Nhất thời.
Tầm mắt của bà cụ, rơi xuống người cậu bé.
Bà ta vốn là muốn trách Lâm Mạn không quản tốt con trai.
Nhưng mà, đôi mắt kia của Bắc Bắc thật sự rất xinh đẹp, cũng rất giống Kỳ Hàn Lâm khi còn bé.
Bà ta nhịn không được ngồi xổm xuống, mặt đối mặt Bắc Bắc: “cháu chính là Bắc Bắc?”
Bắc Bắc gật đầu với bà ta.
“Cháu mới vừa nói, không phải lỗi của mẹ cháu?”
“Đúng vậy, người làm chuyện sai chẳng lẽ không phải là người hại chúng cháu rơi xuống nước sao? Tuy rằng cháu không biết người kia là ai, nhưng là sau này lớn lên, cháu nhất định sẽ không tha cho người đó!”
Lời nói đồng ngôn vô kỵ 1
này, lại bao hàm hào hùng vạn trượng.
Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con luôn nói lời thật mà không hề suy nghĩ
Bà cụ cười cười: “Trên thế gian này, luân hồi luôn có nhân quả, người xấu nhất định sẽ bị trừng trị.”
“Cho nên, bà không nên bắt nạt người tốt giống như mẹ.”
“Cháu gái của bà bởi vì mẹ cháu mà hôn mê bất tỉnh.
Cháu nói, đối với bà mà nói, mẹ của cháu có phải người tốt hay không?”
Bắc Bắc nghe vậy nhướng mày: “Bắc Bắc vừa mới nói rồi, người hại Mộ Tuyết rơi vào hồ không phải mẹ, mẹ đã rất cố gắng cứu cháu với Mộ Tuyết.”
Bà cụ đối mặt với Bắc Bắc, thật sự không đành lòng nói ra câu ‘Mẹ cháu không nên cứu cháu, bởi vì cô ta đã cầm tiền nên cô ta
phải cửu Mộ Tuyết’.
Bà ta đứng thẳng người lên, chỉ vào Bắc Bắc: “Nếu A Tứ nói cậu nhóc này đối với bệnh tình của Mộ Tuyết có tác dụng khôi phục, vậy liền sắp xếp chúng nó cùng học tập với nhau nhiều một chút.”
“Vâng.” Bác Kiều đáp ứng.
“Về phần Lâm Mạn.” bà cụ hừ lạnh một tiếng: “Bệnh tình của Mộ Tuyết còn chưa ổn định, cần cô ta chăm sóc, tạm thời không phạt.”
“Vâng.” Bác Kiều bá khinh
thường thở dài, nhịn không được lắc đầu.
Lâm Mạn này, vận khí là thật tốt.
Được Kỳ gia khen ngợi, được Mộ Tuyết yêu thích, còn có con trai biết ăn nói.
Bà cụ lên chiếc xe riêng của bà ta, bác Kiều lại mở cửa chỗ điều khiển của một chiếc xe khác ra, ngồi vào.
Lâm Mạn mở cửa xe: “Bắc Bắc, muốn mẹ ôm con lên xe không?”
Bắc Bắc lắc đầu, tự mình ngoan
ngoãn lên xe.
Lâm Mạn cũng theo cậu bé lên xe.
Đúng lúc này.
Từ trong bệnh viện, có một người chạy về phía hai chiếc xe.
Lúc Lâm Mạn vừa mới đóng cửa lại, thì nhìn thấy gương mặt đó.
Một gương mặt bị thiêu hủy, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Chủ nhân gương mặt cầm một cây chùy thủ, vung về phía với cửa kính chống đạn thủy tinh.
Lâm Mạn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng vì bảo hộ đứa nhỏ, cô vững vàng che phía trước Bắc Bắc.
“Bác Kiều, mau lái xe.
Bắc Bắc, nhắm mắt lại.”
Bắc Bắc ngoan ngoãn nhắm mắt
lại: “Mẹ ơi, tại sao vậy?”
Bắc Bắc nhắm hai mắt nên không nhìn thấy gương mặt bị thiêu hủy của người phụ nữ.
Nhưng bác kiều thấy được, ông ta nhấn chân ga, từ kính chiếu hậu liếc Lâm Mạn một cái: “Cô có kẻ thù?”
“Tôi nghĩ, đây không phải là kẻ thù của tôi.”
“Tôi sẽ báo cáo với Kỳ gia.” Bác Kiều đối với Lâm Mạn có vài phần tán thưởng.
Thời khắc mấu chốt cô gặp nguy không loạn, bộ dáng kiên định cố
nén khó chịu, rất kéo lại được độ hảo cảm.
“Cùng nhau đi, khi nào thì anh ta trở về? Tôi cũng nên vì chuyện của Mộ Tuyết chuyện mà giải thích với anh ta.” Lâm Mạn thở dài.
Kỳ Hàn Lâm nếu biết cô cứu Bắc Bắc không cứu Mộ Tuyết, có cực kỳ tức giận không?
Nhất định sẽ đi.
Đó dù sao cũng là con gái anh ta.
Bác Kiều hừ lạnh một tiếng:” Cô
còn biết? Tôi còn tưởng cô căn bản không cảm thấy được chuyện này là lỗi của cô.”
“Hai ngày nay tôi nghĩ rất nhiều, đứng ở góc độ của tôi, hai đứa nhỏ tôi đều muốn cứu.
Nhưng mấy người cũng không phải tôi, mấy người chỉ có thể nhìn thấy kết quả.”
“Hừ, ý là chúng tôi dĩ thiên khái toàn đúng không?”
Lâm Mạn cảm thấy việc này có chút kỳ hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Có thể Tiểu Mộ Tuyết không đối với Đình Tứ không quen.
Dù sao lúc cô vừa tới Kỳ trạch, cũng không có gặp Đình Tứ.
Hai ngày sau.
Lâm Mạn và Bắc Bắc xuất viện.
Vừa mới ra cửa bệnh viện, Lâm Mạn liền thấy và cụ và bác Kiều đứng dưới cầu thang
Cô nắm chặt tay Bắc Bắc, hít sâu một hơi.
Lâm Mạn vừa mới cùng Bắc Bắc đứng vững, bà cụ liền mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, cô phụ trách chăm sóc hai người Mộ Tuyết và Thanh Vũ.
Nếu phát sinh chuyện
này một lần nữa, cô lập tức rời khỏi nhà họ Kỳ cho tôi.”
“Vâng.” Lâm Mạn cúi đầu, không nói tiếng nào mà đáp ứng.
“Cũng không phải lỗi của mẹ.”
Bắc Bắc nhỏ giọng lầm bầm một câu.