Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn

Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn - Chương 110: Chương 110




“Nào có bé gái nào mà không thích mẹ mình chứ ? Hẳn là thời gian kết giao của Tiểu Mộ Tuyết và cô ấy quá ngắn, chờ sau này sẽ từ từ thích cô ấy thôi.





Không cần.



Bé không cân Dịch Thanh Vũ.



Tâm tình của Tiểu Mộ Tuyết không tốt, khi ăn điểm tâm đều rầu rĩ không vui.



Thẳng đến khi Đình Tứ dẫn theo Bắc Bắc từ trong phòng đi ra, nói sẽ dẫn cô bé đi xem đom đóm, trên mặt cô bé mới lộ ra nụ cười.



“Hai người muốn dẫn hai đứa nhỏ đi xem đom đóm sao?” Ánh mắt Dịch Thanh Vũ tầm mắt quét nhẹ qua Lâm Mạn và Đình Tứ.



“Đúng vậy, tôi đã sớm đáp ứng với Bắc Bắc và Mộ Tuyết sẽ làm

chuyện này rồi.



” Đình Tứ nói xong xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Bắc Bắc: “Tôi rất thích Bắc Bắc.





Kỳ Hàn Lâm tỉnh bơ dùng bữa, nhưng dư quang đã dừng ở trên người Lâm Mạn.





Dịch Thanh Vũ không nghĩ tới tốc độ tiến độ của Lâm Mạn và Đình Tứ nhanh như vậy, cô ta nhếch mày nói: “Đây là chuyện tốt, có một mình Lâm Mạn phải chăm sóc cho hai đứa nhỏ Bắc Bắc và Mộ Tuyết thì xác thức rất vất vả, anh có thể chia sẻ với cô ấy một ít.







“Tôi cũng có ý đó.




” Đình Tứ cười nói.



“Vậy Lâm Mạn, cô nghĩ thế nào?

Nhất thời.



Ngoài trừ Kỳ Hàn Lâm ra, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Lâm Mạn.



Ngay cả Bác Kiều đang đứng rất xa, cũng không nhịn được đi tới trước một chút.



Là Kỳ gia, hay là A Tứ thiếu gia?

“Đương nhiên là được.



” Lâm Mạn miễn cưỡng cười nói: “Có thể có cơ hội lười biếng ai sẽ bỏ qua chứ? Huống chi Bắc Bắc cũng rất thích bác sĩ Đình Tứ, đúng không?”

Hả?

Mẹ, nếu mẹ bị bắt cóc thì liền nháy mắt mấy cái.



Bắc Bắc ‘Ồ’ một tiếng: “Con chỉ là không ghét bác sĩ Đình Tứ, nhưng nếu chú muốn đuổi theo mẹ thì trước hết phải trị hết bệnh em Mộ Tuyết!”

“Tại sao vậy?” Đình Tứ cười hỏi.



Chẳng lẽ nhóc con này biết Mộ Tuyết là em gái của minh?



“Bởi vì chỉ có như vậy, con mới có thể tin chú là bác sĩ rất lợi hại, có thể chăm sóc mẹ, nếu không con sẽ cảm thấy chú học nghệ không tinh.





Dịch Thanh Vũ cau mi tâm.



Cách nói chuyện của đứa bé này, vô cùng giống một người, nhưng mà nhất thời cô ta nghĩ không ra là giống ai.



Đình Tứ hiểu rõ vuốt cằm: “Vậy là, Bắc Bắc là đồng ý cho chú theo đuổi mẹ con?”

“Hừ hừ, chữa khỏi cho em Mộ Tuyết rồi thì sẽ đồng ý.





Tiểu Mộ Tuyết nháy mắt, hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, cô bé chỉ biết này anh trai nhỏ này thoạt nhìn rất là đẹp trai.



Nhất là lúc cậu bé nói chuyện, trong ánh mắt cất giấu sự giảo hoạt, vừa thông minh lại đáng yêu.



Đúng lúc này.



Âm thanh tiếng kim loại chạm vào thủy tinh vang lên—

Kỳ Hàn Lâm bỏ dao xuống, lạnh lùng mở miệng: “Vừa đúng lúc tôi cũng có hứng thú với đom đóm.





“Anh Hàn Lâm, anh không phải thích nhất là chơi cờ sao? Em ở nhà chơi cờ với anh được không?” Dịch Thanh Vũ cũng không muốn đi xem đom đóm đó lắm.



Huống chi, phải để cho Đinh Tứ và Lâm Mạn cùng ở một chỗ một mình, mới dễ dàng khiến bọn họ tăng thêm tình cảm.



“Tôi không an tam giao Mộ Tuyết cho bọn họ.



” Kỳ Hàn Lâm dứt lời, cầm lấy khăn ăn chùi miệng.