Một Thoáng Chớp Mắt Mộng Liền Tàn

Chương 17: Lãng Du




Buổi sáng sớm nắng từ cửa sổ chiếu vào giường làm An mơ màng tỉnh lại, hôm qua vì say rượu nên cậu không kéo rèm cửa trước khi đi ngủ, cậu hoảng hốt mở bừng mắt ra, cảm giác đầu tiên là cổ họng đau rát, đầu váng mắt hoa.

An nhớ rõ mồn một tối ngày hôm qua mình đã làm gì, nhìn ga trải giường nhàu nhĩ dưới thân mà mặt nhăn lại, cậu vội vùi đầu vào gối không muốn dậy nữa.

Nhưng mà cửa sổ còn chưa kéo rèm, thân thể An vẫn trần trụi nằm phơi ra, tuy bên ngoài cửa sổ là sân nhưng cậu vẫn hoảng hồn.

Ai mà vào sân nhìn thấy thì biết làm thế nào?

Sao càng ngày cậu càng trở nên dâm đãng thế này?

Đã thế tối hôm qua sau khi phun ra cậu còn nằm nguyên trên đó mà ngủ, quần áo cũng không thèm mặc vào.

Càng nghĩ càng thẹn, cả gương mặt An đỏ bừng lên vì xấu hổ.

"Tinh tinh."

An đang nhanh chóng thu thập giấu vết ngày hôm qua để đem đi giặt bỗng điện thoại có tiếng tin nhắn đến làm cậu giật bắn mình.

Cậu vội vàng thả tấm ga trải giường vào máy giặt rồi chạy ra xem.

Quả nhiên là Hưng.
Loading...

[Hưng Nguyễn]: Qua em về nhà lúc nào vậy? Hôm qua anh gặp bạn vui quá nên uống cùng vài chén, không để ý đến em nhắn tin.

[LeeAn]: Em hơi say nên về trước rồi anh ạ. Không sao đâu.

[Hưng Nguyễn]: Hôm nay anh lên thăm đơn vị cũ rồi tiện xe về thành phố luôn, lần sau gặp nhau anh mời An ăn cơm nhé. Hẹn gặp lại.

[LeeAn]: Vâng. Chúc anh đi đường bình an.

[Hưng Nguyễn]:

[LeeAn]:

An thở phào nhẹ nhõm, cậu bây giờ sợ nhất là gặp người quen cũ của anh trai, biết rằng trốn được chốc lát không trốn được cả đời, nhưng cậu muốn cho mình một khoảng thời gian để thả lỏng đã.

Tương lai sẽ ra sao không ai biết rõ ràng.

Thu dọn xong nhà cửa, An cảm thấy tinh thần càng ngày càng uể oải. Hình như cậu bị cảm cúm mất rồi.

Đau ốm làm con người ta trở nên yếu đuối và muốn dựa dẫm vào người khác.

An từ nhỏ đến lớn rất hay ốm, bởi vì cậu thường xuyên ở một mình, cậu biết dù mình có ốm cũng chẳng ai chăm lo cho nên lần nào cũng làm hai viên thuốc rồi lên giường ngủ.

Từ năm An mười sáu tuổi, dì giúp việc quyết định về quê, từ đó cậu vẫn quen cuộc sống một người tự do tuỳ tiện, cho đến tận khi yêu Trung thì hắn mới bắt đầu quản thúc cậu nghiêm chỉnh, dẫu vậy nhưng những thói quen khi sống một mình vẫn không bỏ được.

Cậu thích uống nước đá, thích đi chân trần trên nền đá lạnh, thích ăn mặc phong phanh vào mùa đông, những việc này đều khiến Trung không hài lòng. Bây giờ ngẫm lại, những lời mắng mỏ của Trung đều là vì muốn tốt cho cậu cả.

Ở bên hắn thì muốn trốn khỏi hắn, đến khi xa hắn rồi lại nhớ đến cồn cào ruột gan.

An mê man ngủ rồi lại thức, cơ thể mệt mỏi nhưng bụng lại đói cồn cào làm cậu không thể nằm nổi. Cuối cùng cậu đành cố gượng dậy xuống bếp đặt một nồi cháo rồi lấy tấm ga giường từ máy giặt ra phơi.

