Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn - Chương 129: Chương 129




Kỳ Hàn Nguyệt giảm thấp âm thanh xuống: “Chị dâu, chị cũng không thích cô ta sao?”

“Đổi lại là em, sẽ tiếp nhận được một phụ nữ còn thân thiết chăm sóc người đàn ông của em hơn em sao?” Dịch Thanh Vũ cũng chưa trực tiếp trả lời đề tài của Kỳ Hàn Nguyệt.



“Khẳng định là không thể, chị dâu, chúng ta quả nhiên là người một nhà, ngay cả ghét cũng ghét cùng người.





Dịch Thanh Vũ cười cười.



Kỳ Hàn Nguyệt hừ một tiếng, nhớ tới lúc học đại học bị Lâm Mạn cướp đi người đàn ông kia, trong ánh mắt của

cô ta chợt hiện lên ánh lửa giận.



“Hiện tại cô ta đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Vân, dựa vào cái gì để đấu với chúng ta!”

“Hàn Nguyệt, cũng không cần quá kích động.





“Con người chị đúng là quá tốt, anh em mới suốt ngày chỉ bắt nạt chị, yên tâm, việc này em sẽ đối phó!”

“Cỏ chỗ nào cần chị giúp đỡ, bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho chị biết.



” Dịch Thanh Vũ nói.



Kỳ Hàn Nguyệt gật đầu.





Trong lòng cô, đã có một cái phương án.





Lâm Mạn dẫn Mộ Tuyết và Bắc Bắc cùng nhau đi học.



Bởi vì lời đề nghị của Đình Tứ, cho nên Kỳ Hàn Lâm để cho Bắc Bắc hai tư sáu đi tới nhà trẻ, ba năm lưu lại cùng đến lớp học nhỏ với Mộ Tuyết.



Hôm nay đúng lúc là thử năm.



Giáo viên tư nhân dạy cho Mộ Tuyết một khóa học, nhất định phải sâu hơn một chút so với nhà trẻ, Lâm Mạn liền ở cùng làm bài tập với hai đứa nhỏ.



“Hôm nay chúng ta tới chọn gà thỏ chung lồng đi.



” Một khuôn mặt trẻ tuổi thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, chỉ vào một đống gà và thỏ trên bảng đen: “Chưa biết chắc chắn bên trong lồng tre có bao nhiêu con gà và con thỏ, nhưng mà, tổng cộng có 14 con, và 38 chân.





“Xin hỏi, hai vị bạn nhỏ thông minh, tổng cộng có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?”

Lâm Mạn nhìn bảng đen, nhất thời nghẹt thở.



Nếu cô nhớ không lầm, đề bài này ở hai năm cấp hai cô mới học, hơn nữa còn đội sổ trong lớp.



Khi đó, trường tiểu học của cô có tài nguyên dạy cũng không tệ, cho nên từ năm lớp 2 đã có Olympic Toán.



Hiện tại Bắc Bắc và Mộ Tuyết, đều còn chưa tới lên học kỳ một tiểu học.





Ai.



Lâm Mạn đột nhiên cảm thấy giáo dục đứa nhỏ, là chuyện ‘Áp lực còn to hơn núi”.



“9 con gà, 5 con thỏ.




” Bắc Bắc gần như không tính toán gì, liền trực tiếp đưa ra kết luận.



Tiểu Mộ Tuyết bên cạnh cậu quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt tràn đầy

kinh ngạc.



Cô bé vừa mới bắt đầu suy nghĩ, đầu không khác nhau, nên số chân khác nhau, tiều ca ca lại tính xong rồi?

Cái này cũng…


Quá nhanh.



“Cái này …” Cô giáo cũng không nghĩ tới Bắc Bắc tính nhanh như vậy: “Cậu bạn nhỏ, trước kia con có tiếp xúc qua cái đề này sao?”

“Không có đâu, Bắc Bắc chỉ là liệt kê lên bảng thôi.



” Bắc Bắc giơ tờ giấy trước mặt lên.



Lâm Mạn và cô giáo đều đồng thời nhìn về phía bản nháp của Bắc Bắc.



Bảng vô cùng đơn giản, chỉ có gà, thỏ, cùng 3 chân.



Số lượng gà và thỏ cộng lại là 14, số lượng mỗi cái chân không giống nhau.



Hàng đầu tiên rõ ràng viết—-0 con

gà, 14 con thỏ, chân là 56.



.