Lâm Mạn ngồi xuống chỗ điều khiển.
Xe vẫn là xe, chỉ cần vững vàng lái thẳng về phía trước, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Liên tiếp vượt qua hai ba cái đèn đường.
Lâm Mạn dần dần quen việc dễ làm mà lái.
Một lát sau, ba người đã đến nhà hàng Tây Bank Western.
Lâm Mạn đem đậu xe xong, cô cởi giây an toàn rồi xuống xe.
Đi vòng qua của xe phía sau, cung kính kéo tay cầm, mở cửa xe ra: “Kỳ gia, mời xuống xe.”
Chân thon dài của Kỳ Hàn Lâm, được quần tây tỉ mỉ cắt may bao lấy, thoạt nhìn đặt biệt vui tai vui mắt.
“Lâm Mạn, Kỳ gia? Mọi người sao lại…”
Thật trùng hợp.
Người trên một chiếc xe khác cũng xuống xe.
Lâm Mạn nhìn về phía phát ra âm thanh—-
Vân Vi ôm cánh tay của Lương Vân, kinh ngạc nhìn Lâm Mạn.
Đáy mắt xẹt qua một tia thù hận không dễ nhận ra.
Lâm Mạn này, quả nhiên đã sớm quen biết với Kỳ gia!
Nếu không, làm sao có thể đi xuống cùng một chiếc xe chứ!
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm hờ hững, đảo qua người Vân Lương và Vân Vi một cái.
“Thật xin lỗi, là lộ trình cá nhân, không thuận tiện trò chuyện nhiều.” Đình Tứ tự mình đẩy cửa xe ra, từ bên trong đi xuống.
Anh ta tao nhã nho nhã, mặt không biến sắc mà che trở trước người Lâm Mạn: “Mong hai vị không nên quấy rầy.”
Anh mắt anh ta từ nhỏ đã minh mẫn, liếc mắt liền nhìn ra thái độ của Vân Vi đối Lâm Mạn có chút… Ác liệt.
Hơn nữa Kỳ Hàn Lâm cũng không tính đề ý tới này hai người này, Đình Tứ mới chủ động mở miệng.
“Vị tiểu ca ca này, anh có điều không biết, người phụ nữ phía sau anh cũng không phải là người tốt lành gì.” Vân Vi nói xong chậm rãi từng bước đi đến, trong mắt che đậy sự đắc ý nhìn Lâm Mạn: “Cô hẳn là chưa quên anh Khương Phong chứ?”
“Chuyện cũ năm xưa, còn nói cái này làm gì? Nếu cô thích, có thể lấy đi.” Lâm Mạn mím môi.
“Tôi có thích anh ta hay không, không liên quan đến cô.
Tôi chỉ là thấy cô tiếp cận Kỳ gia gần như vậy, tốt bụng nhắc nhở Kỳ gia là có người cùng anh Khương Phong yêu nhau nhiêu năm, nhưng kết quả lại lớn bụng sinh ra đứa nhỏ của người khác…”
Khi Vân Vi nói lời này, tận lực nhìn thoáng qua Kỳ Hàn Lâm.
Quả nhiên, sắc mặt Kỳ gia càng trầm xuống, giống bị mây đen âm u bao phủ.
Vân Vi càng đắc ý, cô ta nâng cầm lên, nói tiếp: “Kỳ gia, biết
người biết mặt nhưng không biết lòng.
Tôi là thấy ngài và tôi có duyên gặp qua một lần, cho nên mới tốt bụng nhắc nhở ngài, đừng để bị lừa.”
Lâm Mạn muốn phản bác cũng không có sức phản bác.
Những gì Vân Vi nói, đều là sự thật thêm mắm thêm muối.
Cô chỉ có thể cúi đầu nắm chặt vạt áo, cắn chặt môi, không phản bác.
Vân Vi thấy cô trầm mặc lại đắc ý: “Kỳ gia, ngài vẫn nên suy nghĩ
thật kỹ môi quan hệ với cô ta đi.”
“Kỳ gia nếu bởi vì vấn đề cuộc sống riêng tư mà đuổi việc tôi, như vậy thì tôi không còn lời nào để nói.”
Cái gì?
Đuổi việc?
Vân Vi sửng sốt.
Cô ta nổi giận đùng đùng xuống xe, vì cho rằng Lâm Mạn quá giang Kỳ gia, là tình nhân của Kỳ gia.
Kết quả, Kỳ gia chính là của chủ của cô?
Vậy những lời của cô ta chẳng phải là không có hiệu quả sao?
“Ha.” Ai ngờ, Kỳ Hàn Lâm cười lạnh một tiếng: “Cuộc sống riêng tư của mỗi cấp dưới của tôi, đều cần tôi điều tra từng cái.
Vậy thì tập đoàn của tôi, không bằng giải tán ngay lập tức đi.”
“Kỳ gia, tôi không có ý này, chỉ là…”
“Hơn thế nữa, cho dù Lâm Mạn là người phụ nữ của tôi.
Cô ấy trải qua nhiều rồi thì chẳng phải chơi sẽ càng đa dạng hơn sao?”
A?
Lâm Mạn đột nhiên quay đầu, ánh mắt khiếp sợ nhìn Kỳ Hàn Lâm.
Không phải chứ, không thể nào, không thể đi.
Kỳ Hàn Lâm siết chặc cổ tay Lâm Mạn, khuôn mặt lạnh nhạt, đi về phía nhà hàng Tây Bank Western.
Đình Tứ nhếch miệng một cái, không nghĩ tới Kỳ gia còn biết che chỡ nữa đấy.