Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn - Chương 53: Chương 53




Tiểu Mộ Tuyết gật gật đầu, một tay nắm lấy cổ áo Kỳ Hàn Lâm, một tay chỉ vào bộ váy đen trong tủ kính.



Thái dương Kỳ Hàn Lâm gân xanh nhảy thịch thịch lên, anh luôn cảm thấy con gái mình muốn đổi sang họ Lâm.



Anh nói: “Vào xem thử đi.





“Vâng, cậu chủ Kỳ.





Lâm Mạn đi vào trong tiệm nhờ nhân viên lấy bộ màu đen nửa

váy đó.



“Tiểu thư, ánh mắt của cô thật tốt, đây là tác phẩm của nhà thiết kế chúng tôi, làm thủ công hoàn toàn, cô đẹp như vậy mặc lê đảm bảo đẹp đến không chịu được! Hôm nay đến xem nó đã có ba người rồi.





Lâm Mạn kéo kéo khóe miệng: “Cho nên nếu thật sự đẹp vậy tại sao các cô gái kia không mua?”

Nếu không phải bởi vì Tiểu Mộ Tuyết hy vọng cô mặc thử xem, cho dù nhân viên cửa hàng có thổi phồng lên như vậy cô cũng



không muốn mặc thử bộ đồ này nữa.





Những thứ quá phóng đại thì thường không có chút ý nghĩa nào cả.



“Bởi vì giá cả của chúng tôi thực không rẻ, hơn nữa bộ đồ này có hơi chọn dáng người, dáng người cô đẹp như vậy nhất định không thành vấn đề.




” Nhân viên cửa hàng cười như không cười giải thích.



Lâm Mạn nghi ngờ cầm lấy bảng giá.



Một, hai, ba, bốn…

Một bộ quần áo sáu số không!? Là cỏ hoa mắt?

Giá cả của bộ đồ này, loại người làm công bình thương như cô cũng có thể nhìn miễn phí sao?

Lâm Mạn đột nhiên cảm thấy thứ mình cầm trong tay không phải là quần áo mà là một của khoai lang phỏng tay.



Mặc vào không đẹp cũng thôi đi, nhưng nếu mặc lên mà đẹp, để Tiểu Mộ Tuyết và cậu chủ Kỳ mua cho cô…


Lâm Mạn rùng mình một cái.



Cô cảm thấy bộ đồ này trông đơn giản nên mới đi vào xem.



Ai mà biết một bộ quần áo có thể có giá bán đến gần trăm vạn!!!

Lâm Mạn sững sờ hồi lâu mới hết sợ hãi, cảm xúc đỡ đi một chút.





Cô không nhịn được hỏi: “Nhà thiết kế của các cô không còn

sông nữa có đúng không?”

“Vị tiểu thư này, cô không chỉ có mắt nhìn tốt mà còn thật sự rất thông minh, đây là do ba của giám đốc chúng tôi lúc còn sống thiết kế, ông ấy đã qua đời hai tháng trước, đây là quần áo số lượng có hạn.





Lâm Mạn:…

Ba của giám đốc các người.



Tại sao lại thiết kế một chiếc váy trông bình thường như vậy?


Sao lại để một chiếc váy cả trăm

vạn như thế này trở nên bình thường như vậy?

Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc vang lên.



“Tại sao cô lại cầm trong tay chiếc váy mà tôi mới thử khi nãy?”

Lâm Mạn quay đầu lại thì nhìn thấy Kỳ Hàn Nguyệt từ phòng thay đồ bước ra, vẻ mặt tức giận nhìn cô.



Sự ác ý này vội đến không thể hiểu được.



Lâm Mạn cau mày nói: “Vì cái gì mà tôi không thể mặc thử? Nếu nhân viên cửa hàng đã treo nó lên thì tức là cô đã không mua nó, như vậy tôi đương nhiên có thể thử nó, không phải sao?”

“Cô mặc thử? Cô mua nổi sao? Chiếc váy này mặc lên trên người cô chính là bỏ phí báu vật trời ban!” Kỳ Hàn Nguyệt chỉ vào cái váy trong tay Lâm Mạn nói: “Tôi muốn chiếc váy này, gói lại!”

Cô ta vốn cảm thấy chiếc váy này quá bình thường, mặc dù giá trị đằng sau rất xa xỉ, nhưng quá quê mùa, không hợp với khí chất

đại tiểu thư của cô ta, cho nên cô ta mới không mua.



Bây giờ.



.