Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 26: Yên Bình




[LeeAn]: Mình với bạn trai quay lại với nhau rồi.

[Lãng du]: ...

[Lãng du]: Chúc mừng bạn. Bất ngờ quá.

[LeeAn]: Mình cũng vui lắm, mình còn chưa làm theo lời bạn nói thì chúng mình đã làm lành rồi.

An gõ xong câu này mới nhớ ra bữa trước cậu hỏi cho bạn cơ mà. Đang định gỡ tin nhắn thì Lãng du đã trả lời.

[Lãng du]: Lời nào?

[LeeAn]: ...

[LeeAn]: Không có gì.

[LeeAn]: Mà bạn ơi...

[Lãng du]: Ơi.

[LeeAn]: Mình còn giấu anh ấy vài việc nữa, bạn tư vấn xem mình có nên nói ra không?

[Lãng du]: Ừm...????

[Lãng du]: Còn phải xem vấn đề bạn giấu có nghiêm trọng không nữa.

[LeeAn]: Rất nghiêm trọng.

[Lãng du]: ???

[Lãng du]: Ngoại tình?

[LeeAn]: không!!!
Loading...


[Lãng du]: Lừa tình?

[LeeAn]: Không!!!

[Lãng du]: Vậy thì tốt rồi, mình nghĩ bạn nên nói sớm cho bạn trai bạn biết đi, nếu yêu nhau thì không nên giấu nhau điều gì cả.

[LeeAn]: ...

[LeeAn]: Cảm ơn bạn.

[Lãng du]: Không có gì.

An nói chuyện xong tâm trạng rất nhẹ nhõm, không hiểu sao cậu rất thích nói chuyện với người bạn này, mọi tâm tư giấu giếm trong lòng nghẹn đã lâu không được phát tiết khiến cậu cảm thấy bí bách khó thở, giờ đây có một nơi để trút bầu tâm sự cũng tốt.

Dù sao cũng là bạn trên mạng, không ai biết mình là ai.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cửa nhà có người ấn chuông. An giật mình ngồi thẳng dậy.

Kỳ lạ thật, ngày hôm nay cậu mới về mà, ai biết mà gõ cửa.

An định chạy ra nhưng nhớ đến bây giờ cậu đang mặc trên người mỗi một cái áo nỉ, bên dưới còn trống không, tuy áo nỉ của Trung có thể che hết mông nhưng cũng không thể để thế này ra mở cửa chứ.

Cậu vội vàng chạy vào nhà lấy chiếc quần thể thao mặc vào rồi mới đi ra.

An vừa mở he hé cửa ra đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. Mùi hương hoa hồng quẩn quanh khắp không khí, là mùi nước hoa Bvlgari Rose quen thuộc. An lập tức nhận ra người tới là ai.

"Chị Hoạ Mi."

Hoạ Mi buông cậu ra, cười nói.

"Cuối cùng em cũng về rồi."

An kéo Hoạ Mi vào nhà, lấy dép cho cô đi rồi dẫn cô ngồi lên ghế sô pha.

Cũng may là An vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, cậu thuận tay với từ trên tủ kính hai cái cốc rồi đi rót nước, lúc này mới cẩn thận ngồi xuống.

"Anh Trung bảo với chị em ở bên này ạ?"

"Ừ, nó vừa gọi điện cho chị." Hoạ Mi vừa vào nhà đã cởi áo khoác trên người ra, bên ngoài lạnh mà trong nhà lại hết sức ấm áp.

An nhìn Hoạ Mi, cảm giác hối lỗi len lỏi trong lòng, cậu ngập ngừng nói:

"Chị ơi..."

"Chị ơi, em xin lỗi vì lần trước đã lợi dụng chị."

Hoạ Mi buồn bã nhìn An, cô lúc đó thật sự rất giận, nhưng chứng kiến thằng em mình ba tháng nay cứ tự đày đoạ mình thì cô chỉ mong An về càng nhanh càng tốt.

"Thật ra thì em cũng không sai, nhưng mà em nên nói cho chị biết, chẳng lẽ chị là chị Trung mà còn không làm gì được nó à?"

An nghe mà lòng ê ẩm, cậu cắn răng thú thật.

"Chị ơi. Thật ra là em đã làm điều có lỗi với anh Trung trước."

Hoạ Mi nắm lấy cánh tay của cậu rồi nói.

"Chuyện của hai đứa chị không muốn can thiệp quá nhiều, nhưng mà chị thấy ba tháng nay Trung nó tự hành hạ mình quá, chị nghĩ nếu không thật lòng thì ai lại đau buồn đến vậy..."

An bắt được trọng điểm, vội vàng hỏi: "Hành hạ gì cơ chị."

