Lâm Mạn cố ý giả vờ như đang ngủ, nhắm chặt hai mắt không để ý anh.
Cô cảm giác được cửa bị Kỳ Hàn Lâm đóng lại, anh đi đến bên người cô.
Chăn của cô bị anh xốc lên, ngón tay dài lạnh như băng của anh dừng trên mắt cá chân cô.
Một lát sau, một cái túi lạnh lạnh, bị anh cột vào chân cô.
Lạnh quá.
Lâm Mạn không khỏi run một cái.
Động tác Kỳ Hàn Lâm dừng một chút, nheo mắt nhìn cô.
Lâm Mạn bị anh nhìn khiến cả người không được tự nhiên, đành phải mở mắt ra: “Kỳ gia, lạnh.
”
Kỳ Hàn Lâm ngồi dậy, cời áo khoác tây trang đắp lên người cô.
“Chân lạnh.
” Cô nhỏ giọng bổ sung.
“Máu bầm không tan không thể chườm nóng, sẽ càng sưng.
”
Là như vậy sao.
Lâm Mạn cắn môi dưới gật gật đầu, vậy cô nhẫn nại một chút.
Đại khái là vẻ mặt này của cô rất đáng thương, Kỳ Hàn Lâm lại cúi người, ngón tay dài ôm lấy mắt cá chân cô, dùng cánh tay che lên chân cô.
Lâm Mạn:!
Trong lòng cô cả kinh.
Lấy góc độ của cô lại xem, hàm dưới Kỳ Hàn Lâm kéo căng, ánh mắt lạnh nhạt không có cảm xúc, vẻ mặt và ánh mắt cũng không giống như thường ngày.
Chỉ là, động tác này giúp cô làm ấm chân…
Tim của Lâm Mạn lại càng đập nhanh.
Hình như cô chưa bao giờ được một người che chở qua như thế.
“Kỳ gia, bọn họ nói anh và Dịch Thanh Vũ sắp kết hôn rồi.
”
“Theo ý của cô, hôn nhân của tôi tùy ý như vậy?” Kỳ Hàn Lâm cũng cười lạnh.
Không phải lúc trước anh muốn cưới cô ấy sao?”
“Cái này không liên quan đến cô.
”
“Vốn là không liên quan đến tôi, chỉ là anh như vậy, thật sự sẽ làm những người khác hiểu lầm.
Nếu rơi vào tai Dịch Thanh Vũ tiểu thư thì làm sao?” Lâm Mạn ngược lại không để ý thanh danh của mình, cô để ý hơn chính là Bắc Bắc sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng.
Kỳ Hàn Lâm cũng hiểu sai ý.
Cơ thể anh hướng về phía cô, cười như không cười nói: “Ghen sao?”
Ghen?
Lâm Mạn cũng ngốc rồi, dùng sức xua tay: “Không có, tôi không có thích ngài, cũng không dám thích, ngài cũng không phải là khẩu vị của tôi!”
Khuôn mặt của Kỳ Hàn Lâm trong nháy mắt trầm xuống.
Không phải của khẩu vị của
cô?” Anh cười lạnh.
Tốt lắm.
Những lời này lúc trước cũng không có ai dám nói với anh.
Cô thật sự là giỏi về cho anh kinh hỉ.
“Cho dù anh có hứng thú với tôi, tôi cũng không có hứng thú với anh.
Tôi chỉ muốn làm tốt công việc, ngài hãy tha cho ta đi.
” Lâm Mạn nhỏ giọng than thở.
Hiện tại cho dù lòng cô có nai con, cũng không dám đụng.
“Không có hứng thú với tôi, vậy có hứng thú với ai? Người chồng không biết sống chết của cô? Hay là Khương Phong?”
“Tôi có hứng thú với Tiểu Mộ Tuyết.
”
Kỳ Hàn Lâm trực tiếp đặt chân Lâm Mạn xuống, lạnh lùng nhìn cô một cái, đứng dậy rời đi.
Phù.
Lâm Mạn vừa nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lại nghe người đứng ở cửa nói
“Bạch nhãn lang: Đồ vong ơn bội nghĩa”
Anh là đang mắng cô sao?
Còn không chờ Lâm Mạn kịp phản ứng, Kỳ Hàn Lâm liền rời đi.
Lâm Mạn:…
Không hợp thói thường.
Ngày thứ hai Lâm Mạn có thể xuống giường, cho nên không có ảnh hường đến công việc.
Cô làm xong bữa sáng, vừa mới chuẩn bị đi ôm Tiểu Mộ Tuyết, lại bị bác Kiều đi đến trước mặt ngăn lại.
“Bác Kiều, bác tìm tôi?” Lâm Mạn dừng động tác lại.
“Kỳ gia tạm thời phải đi công tác mấy hôm, cậu ấy bảo tôi nhắc nhở cô, đừng quên yêu cầu hợp đồng của cô và cậu ấy.
Ngoài ra, hai ngày này tiểu thư nhỏ muốn ra ngoài thành dạo chơi, cô sắp xếp một chút.
”
“Vâng.
”
Bác Kiều rời đi, Lâm Mạn nhịn không được cong mày.
Thật tốt quá.