Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 32: Gặp Lại Văn Anh




Trung quay sang nhìn An, bao nhiêu câu hỏi lấn cấn trong lòng không được người đáp khiến hắn hơi khó chịu. Cuối cùng hắn quyết định hỏi thẳng.

"Em là em trai ruột của Hoàng?"

An nhìn hắn, đôi mắt trong suốt tràn đầy nghiêm túc, "Vâng."

Em là Huy?

An nghe thấy cái tên ba cậu đặt cho khi về ở với ông, gật đầu.

"Vâng."

"Em luôn nhận ra tôi?" Câu hỏi này mang tính khẳng định. Đến bây giờ thì Trung đã biết, rõ ràng An đã nhận ra hắn từ trước.

Trái tim xẹt qua một tia đau đớn khi Trung nghe An trả lời: "Đúng vậy."

An không nói tiếp nữa, cậu thả tay Trung ra để anh đứng đằng sau mình rồi bắt đầu mở hộp ra, lấy bật lửa đem thư từ bên trong đốt hết.

"Đây là di vật của Hoàng, là những lá thư anh ấy từng viết cho em, bây giờ em gửi chúng lại cho anh ấy."

Trung lặng lẽ ngồi cạnh xoa đầu An, bàn tay kia siết thật chặt.

"Được. Hôm nay tôi nghe em. Nhưng tôi muốn sau khi về nhà em thẳng thắn nói cho tôi tất cả mọi việc, có được không?"

An ngước lên nhìn Trung, nước mắt đã tràn ngập đôi mi cong.
Loading...


"Vâng."

Đốt xong tất cả. An mới lấy hương và hoa từ tay Trung, đặt ngay ngắn lên mộ rồi cầm giấy châm hương.

Một bó hương cắm cho Hoàng ba nhánh, còn lại An và Trung chia nhau đi cắm cho các ngôi mộ xung quanh.

Làm xong mọi việc, An kéo tay Trung lại đứng trước mộ Hoàng rồi giới thiệu.

"Anh. Đây là người yêu của em, anh ấy tên là Trung. Hôm nay em dẫn anh ấy đến đây để cho anh gặp."

An sờ soạng mặt gạch trên mộ rồi tiếp tục nói đều đều:

"Anh ơi em hạnh phúc lắm, Trung đối xử với em rất tốt... Từ giờ em không còn một mình nữa rồi, anh cũng phải hạnh phúc nhé."

Trung đã đến đây một lần vào vài năm trước. Giờ đây hắn lẳng lặng nhìn bức ảnh cậu trai đã cùng mình lớn lên rồi dần dần xa nhau. Hắn đã từng coi người này là bạn tốt nhất, cũng đã từng có lúc ghét anh cay đắng. Nhưng ngày hôm nay ở đây, hắn với cương vị người yêu của An cũng mong anh yên nghỉ.

Tất cả chuyện cũ bỏ qua hết đi. Giờ tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho An, sẽ là gia đình của em ấy.

An vừa đứng dậy thì bị một giọt nước rơi vào má lành lạnh. Cậu ngẩng đầu lên, hoá ra trời đã đổ mưa tự bao giờ rồi.

Mưa mùa đông không nặng hạt mà dầm dề, chỉ trong phút chốc mà đôi vai gầy đã phủ một lớp nước màu trắng lấm tấm. An nhìn về phía mộ bia rồi nhìn lên trời.

Tạm biệt anh trai.

"Mình về đi. Mưa lớn rồi."

"Được."

Lúc đi đến đây tâm trạng không tốt, lúc trở về tâm trạng còn nặng nề hơn. Hai người trầm mặc nắm tay nhau chuẩn bị rời đi, không để ý đến một người đang chầm chậm xuyên qua màn mưa bước tới đây.

"An. Là em phải không?"

An ngẩng đầu nhìn lên. Là Văn Anh, gã cũng ôm một bó hoa hướng dương thật lớn, là loài hoa Hoàng thích nhất, cậu theo bản năng hốt hoảng vội buông tay Trung ra nhưng không ngờ hắn cố tình nắm thật chặt, cuối cùng cậu đành buông tha.

Văn Anh đi đến nơi mới nhìn thấy Trung đứng cạnh An, gã không hề tỏ ra mừng rỡ, giống như Trung cũng chỉ là một người lạ mà thôi

Nhưng đến lúc nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, Văn Anh kinh ngạc thấy rõ.

