi rất nhiều vị trí trong công ty bị thay đổi, nhưng cô không dám hỏi nhiều, chỉ là khi làm việc cũng cận thận hơn mọi khi.

Trung nhìn thấy gương mặt hốc hác của Lan mà lắc đầu. Thật ra cô ta diễn quá kém, lúc đầu Trung không biết gì thì thấy cô thư ký này rất bình thường, nhưng đến khi điều tra ra thì hành động nào của cô ta cũng đều đáng ngờ.
Loading...


Cuối cùng, Trung và cảnh sát lật lại mọi việc một lần cuối, phát hiện dường như mọi đường đi nước bước của Trung từ nửa năm nay như có người giám sát.

Trung nghi ngờ xung quanh mình có dụng cụ để theo dõi, không ngờ kiểm tra ra thì đúng thật.

Trong điện thoại của hắn không những lắp định vị, thậm chí còn có cả một máy nghe lén.

Việc này đúng là một tin xấu, việc thay đổi dự án K đã tiến hành được một nửa, những lần Trung trao đổi với cảnh sát đều mang theo điện thoại. Bây giờ phân nửa bên kia cũng đã nắm bắt được thông tin.

Người đụng đến điện thoại của Trung chỉ có một. Đó là lần Trung đưa cho Lan điện thoại để cô ta xác định vị trí của An.

Bây giờ thì chắc chắn Lan là nội gián, nhưng cô ta làm vậy để được gì chứ?

Năm năm làm việc cùng nhau, có điều gì khiến cô ta phản bội?

Trung muốn lật bài ngửa với Lan, nhưng suy xét đến tình hình bây giờ đành phải ngừng lại, chỉ cho người theo dõi từng đường đi nước bước của cô ta.

Vụ án Hùng râu này không chỉ ảnh hưởng đến công ty của Trung mà còn liên quan đến rất nhiều công ty khác nữa. Cho đến tận một tuần trước khi dự án bắt đầu đấu thầu, cảnh sát mới nắm được tin tức quan trọng nhất từ miệng tên lái xe đã đâm vào Trung.

Hên xui làm sao tên này lại là đàn em dưới trướng của Hùng râu, biết kha khá việc liên quan đến gã.

"Louis Phùng?" Trung nhìn bức ảnh người đàn ông xa lạ trên hồ sơ mà giật mình.

Từ khi biết Lan là nội gián, Trung không rõ trong công ty còn người nào nữa không, để tránh đánh rắn động cỏ hắn đã thuê thám tử bên ngoài, kết hợp với cảnh sát, cuối cùng điều tra ra người đứng đầu chi nhánh tập đoàn HA chính là người đàn ông tên Louis Phùng này.

Vốn đang thắc mắc nhân vật này là ai, không ngờ ngày hôm nay lại nghe đến thông tin Hùng râu và người này là một.

"Việt kiều Mỹ, năm mươi tuổi, là SEO Đông Nam Á của tập đoàn HA. Một bên chân vì tai nạn mà bị cắt bỏ. Quá mức trùng hợp. Vỏ bọc này thật sự kín kẽ, ngay cả mặt cũng đổi luôn. Nhìn thế này thì ai mà ngờ được lão ta lại là Hùng râu, tên trùm ma tuý khét tiếng vùng biên giới."

Trung nhíu mày nhìn kỹ hồ sơ, không nhịn được liền thắc mắc:

"Lý lịch Louis Phùng này quá trong sạch, thời gian điều tra so với đăng ký đại sứ quán cũng trùng khớp, làm sao Hùng râu có thể nguỵ tạo thân phận tài tình đến vậy? Quan trọng là tập đoàn HA không hề nhỏ. Muốn làm SEO cả khu vực Đông Nam Á đâu phải chuyện đùa?"

Cảnh sát gõ bàn, im lặng nhìn nhau, cuối cùng vẫn không đưa ra được kết luận nào cả.

Manh mối từ từ hiện ra trong đầu Trung nhưng hắn không làm sao sắp xếp được cho nó thành liền mạch, cứ như một cuộn len bị rối, phải cần kiên trì mới có thể gỡ ra.


Cuối cùng cảnh sát nói:

"Vợ và con trai người tên Louis Phùng này đều ở Mỹ, chúng ta không can thiệp được xa như thế, không có cách nào xác minh được sự thật. Bây giờ chúng ta cần phải làm mọi cách để chứng minh lão là Hùng râu, nếu không kể cả dự án K có thất bại thì lão cũng chỉ mất tiền mà thôi. Chúng ta không có chứng cớ gì để bắt gã."

"Chứng minh lão là Hùng râu ư?" Trung đang trầm ngâm đột ngột trong đầu loé lên một suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên, doạ mấy người trong phòng phát khiếp, mà lời hắn nói ra lại càng doạ người.

"Tôi đoán được rồi. Chính là thay mận đổi đào."

Trung vừa nói xong Văn Anh liền đứng bật dậy.

"Thay mận đổi đào? Nghĩa là sao?"

Trung cười lạnh.

"Tại sao chúng ta không nghĩ rằng lão chẳng lập lí lịch giả tên Louis Phùng gì hết, mà Louis Phùng này chính là một con người sống sờ sờ, bị Hùng râu diệt khẩu rồi phẫu thuật biến thành."

Mọi người hít sâu một hơi, nếu tin tức này là đúng. Hùng râu lại có thêm một tội nữa.

Cảnh sát nói:

"Cái này đơn giản thôi. Cái gì cũng có thể làm giả, nhưng dấu vân tay và ADN thì không thể làm giả. Chỉ cần tìm cớ bắt được lão là được."

Trung tiếp lời: "Chúng ta phải dụ lão ra. Như vậy thì dự án K này chính là một cơ hội."

Hùng râu hay Louis Phùng đều trốn quá kỹ. Bây giờ chỉ có chờ đến dự án K, dự án này lên đến trăm tỉ đồng, lão khẳng định sẽ ló mặt.

Tiếp theo Trung và cảnh sát lại tiếp tục bàn bạc lại từ đầu.

Từ khi phát hiện máy nghe lén, mỗi lần bàn bạc Trung đều để điện thoại ở phòng làm việc. Còn những khi cố ý muốn 'bên kia' nghe thấy, Trung mới mang theo điện thoại bên người.

Bọn họ tính lợi dụng điện thoại để 'tương kế tựu kế', quyết tâm giăng một cái lưới để Hùng râu rơi vào.

Mọi việc dần dần rõ ràng, Trung cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn. Phải biết mấy tuần nay làm gì cũng phải gò bó, hắn đã mất hết kiên nhẫn rồi.