"Em không biết chứ ngày nào nó cũng chìm trong men rượu và thuốc lá, thời gian đầu nó cũng đi tìm em, đến lúc không tìm thấy thì chôn mình trong hũ rượu, có một lần còn phải đi cấp cứu rửa ruột nữa, cũng may cô giúp việc phát hiện ra."

An nghe thấy mà tái mét mặt, lòng đau như cắt. Trung bị đau dạ dày đã lâu rồi, từ khi quen An cậu bắt anh ăn uống lành mạnh cho nên cũng đỡ đi phần nào, giờ uống nhiều rượu vậy cơ thể nào chịu nổi.

Nhớ lại sáng nay cả người hắn toàn là mùi rượu và thuốc lá. An càng cảm thấy hối hận.

Hoạ Mi nhìn thấy đầu An cúi gằm xuống, cô cảm thấy doạ thằng nhóc đủ rồi mới dịu giọng nói:

"Hai em có việc gì thì nên nói thẳng với nhau, Trung là một đứa rất ương bướng, đã nhận định ai rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng tính nó lại hãy giữ trong lòng, có khi em hiểu lầm nó chăng?"

"Không. Là em có lỗi với anh ấy."

Là cậu có lỗi với Trung, tất cả là cậu tự làm tự chịu...

Hoạ Mi chẳng biết nói gì cả, cô không phải người trong cuộc, cuối cùng chỉ biết vỗ vai cậu nhóc để an ủi rồi nói sang chuyện khác.

"À. Mẹ bảo hai đứa tranh thủ về nhà đấy. Mấy tháng em không về, mẹ giận lắm đấy."

An giật mình. Quả thật cậu quên mất, trước đây dù có thế nào đi nữa Trung đều đặn dẫn cậu về nhà mỗi tháng một lần. Ba tháng nay cậu không về cũng không gọi điện.

Cứ nghĩ đến mẹ Trung là An lại thấy căng thẳng. Cậu ngước đôi mắt nhạt màu nhìn Hoạ Mi với ánh mắt cầu xin.

"Em xin chị cũng vô dụng."

"Chị ơi. Chị nói đỡ cho em, nếu không mẹ khóc em không dỗ được."

Đúng vậy, mẹ Trung chẳng có gì không tốt, chỉ là rất hay khóc. Mỗi lần bà khóc tay chân An cứ cứng đơ, luống cuống không biết làm gì cả.

Hoạ Mi nhìn cậu bị doạ thì bật cười, "Lúc làm liều thì không thấy em sợ gì hết vậy? Sao giờ lại cầu cứu chị. Thôi được rồi, vậy chị sẽ nói với mẹ là em đi thực tế, chỗ đó là nơi chim không thèm ị, sóng điện thoại cũng không có."

"Em cảm ơn." An mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối khi Trung về An vội vàng ra đón, cậu nhắc luôn việc này với hắn cho đỡ quên.

Trung nghĩ về nhà cũng tốt, đỡ bị mẹ hắn gọi điện kêu ca thường xuyên nên đồng ý luôn.

"Được, ngày mai đi làm lại sim điện thoại đã rồi về đó ăn cơm. Em có muốn dùng lại số cũ không?"

An hơi chột dạ, len lén nhìn Trung, khi thấy hắn vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm, "Có. Số cũ em còn nhiều bạn bè."

Mà Trung không thắc mắc ba tháng nay An đi đâu hay sao? Hay hắn không quan tâm?

Trung nhìn thấy An còn mặc nguyên cái tạp dề, còn bên dưới đang mặc quần thể thao, hắn tiếc nuối nói.

"Em đang làm gì vậy?"

An đang nấu cơm dở, giờ mới nhớ ra nồi canh vẫn còn trên bếp, vội vàng chạy vào.

"Thôi chết, canh của em."

Buổi tối ăn xong Trung và An như hai vợ chồng già ngồi xem kênh thời sự.

Hai người vừa mới làm lành, mới đầu còn dè dặt thăm dò phản ứng, về sau dần dần tìm lại được cảm giác, cả hai chỉ cần ngồi một chỗ xem ti vi cùng nhau là đã thấy vui vẻ.

Tình yêu đôi khi là vậy, chỉ cần ở cùng một chỗ, không cần phải đao to búa lớn gì, chỉ cần bên cạnh là người phù hợp là đủ.

Cảm giác yên bình tràn ngập căn phòng nhỏ.

Tất nhiên là trừ khi có người cứ liên tục táy máy tay chân.

An nhìn bàn tay Trung đang sờ soạng eo mình. Cậu uốn éo tránh ra nhưng không được, vội vàng lấy gối ngăn cách hai người lại.

"Ngày mai chúng ta còn phải về nhà ba mẹ."

Trung không quan tâm, bàn tay càng được nước lấn tới.

"Tôi chỉ sờ một chút thôi..."