Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm trầm lại, thân thể lui về phía sau, ngón tay thon dài dừng trên đầu Mộ Tuyết xoa xoa.
Anh không nói một câu, Tiểu Mộ Tuyết lại giống như anh muốn cô bé đừng nói chuyện, ngoan ngoãn đợi.
Cô bé trực tiếp nằm xuống, trốn trong ngực anh nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút.
“Nhà đầu tư mua mất rồi, con liền nói anh ta quay lại đi! Là tên của con, thưa kiện cậu ta đi!” Lâm Tri Thư càng nóng nảy hơn, cô ta đổi tay nghe điện thoại, đem vị trí thu âm bộ vị đặt gần miệng hơn: “Nếu con tìm không tìm được luật sư giỏi, dì giúp con tìm!”
“Dì, nhà đầu tư người ta có quyền có thế, con cũng không dám lấy đối nghịch vơi người ta.
Huống chi anh ta mang theo sáu người vệ sĩ đi, hợp đồng mua bán nhà trực tiếp bị anh ta cầm đi, về phần tiền…”
Lâm Mạn nói tới đây, cũng không
hề sốt ruột, mà là giơ ra bàn tay trắng noãn, nhìn chằm chằm móng tay.
về phần quan trọng nhất, đương nhiên phải thừa nước đục thả câu mới lộ ra vẻ có thể tin được.
“Cậu ta nói thế nào? Cậu ta cho con bao nhiêu?” Lâm Tri Thư quả nhiên nóng nảy.
“Trên hợp đồng mua bán nhà vẫn là tên của con, đồ đạc này nọ anh ta cũng sẽ không đụng vào, tất cả đều đẻ nhà nước xử lí.
Dì à, người ta đã thua thiệt rồi, dì thật sự muốn cùng anh ta ra tòa à, chúng ta chỉ có chút của cải, hà cớ gì.” Lâm Mạn nói tốt khuyên bảo.
“Con sao lại giúp người ngoài nói chuyện chứ ? Đó là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta, dựa vào cái gì phải giao cho nhà
nước xử lý.
Không được, con đi hẹn giúp dì cái nhà đầu tư kia, dì phải cùng bọn họ nói chuyện tử tế, việc này nói không chừng còn có thể chuyển biến!”
“Dì à, dì thật sự muốn gặp anh ta sao? Lỡ như chọc giận anh ta, rồi tố cáo tất cả mọi người chúng ta thì làm sao? Dù sao người thua thiệt là anh ta, địa vị và tiền đều không cầm lấy được.”
Lâm Mạn xoa xoa huyệt Thái Dương.
Cô nên nói như thế nào để thuyết phục Kỳ Hàn Lâm gặp Lâm Tri
Thư đây?
Tuy nói cùi chỏ không hướng ra ngoài, nhưng mà Lâm Tri Thư và Kỳ Hàn Lâm hai chọn một, cô không chút nghĩ ngợi sẽ chọn Kỳ Hàn Lâm.
Việc này là anh có lí.
Đầu tiên, Vân Lương đưa hợp đồng mua bán nhà vốn dĩ không phù hợp với quy trình giao dịch.
Tiếp theo, anh ta đưa tiền nhưng lại chỉ lấy được giấy tờ nhà đất chỉ có tên cô, anh ta không có xử lý miếng đất này.
Cuối cùng, anh ta còn bồi thường cho cô.
Lâm Mạn biết, nếu khi đó cô mở miệng muốn Kỳ Hàn Lâm hai mươi triệu, anh cũng sẽ đưa cô.
Cho nên cô thật không muốn bởi vì chuyện hợp đồng mua bán nhà mà quấy rối Kỳ Hàn Lâm.
“Dì mặc kệ, chuyện này con nhất định phải hoàn thành.
Nếu không… Con cũng đừng trách dì không niệm tình xưa!”
Tu tu tu—–
Lâm Tri Thư trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Mạn để điện thoại xuống, đau đầu muốn nứt.
“Kỳ Hàn Lâm sao anh lại thảm như vậy, lần sau mua đất lau mắt cho sáng, đừng bị người ta lừa nữa.” Cô nhìn hai chữ ‘Kỳ gia’ trong điện thoại, không nể tình mà oán giận.
“Sao vậy, cô đối với ánh mắt của tôi rất có ý kiến sao?”
Lâm Mạn:…
về sau, nếu cô còn oán hận Kỳ Hàn Lâm ra khỏi miệng, cô chính là heo.
“Không dám, Kỳ gia, anh tha cho tôi đi.” Lâm Mạn thật sự muốn khóc.
Ngày này qua ngày khác.
Đây là ngày tháng mà người phải trải qua sao?
Kỳ Hàn Lâm liếc mắt nhìn đồng hồ một cái: “Hôm nay ba giờ đến năm giờ chiều có thời gian, hẹn dì cô ra đi, thuận tiện ăn một bữa tối.”
“Kỳ gia?” Lâm Mạn lại ngoài ý muốn mà kinh ngạc.
“Nội dung tôi đều nghe rồi, nếu việc này do tôi gây nên, tất nhiên là để tôi giải quyết, cô không cần lo.”
“Anh đừng cho bọn họ tiền!” Lâm Mạn nóng nảy: “Mảnh đất kia hiện tại anh đụng cũng không đụng được, cổ vật bên trong anh cũng đáp ứng tôi là nộp lên cho nhà nước, cho Vân Lương lại cho Lâm Tri Thư.
Anh, anh có biết làm ăn không vậy!”
Lợi hại.
Lần đầu tiên có người nghi ngờ Kỳ Hàn Lâm anh không biết làm ăn.
“Dì tôi nhiều lắm chỉ là mắng tôi hai câu, anh vừa ra tay thì đến sáu con số, bảy con số.
Không quan hệ đến thôi thì cũng thôi, nhưng bây giờ tôi đã biết, sẽ không để anh làm như vậy.”
“Bọn họ dựa vào đâu mà lừa tiền anh, tôi còn chưa lừa đâu.”