Có bầu trước khi lập gia đình, loại nước hoa rẻ tiền, không ở mấy ngày liền mê hoặc Kỳ gia và A Tứ thiếu gia.
Người phụ nữ này nói không chừng đã trải qua huấn luyện ngựa gầy.
Huấn luyện ngựa gầy: Là mua những cô gái xinh đẹp xuất thân từ những gia đình nghèo rồi đào tạo lại, dạy họ hát, múa… Sau đó bán họ để làm vợ lẽ cho những người giàu để thu lợi nhuận.
Vì những người phụ nữ nghèo quá gầy gò, ốm yếu nên mới có cái tên “ngựa gầy”.
Bác Kiều càng nghĩ càng không thích Lâm Mạn.
Nhưng mà bởi vì Kỳ gia cho cô đặc quyền, ông ta cũng thể nói gì-
Mắt nhắm mắt mở.
Thuyền kayak rất nhanh chèo đến chính giữa hồ.
Tiểu Mộ Tuyết có chút mệt, cô bé buông tay ra, chậm rãi tựa vào lòng ngực của Lâm Mạn, mắt cười đến híp lại.
Một màn này, rất có cảm giác
như được chữa lành.
“Tôi chưa từng thấy cô chủ nhỏ vui vẻ như thế.” Bác Kiều cảm thán.
“Lần này ra ngoài thành dạo chơi này, hiệu quả rất tốt.”
Đình Tứ đang cầm bút ghi chú lại sô liệu.
Tiểu Mộ Tuyết hai ngày nay nở nụ cười tám lần, chủ động nói chuyện năm lần, bị thúc đẩy nói chuyện mười hai lần.
Chia đều xuống dưới.
Mỗi ngày cười bốn lần, nói tám câu.
Đây đối với bệnh tự kỷ mà nói thì đã là dấu hiệu phục hồi rất hoàn mỹ rồi.
Nếu như mỗi ngày đều như thế.
Đúng lúc này.
Chỉ nghe một âm thanh ‘Pàng —-‘ vang lên.
Trong nháy mắt, tất cả chim thú đều bay ra.
Cơ thể Lâm Mạn vốn là đăng thẳng, nhưng vì để cho Tiểu Mộ Tuyết ngủ thoải mái, cô thay đổi
tư thế.
Cũng chính là trong nháy mắt đang thay đổi tư thế, viên đạn bay về hướng cô!!
“Lâm tiểu thư! Mộ Tuyết!”
Con ngươi Đình Tứ đột nhiên co rút lại.
Nơi này!
Có sát thủ!
Thuyền kayak lung lay sắp đổ, viên đạn lại bay tới.
Lâm Mạn theo bản năng muốn bảo vệ hai đứa nhỏ, vì thế đem hai đứa nhỏ kéo qua bên người mình.
Sức nặng bị lệch đi, thuyền nghiêng càng ngày càng lợi hại.
Đình Tứ và bác kiều chèo, không ngừng tới gần hai người bọn họ.
Nhưng mà, do đi ngược dòng nước, cho nên có dùng nhiều khí lực hơn nữa, cũng đều phí công.
Lâm Mạn cảm thấy không thích
hợp, cô ôm chặt hai đứa nhỏ, chuẩn bị nhảy vào hồ nước.
Hồ nước này thoạt nhìn rất yên ả, hẳn là không có vấn đề lớn gì.
Bất quá, lấy kỹ năng bơi của cô, việc bơi vào bờ hoặc là đi tìm Đình Tử và bác Kiều hẳn là không có vấn đề.
Nhưng mà lát nữa phải mang hai đứa nhỏ chỉ sợ có chút tốn sức.
Nhưng sát thủ ờ trên bờ như hổ rình mồi, trong nước xác thực an toàn hơn.
Chỉ cần cô có thể nghĩ biện pháp,
đem đứa nhỏ đưa cho Đình Tứ và bác Kiều, hết thảy liền dễ làm.
về phần cô…
Lâm Mạn nhìn hai đứa nhỏ trong ngực.
Chỉ cần hai đứa nhỏ an toàn.
Nước lạnh như băng kích thích giác quan, Tiểu Mộ Tuyết lần đầu tiên cảm giác được hai chữ ‘Kinh khủng’ và ‘Sợ hãi’.
Cô bé nắm chặt ống tay áo của Lâm Mạn, đầu nhỏ không ngừng nhìn về phía Bắc Bắc.
Bắc Bắc cũng rất lo lắng, nhưng vì trấn an em gái, cậu bé nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay nhỏ trắng noãn của cô bé.
Tiểu Mộ Tuyết vẫn cảm thấy rất lạnh, môi cô bé trắng bệch run cầm cập.
Pàng—–
Tiếng súng lại vang lên.
Thuyền kayak bị đổ vào rất nhiều nước, xu thế chìm xuống càng ngày càng rõ ràng.
Lúc này không nhảy vào sông,
chờ thuyền kayak lại chìm một chút, cũng chỉ có thề làm bia ngắm cho sát thủ!
Nhưng nhảy vào trong nước, lấy kỹ năng bơi của cô muốn mang hai đứa bé theo, căn bản là thiên phương dạ đàm
Thiên phương dạ đàm: Tức là chuyện ‘Nghìn lẻ một đêm’, là chuyện không có thật.
Không quản nữa!
So với ngồi chờ chết, tốt hơn là nên thử.
Biết đâu, còn có cơ hội.
Lâm Mạn cắn chặt răng, mang theo hai đứa nhỏ nhảy vào trong nước.
Nhưng cái này… Hồ nước so với cô nghĩ còn chảy xiết hơn!
Nước lạnh như băng rất nhanh cắn nuốt nhiệt độ cơ thể.