"Trung... An. Hai người..."

An nhanh chóng trả lời.

"Em đến thăm anh Hoàng. Anh cũng vậy ạ?"

Văn Anh nghe đến tên Hoàng thì tâm trạng lại trùng xuống, gã cười trừ với An và Trung. "Ừ. Anh đang làm nhiệm vụ ở thành phố này nên đến thăm Hoàng luôn." Nói xong Văn Anh nhìn sang Trung, miễn cưỡng nói:

"Cậu cho tôi số liên lạc. Nhiệm vụ lần này có liên quan đến Hùng râu, cũng liên quan đến cậu nữa."

Trung nhíu mày rút điện thoại ra, lạnh lùng nói:

"Đọc số đi."

An nhìn thấy cả hai rõ ràng là đồng đội thân thiết lại cư xử lạnh lùng với nhau, cậu đoán tại vì có một người tên Hoàng ở giữa. Nhưng thật ra không phải, hai người này từ khi còn là đồng đội đã chẳng ưa gì nhau rồi.

Trung cho Văn Anh số điện thoại xong lập tức kéo An đi ngay, sợ gã ta nói thêm về Hùng râu. Hắn không muốn để An lo lắng.

Thật ra An đã biết việc này từ lâu, mấy ngày hôm nay cậu còn chưa tìm được dịp để nói với Trung.

Sẵn tiện hôm nay cậu sẽ nói tất cả.

Hai người bước đi trong mưa, đường rất trơn cho nên Trung quàng lấy vai An kéo cậu vào người, bóng dáng một cao một thấp dần dần hoà trong màn nước trắng xoá rồi biến mất nơi cuối đường.

Văn Anh lúc này mới quay đầu lại, chầm chậm đi đến bên cạnh người con trai gã yêu.

Năm năm rồi gã mới dám đặt chân về đây.

Gã không tò mò chuyện của Trung và An. Mỗi một con người trên đời này đều có câu chuyện riêng của họ, gã cũng chỉ là một người lữ khách cô độc sống để hoàn thành nốt câu chuyện của đời mình thôi.

"Hoàng ơi. Anh đến thăm em."

Lúc An và Trung lên xe, bên ngoài đã mưa tầm tã, Trung vội vàng bật máy sưởi lên rồi nắm chặt đôi bàn tay đã trở nên hơi tái của An.

An mặc cho hắn xoa đến khi tay cậu đỏ bừng lên rồi mới quyết tâm cất lời.

"Em... em có chuyện muốn nói."

Trung cũng đoán được An sẽ nói chuyện gì, chính hắn cũng muốn nói rất nhiều thứ với cậu, nhưng nơi đây không phải là địa điểm tốt.

Hắn hôn lên đầu ngón tay mềm mại của An rồi nói:

"Để anh kiếm một nơi yên lặng, trời mưa to quá rồi."

"Vâng."

Trung lái xe đến một khách sạn gần đó, cả hai người suốt dọc đường đi chưa từng buông tay nhau ra. Đến khi lên phòng rồi Trung lập tức cởi áo ngoài của An và mình ra rồi mang xuống cho phục vụ nhờ sấy hộ.

Lúc yên tĩnh nằm ôm nhau trên giường rồi An bắt đầu kể toàn bộ sự việc cho Trung nghe, kể cả hiểu lầm của cậu và mối quan hệ của Văn Anh và Hoàng. Kể xong cậu dụi mặt vào lòng Trung và nói:

"Em đúng là ngu si đúng không? Rõ ràng ở bên anh hai năm lại không nhìn rõ con người anh, thật ra sau khi làm những chuyện đó xong em hối hận lắm, em cứ ngỡ đời này sẽ không thể quay lại như cũ nữa..."

Trung yên lặng không đáp, hắn còn đang tiêu hoá hết những lời An vừa nói.

Đúng là một sự hiểu lầm tai hại. Trung nghe những gì An làm đối với mình thì chỉ thấy hơi buồn, còn hơn thế nữa hắn đau lòng khi An phải sống một mình từ khi năm tuổi.

Mặc dù biết rõ rồi, nhưng Trung vẫn không thể chấp nhận được hành động này của Hoàng.