Phòng thì lớn như vậy, Bắc Bắc cũng trốn không đứng lên, nó đi đâu rồi?
Lâm Mạn lại không nhịn được lo lắng con trai sẽ chạy ra ngoài, dò
xét tính kêu một tiếng: “Bắc Bắc?”
Một cái đầu nho nhỏ, từ phía sau giường chậm rãi nhô ra, cậu bé ôm chăn, nửa gương mặt ẩn núp ờ trong chăn, ngáp một cái.
“Bắc Bắc muốn đi ngủ, mẹ không nên ồn ào, Bắc Bắc buồn ngủ…”
Vừa nói.
Bắc Bắc lại ngã xuống.
“Giờ cơm còn đi ngủ?” Kỳ Hàn Lâm giữa mày nhíu lại.
Thói quen của đứa nhỏ này ngược lại là thật lạ.
“Bắc Bắc, bụng đói đi ngủ đối với dạ dày không tốt, con có muốn ăn một chút hay không?” Lâm Mạn vừa nói đứng lên hướng bắc bắc đi đến.
Tên nhóc trong tay ôm một miếng pizza, trong chăn còn gói ăn không ít, cười híp mắt đối hướng phía cô làm động tác tay xuỵt một cái.
Bắc Bắc từ nhỏ liền hiểu chuyện đến nổi để cho cô đau lòng, hôm nay…
Lâm Mạn càng sinh ra áy náy, cô nhẹ nhàng sờ tóc Bắc Bắc một cái: “Àn chút đi, không sao.
”
Không được.
Cho dù xác suất chỉ một phần vạn, Bắc Bắc đánh chết cũng không cùng mẹ tách ra.
“Anh trai nhỏ.
”
Tiểu Mộ Tuyết chẳng biết khi nào cũng đã đi lại đây, cô bé nhìn thấy Bắc Bắc ánh mắt sáng lấp lánh.
Kỳ Hàn Lâm nghe thấy nhận ra
được không đúng, đang muốn đi đến xem tình huống, Bắc Bắc lại đột nhiên đứng lên.
Cậu bé rất kinh ngạc vui mừng đi đến bên người tiểu Mộ Tuyết: “Em còn nhớ anh à, xin lỗi, lần này không có đom đóm rồi.
”
Lâm Mạn bối rối.
Hai đứa bé là lúc nào gặp nhau rồi?
Đom đóm lại là chuyện gì xảy ra?
Kỳ Hàn Lâm đem phản ứng của cô thu vào đáy mắt, anh vốn là
muốn đem con gái mang đi, không để cho cô bé tiếp xúc với con trai của Lâm Mạn, dù sao cũng là một nam một nữ, nhưng là…
Ánh mắt Mộ Tuyết nhìn Bắc Bắc, rất đơn thuần.
Không có né tránh, không có lệ thuộc vào, cũng không có lạnh lùng từ chối người ngoài nghìn dặm, giống như một người bình thường nhìn một người khác vậy.
Cái này làm cho Kỳ Hàn Lâm thật bất ngờ.
Điều này thậm chí để cho anh bỏ quên, hành động của Bắc Bắc ờ phòng ngủ còn đeo khẩu trang.
Vốn là hình ảnh anh em đối mặt cảm động, chuông điện thoại di động của Kỳ Hàn Lâm vang lên một cách đường đột.
Anh nhận điện thoại để sát vào tai, nghe một lát sau, ánh mắt chợt muốn lạnh xuống.
“Cậu xác định là Dịch gia? ừ, tôi đến xử lý.
”
Dứt lời.
Trong ánh mắt Kỳ Hàn Lâm nhìn về phía Lâm Mạn, nhiều phức tạp và khen ngợi: “Trực giác của cô rất tốt, đã điều tra rõ ràng, cô ta là người Dịch gia phái đến.
”
A?
Lâm Mạn tạm thời còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
“Sau khi Mộ Tuyết ngủ, một mình đến phòng sách của tôi.
”
Lâm Mạn: ….