Lâm Mạn cơ hồ là theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Trước mắt là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, trên tay cầm hộp y tế, mái tóc đen hơi xoăn, tuy đeo mắt kính nhưng không dấu nổi khí chất tài hoa, ôn nhu nho nhã không mất đi khí chất của mình.
Hóa ra, trên thế giới này thật sự có người đàn ông vừa ôn nhu lại vừa có khí chất như vậy.
Thấy Lâm Mạn nhìn chằm chằm Đình Tứ, Kỳ Hàn Lâm không hiểu sao lại không vui.
Anh giơ tay cầm lấy cổ tay của cô, kéo cô lại bên cạnh mình.
“Cô ấy.
”
“Đây là hình ảnh thật hiếm thấy đó, tay của Kỳ thiếu lại cầm tay của một cô gái.
” Đình Tứ nhìn thấy vết bỏng trên tay Lâm Mạn, muốn nhận lấy cánh tay của cô.
Kỳ Hàn Lâm lại không có buông tay ra.
Đình Tứ hiểu rõ nhướng mày, trực tiếp từ hộp y tế lấy ra thuốc mỡ: “Kiều bá vội vội vàng vàng gọi điện tìm tớ, còn chưa nói sảy ra chuyện gì, tớ phải đem tất cả bản lĩnh của mình mang đến đó, chỉ sợ cậu gặp chuyện không may là đi trầu ông bà luôn.
”
Thật gần.
Lâm Mạn có chút không được tự nhiên.
Bên cạnh là Kỳ Hàn Lâm, trước mặt lại là Đình Tứ.
Cô cảm thấy mình giống như
hamburger vậy, bị kẹp, còn không có cảm giác tồn tại gì.
“Bôi thuốc đi, câm miệng lại.
”
Đình Tứ cười cười.
Nhưng mà, mặc dù anh ta là bạn tốt của Kỳ Hàn Lâm, cũng không dám tùy tiện làm mất mặt mũi ‘
Kỳ gia ’, đặc biệt là ở trước mặt một vị tiểu thư xinh đẹp như thế này.
Giúp Lâm Mạn xử lý tốt miệng vết thương xong, Đình Tứ mới mờ miệng nói: “Không được động vào nước, tôi không biết công
việc của cô là gì, cho nên chỉ có thể thay cô và Kỳ gia xin nghỉ ba ngày, nghỉ ngơi nhiều hơn.
”
Chỉ là bỏng thôi mà, vậy mà cần tới ba ngày không thể động vào nước?
Lúc trước cánh tay của cô không cẩn thận đụng tới cái nồi đang nấu nống bỏng, trong ngày đã tắm rửa rồi.
Khó trách lâu khỏi như vậy.
Lâm Mạn nghĩ, lễ phép nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Đình, tôi sẽ chú ý ạ.
”
Trên người cô
Khứu giác của Đinh Tử cực kỳ nhạy cảm, bời vì khứu giác này từ nhỏ anh ta đã cùng thầy giáo trung y của mình lên núi hái thuốc, anh ta có thẻ ngửi được trên người Lâm Mạn trừ bỏ nước hoa Kim Cài Áo ra còn có một mùi hương khác.
Có chút, mê người.
Đình Tứ cảm giác được nhiệt độ cơ thể của mình tăng lên, thậm chí ở phương diện nào đó có chút xúc động.
Anh tuy không bằng Kỳ Hàn Lâm thanh tâm quả dục, nhưng mà chưa bao giờ đối phụ nữ từng có ý muốn, trong nhà bố mẹ còn vẫn luôn cho rằng anh ta có vấn đề về giới tính.
Hiện tại xem ra.
Anh ta khẳng định là không có vân đê.
Nhưng, Lâm Mạn trên người lại có vấn đề không nhỏ.
“Kỳ gia, có thẻ để tớ cùng vị tiểu thư này, có không gian riêng nói một hai câu được không?” Đình
tứ tầm mắt, dừng ở cổ tay của Lâm Mạn đang bị cánh tay của Kỳ Hàn Lâm cầm lấy.
Kỳ Hàn Lâm ho nhẹ một tiếng, buông lỏng ra tay cô.
Xác thật, anh nắm tay cô lâu như vậy, cũng có chút không thích hợp lắm.
“Cậu xử lý tốt đi, trên đùi của cô ấy cũng có vết thương.
” Kỳ Hàn Lâm dứt lời, bước ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại.
Đình tứ ngồi xổm xuống, quan sát vết thương trên đùi Lâm Mạn: “Cánh tay là bị bỏng, trên đùi cũng là bị bỏng, xem ra là có người đẩy cô, tôi sẽ đem chuyện
này viết trên báo cáo, nói cho Kỳ gia.
”
“Quản gia nói anh cùng anh ta là bạn bè, vậy tại sao anh cũng gọi anh ta là Kỳ gia a?”
“Người nhà tôi, không muốn tôi làm bác sĩ.
” Đình Tứ cười cười, “Kỳ gia tín nhiệm tôi, coi tôi vì bạn bè mà tôn trọng, gọi anh ấy là Kỳ gia cũng không có gì là không xung đột.
”
“Thật tốt.
” Lâm Mạn không nghĩ tới, Kỳ Hàn Lâm không có tình người nội tâm lại lạnh lẽo như vậy, không ngờ đối xử với bạn bè
tốt như vậy.
.