Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 2: Tan Vỡ




An khóc chán chê rồi lê thân mình vào buồng tắm, cố gắng quỳ xuống móc hết chất lỏng từ trong lỗ nhỏ ra. Lúc nãy cậu vẫn chưa ra lần nào, bây giờ chỉ dùng tay cắm vào mặt sau mà phía trước đã cứng lên rồi.

An dùng tay vuốt nhẹ vật nhỏ, trong đầu tưởng tượng đến đồ vật nam tính của Trung ra vào trong người mình.

"Ưm... ưm..."

Nhưng An sục đến mỏi tay, dù có vuốt ve bao lâu vẫn không có dấu hiệu bắn ra, đỉnh đầu rỉ ra nước, phía dưới căng cứng làm cậu càng thêm khó chịu...

An hết cách đành dùng ba ngón tay cắm vào lỗ nhỏ của mình, bắt chước hung khí của đàn ông rồi đâm vào rút ra, nhưng càng đâm càng trống rỗng. Cậu muốn Trung ở đây... muốn sự nóng bỏng và nồng nhiệt của anh thiêu cháy mình.

Nghĩ đến Trung, ngón tay của An cũng vô thức ra vào nhanh hơn...

"A a a anh Trung, em yêu anh..."

"Chồng ơi, chơi em đi..."
Loading...


Thân thể căng cứng, từ đỉnh dươg vật bắn ra dịch trắng liên tiếp, cả người An nhũn ra khuỵu xuống đất. Hơi nước mờ mịt bốc lên cũng không thể che lấp được màu đỏ ửng trên khuôn mặt trắng nõn, lỗ nhỏ đằng sau hấp hé mời mọc. Cậu bây giờ giống như một quả đào mọng nước chờ người tới hái, nhưng rất tiếc là nơi này chẳng có ai cả...

Sau khi cơ thể trở lại bình thường An mới từ từ đứng lên, tắm rửa sạch sẽ từng chỗ trên người.

Thân thể ê ẩm nhưng trong lòng còn ê ẩm hơn.

An không ở lại khách sạn này. Nơi này không có Trung nên cậu cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Về nhà tuy cũng cô đơn nhưng nơi đó tràn đầy bóng dáng của hắn, cậu có thể mỗi ngày nhớ hắn mà đi vào giấc ngủ.

An lại hoài niệm những tháng ngày yêu nhau sâu đậm, mỗi khi nũng nịu cậu đều gọi Trung là chồng, còn hắn sẽ vui vẻ mà gọi cậu là bé cưng.

Giờ đây hắn không cho phép cậu gọi như vậy nữa, có lẽ hắn cảm thấy bị xỉ nhục chăng?

An tiếp cận Trung là có mục đích. Trung là người yêu của Hoàng, anh trai cậu. Hai người đó quen nhau từ khi còn học trung học.

An chứng kiến anh trai mà mình yêu quý và kính nể nhất nhiệt tình theo đuổi Trung, cùng Trung vào đại học rồi lại cùng Trung đi lính. Cuối cùng người anh trai yêu như thiêu thân mà đỡ một viên đạn cho Trung rồi chết thay hắn.

An lúc đầu cực kỳ hận Trung, vì cái gì hắn còn sống mà anh trai cậu lại phải chết. Anh cậu chết đi khi mới hai mươi lăm tuổi. Cả thanh xuân dành hết cho Trung. Nhưng còn hắn thì sao, hắn vẫn ngang nhiên sống tiếp, thậm chí khi mọi người hỏi, hắn còn dửng dưng nói dối rằng chưa bao giờ yêu đương.

Vậy thì anh trai của An để đi đâu?

Sau khi anh trai của An chết đi thì hắn cũng bị thương nặng, cuối cùng giải ngũ.

Nhưng Trung rất tài giỏi, một mình gây dựng sự nghiệp, mở công ty riêng. Lúc An gặp lại Trung thì hắn đã ba mươi tuổi, có nhà, có xe, công ty cũng có chỗ đứng trên thị trường.

Hắn thành công như vậy nhưng bên cạnh không còn bóng dáng của anh trai, cũng chẳng có bóng dáng của ai khác.

Hồi gặp gỡ hắn An còn quá nhỏ, bây giờ sau mười năm, Trung không còn nhận ra cậu nhóc gầy loắt choắt thường đi sau mông hắn và Hoàng nữa rồi.

An hận Trung, năm lần bảy lượt tìm kế tiếp cận hắn. Có lẽ vì khuôn mặt, có lẽ vì điểm gì đó giống Hoàng cho nên hắn đã nhanh chóng chú ý đến cậu.

Trước mặt Trung, An bày ra dáng vẻ thế thân hoàn mỹ nhất, ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng, sau lưng thì lại tìm mọi cách để nắm được điểm yếu của hắn.

Rồi sau đó thuận theo tự nhiên mà hai người trở thành một đôi. An chẳng biết Trung coi cậu là thế thân hay là thật sự yêu cậu nữa, nhưng hắn luôn luôn cưng chiều cậu, coi lời cậu nói là nhất.

Hai năm đó là những tháng ngày ngọt ngào nhất trong đời An, cậu dần dần đem tim mình dâng cho hắn, nhưng hận thù vẫn còn đó, cậu không thể quên được người anh trai đã nuôi lớn chính mình....

Một ngày nọ, An tự ý quay video cảnh làm tình của cậu và Trung, che mặt cậu đi rồi đăng lên mạng xã hội tố cáo hắn cưỡng ép mình, sau đó cậu lấy cắp toàn bộ tài liệu dự án đấu thầu của công ty hắn đem cho công ty đối thủ.

An đã thành công khiến sự nghiệp hắn lao đao, khiến cho dư luận quay lưng về phía hắn... Nhưng trong lòng cậu chẳng vui vẻ chút nào. Cậu chỉ cảm thấy đau đớn và trống rỗng.

Lúc biết được sự thật, Trung gần như điên rồi, hắn không thể ngờ người ngày ngày đầu gối vai ấp với hắn lại có thể bán đứng hắn như vậy. Hắn không nói một câu nào, chỉ nhìn An bằng ánh mắt thất vọng rồi bỏ đi.

An đắm chìm trong đau khổ và lương tâm bị giằng xé trong những ngày chờ lệnh triệu tập từ toà án... An biết những việc cậu làm là trái pháp luật, nhưng không ngờ trả giá ở phía sau mới khiến cậu thực sự tuyệt vọng.

Trung đã bỏ qua tất cả tội lỗi của An. Hắn cũng chẳng hỏi lý do vì sao cậu làm vậy, hắn chỉ ép buộc cậu ký vào một hợp đồng bao dưỡng vô thời hạn, vĩnh viễn làm một món đồ chơi cho hắn chơi đùa.

An vẫn còn nhớ đến những lời cay nghiệt mà Trung nói khi đó:

"Cậu nghĩ kỹ rồi hẵng ký. Đưa thân cho tôi chơi hay là chấp nhận đi tù. Tôi nhắc nhở trước, nếu cậu vào tù, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là 'sống không bằng chết'! Chắc cậu chưa bao giờ được hưởng thụ việc mở rộng chân ra cho một đám người chơi đùa nhỉ?"

An biết mình không thể phản kháng, cậu nhắm mắt ký vào bản hợp đồng ma quỷ. Đem thân mình dâng lên cho hắn.

Điều gì đau khổ hơn khi người mình yêu lại coi mình như một món đồ chơi. An mới hai mươi tuổi, cậu nhìn tương lai của mình chỉ là một mảng mờ mịt và tăm tối mà bật khóc.

Sống không bằng chết.