Trời đã vào tháng mười một rồi nhưng vẫn nắng hanh. Ở đây thời tiết thật lạ, buổi sáng se lạnh, buổi trưa nắng ấm, buổi chiều gió mát, buổi tối rét mướt, một ngày như có bốn mùa vậy.

Thời tiết ẩm ương như cô gái mười sáu lại khiến An thấy dễ chịu vô cùng, dường như cơn mệt mỏi cũng đã bay phân nửa. Cậu phơi xong đồ còn cố tình đứng dưới nắng hít sâu một hơi rồi mới đi vào nhà vặn nhỏ bếp lại.

Lúc này chiếc điện thoại lại báo Messenger có tin nhắn đến.

An nghĩ chắc mẩm là Hưng, nhưng không ngờ lại là một tin nhắn lạ.

Facebook của An từ lúc lập ra cho đến nay chỉ đăng ảnh cậu ký hoạ. Không một dòng ghi chú cũng chẳng một câu trích dẫn, nhưng mới có hai tháng trôi qua cũng thu về được vài trăm lượt theo dõi.

Thường thì tin nhắn gửi đến cho An sẽ nằm ở mục tin nhắn chờ, nhưng không hiểu sao tin nhắn này lại hiện ngay bên ngoài, hơn nữa nội dung làm An khá chú ý.

[Lãng du]: Xin chào, mình rất ấn tượng với tranh vẽ của bạn, cho mình hỏi bạn có bán tranh không?

An chưa kịp đọc xong thì tin nhắn tiếp theo lại tới.

[Lãng du]: Vì mình đang rất cần một bức tranh để làm quà tặng cho nên bạn trả lời mình sớm nhé.

[Lãng du]: ️

[LeeAn]: ...

An chần chừ một lúc rồi mới trả lời:

[LeeAn]: Mình không bán tranh nhưng mà nếu bạn có nhu cầu mình có thể giới thiệu cho bạn một vài người mình quen biết. Các bạn ấy đảm bảo vẽ tốt hơn mình.

[Lãng du]:...

[Lãng du]: Thú thật là mình chỉ thích cách vẽ của bạn thôi. Liệu có ngoại lệ nào không?

[LeeAn]: Không đâu bạn ơi.

[Lãng du]: Đi. Mình chỉ cần bạn bán cho mình một bức thôi, năn nỉ mà. ????

[LeeAn]: Không được bạn ơi.

[Lãng du]: Buồn quá, vậy thì mình không làm phiền bạn nữa. Chào bạn, chúc bạn một ngày vui.

[LeeAn]: Cảm ơn bạn. Chào bạn.

An không ngờ lại có người muốn mua tranh. Thật sự nếu là tranh sơn dầu hay tranh màu thì cậu còn cân nhắc chứ mấy bức ký hoạ này đem bán thì hơi buồn cười, tại vì nơi đây không đủ điều kiện nên cậu chỉ vẽ chơi để lấy tài liệu thôi.

Tuy vậy có người khen tranh cũng làm cậu rất vui, đến lúc nhận được thông báo kết bạn của Lãng du trên facebook cậu cũng vui vẻ ấn đồng ý luôn.

Tâm trạng tốt lên nên An cũng cảm thấy không còn mệt như lúc nãy nữa, cậu múc một bát cháo ăn ngon lành rồi uống hai viên thuốc, cảm giác như có thể xông ra ngoài chạy hai vòng sân cũng được.

Bệnh của An đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngày hôm sau cậu cảm thấy đỡ mệt lại thay quần áo rồi đi loanh quanh tìm chỗ vẽ. Hôm nay cậu tình cờ tìm thấy một vườn hoa cải cúc ở đằng sau quả đồi ngay gần nhà. Thế là một bức ký hoạ hoa cải ra đời.

Buổi chiều về cậu chụp ảnh gửi lên trang cá nhân, ngay lập tức Lãng Du đã ấn tim.

Tin nhắn cũng nhảy ra gần như cùng lúc.

[Lãng du]: Bạn ơi, mình đổi ý rồi. Hay là bạn dạy mình vẽ đi, mình muốn tự tay vẽ tặng cho người đó.