Sức khỏe của Mộ Tuyết…
Kỳ Hàn Lâm giơ tay ấn ấn mi tâm.
Đúng là khi có thời cơ, miệng liền không rời khỏi Mộ Tuyết.
“Nếu cô chỉ vì tìm công việc ổn định, không cần đem Mộ Tuyết treo ngoài miệng, tôi đã đồng ý với cô, sẽ không đuổi việc cô.”
“Hả? Ngài hiểu lầm rồi, tôi nghĩ đến ngài hỏi vấn đề này là đang lo lắng phương diện đời sống cá nhân sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộ Tuyết.
Ngài yên tâm, tôi cũng có đứa nhỏ, phương diện vệ sinh này tôi vô cùng chú ý.”
Chú ý vệ sinh.
Nghe bốn chữ này, Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng liếc người bên cạnh.
Cô ngược lại thật đúng là không tránh hiềm nghi, người phụ nữ thản nhiên về ‘Kinh nghiệm sa trường ‘ như vậy, vẫn là lần đầu
tiên anh nhìn thấy.
Trong lòng, có chút không vui vẻ khó hiểu.
“Kỳ gia
Một tiếng nói rõ ràng của người phụ nữ trung niên, nhưng cứ phải kéo dài âm cuối tạo ra thanh âm đáng yêu, bất chợt xông vào tai của Kỳ Hàn Lâm.
Anh cúi đầu liền thấy.
A3.
“Đây là dì cô?” Mặt anh lạnh lẽo
thản nhiên hỏi Lâm Mạn.
“Ách, đúng vậy, dì ấy tên Lâm Tri Thư.”
Kỳ Hàn Lâm cũng không có ngồi vào.
Hiển nhiên, anh cho rằng không cần thiết phải ngồi vào.
“Kỳ gia, tôi sớm đã nghe nói về danh tiếng của ngài.” Lâm Tri Thư đứng lên, ra vẻ thân mật đi phía trước: “Lâm Mạn ở bên cạnh ngài, tôi cũng là mới biết.
Nếu không đã sớm đến nhà hỏi thăm ngài.”
“Nhà của tôi không phải ai cũng
có thể tùy tiện đến.” Giọng Kỳ Hàn Lâm trầm thấp, ý tứ còn nguy hiểm hơn.
“Việc này tôi biết, nhưng tôi đây không phải chỉ đến hỏi thăm thôi.
Anh xem, đây là phần khế đất của tôi.”
Kỳ Hàn Lâm liếc mắt một cái.
Vốn dĩ cái khế đất này anh xem qua rồi, nhưng bởi vì là sở hữu tư nhân, cho nên anh không có ý muốn thu mua.
Đất tư nhân sở hữu so với công ty phiền toái hơn.
Nếu không phải Vân Lương lấy thân phận tập đoàn đàm phán với anh, anh cũng sẽ không ký vào nhà tổ của nhà họ Lâm.
“Thật có lỗi, đến trễ rồi.” Đình Tứ lúc này mới thong dong đi đến, anh ta đem hai chai nước đưa cho Kỳ Hàn Lâm: “Trên đường nhìn thấy nơi này có bán nước Perrier
1
, đem lại giúp mấy người.”
1
Nước Perrier: Tên một loại nước khoáng cùa Pháp
Kỳ Hàn Lâm trực tiếp ném chai nước Perrier tới tay Lâm Mạn: “Mở ra.”
Lâm Mạn ngoan ngoãn nghe lời mở ra một chai, đưa cho anh: “Kỳ gia.”
“Chai khác thì tự cô uống.” “Vâng.”
Lâm Tri Thư thấy vậy, ý cười sâu hơn.
Không nghĩ tới Kỳ gia đối với Lâm Mạn đặt biệt như vậy,
đến nước cũng phải để cô mở mới uống.
Nói không chừng chuyện sản nghiệp tổ tiên lần này, có thể thuận lợi suôn sẽ.
Con ngươi cô ta khẽ đảo, mờ miệng nói: “Tôi muốn dùng bất động sản này cùng Kỳ gia làm một khoản giao dịch.”
Lần này Kỳ Hàn Lâm dẫn theo Lâm Mạn ngồi vào.
Cô bị anh nhét vào vị trí sát cửa sổ, vốn chỉ dựa vào vách tường nên có chút hẹp, anh còn dựa sát vào có chút gần.
Lâm Mạn có thể ngửi được, đều là mùi hương của Kỳ Hàn Lâm.
Cô hơi hơi nghiêng đầu tránh đi mùi hương của anh.
Tim cô không thể khống chế mà nhảy lên.
Đình Tứ thì ngồi vào bên cạnh
Lâm Tri Thư, anh ta cầm khế đất lật xem, phát hiện tên ở trang cuối cùng là Lâm Tri Âm liền hỏi: “Lâm Tri Âm là tên của bà sao?”
“Dì ấy tên Lâm Tri Thư, Lâm Tri Âm là mẹ tôi.” Lâm Mạn bỗng nhiên nói một câu.