Một Thai Hai Bảo: Cô Vợ Trộm Giống Của Bắc Minh Tổng

Chương 23: Con nhớ baba rồi




Nói xong, Dương Dương đặt bàn ủi hơi nước trong tay lên.

Cuối cùng, cậu bé đặt lên bộ lông xù của Bối La một cách mạnh mẽ, xuống tay rồi..

Xòe xòe xòe, tiếng cháy vang lên.

" Gâu gâu..." Tiếng sủa đầy thảm thương vang lên trong nhà Bắc Minh.

Những người giúp việc cũng không nhịn được cười nữa.

Rốt cuộc tiểu thiếu gia Trình Trình lấy đâu ra chủ ý xấu xa này nữa!

Làm lông của Bối La xẹp xuống nhìn sẽ không đẹp hơn sao?

Nếu đẹp hơn thì còn gọi là Bối La không?

Một lúc sau, tiếng chó ngừng sủa hẳn..

Những người giúp việc nhìn thấy Bối La đen thù lù một đống, giống như vừa bị sét đánh vậy.

Vừa choáng váng ngã xuống, lết thân hình đầy vết thương len qua đám đông, chạy thẳng về phía bờ hồ.

Nó giống như một thiếu nữ vừa mới bị ép bức xong, tuyệt vọng chạy đến hồ bơi.

Trước khi tự sát, Bối La kêu lên đầy buồn bã, gâu gâu, vĩnh biệt Trình Trình.

Bối La nhảy xuống hồ bơi.

Tõm một cái.

Vĩnh biệt cuộc đời.

Bối La ở trong hồ bơi nghe được giọng nói lạnh lùng của Dương Dương truyền đến.

" Cái Cầu, mày bơi giỏi như thế, mày có thể chết đuối được sao?"

Gâu, ùng ục, Bối La kêu lên, những ngày tháng sau này không thể sống nổi nữa rồi.

Nửa tiếng sau.

Trong phòng vang lên tiếng máy sấy.

Bối La như bị tàn phế nằm mệt mỏi dưới sàn.

Dáng vẻ lười biếng, hưởng sự ấm áp từ máy sấy đem đến.

Dương Dương đang cầm máy sấy, giúp nó sấy khô người.

Vừa nãy còn nháo nhào như vậy mà bây giờ lại hòa bình đến lạ.

Dương Dương một bên sấy, một bên nói:" Cái Cầu, hóa ra cái xấu xí của mày, ngay cả sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong cũng không cứu vãn được. Bây giờ tao tuyên bố, sẽ từ bỏ cái tạo hình của mày."

" Gâu gâu.." Bối La kêu lên nhỏ nhẹ.

Nó ở trong hồ lâu như vậy cũng không chết nên giờ nó rất mệt, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

"Nghe quản gia Vương nói, baba không thích đứa trẻ không sạch sẽ, không thích đứa trẻ không nghe lời, không thích đứa trẻ học không tốt..."

Dương Dương tự mình lẩm bẩm." Làm sao đây Cái Cầu hình như tao không sạch sẽ cũng không nghe lời mà cũng không học tốt... Tao trúng tất cả mọi thứ.."

" Gâu.." đáng đời, Bối La đang thoải mái đến nỗi lười biếng mở mắt ra.

Dương Dương chu miệng lên, tiếp tục nói, " Thực ra, tao rất nhớ mẹ, nhưng mà, tao rất muốn nhìn thấy baba.. Mặc dù đó là baba của thiếu gia Trình Trình nhà mày, không phải baba của của tao, nhưng mà.... không phải là tao với Trình Trình giống nhau sao? Vậy thì baba của Trình Trình chắc cũng giống baba của tao, Cái Cầu, mày nói xem có đúng không?"

" Gâu." Có quỷ mới biết được, Bối La mới một đáp một, nó thoải mái đến nỗi sắp ngủ luôn rồi.

" Cái Cầu, mày biết không, mẹ tao nói, từ khi tao còn rất nhỏ, baba tao đã vỗ mông và bay kẻn trời, nói cả đời này tao sẽ không gặp lại được baba nữa... Cái Cầu, tai không giấu giếm gì, tao nói với mày nhé, tao đã vỗ mông rất nhìu lần nhưng không lần nào bay lên trời... Tao nghĩ baba tao không phải nhân loại, baba tao nhất định là do người chim biến thành đó.. "

" Gâu.." baba của cậu là người chim, Bối La sắp không chịu nổi mấy lời vớ vẩn này của Dương Dương nữa.

Cuối cùng, Dương Dương dường như đã đưa ra một quyết định rất lớn: " Ừm! Baba người chim của tao nhất định giống với baba của Trình Trình, tao nhất định phải gặp được baba tao mới cam tâm! Như vậy, cho dù tao rời khỏi đây thì cũng không cảm thấy tiếc nuối gì nữa! Ừm, quyết định như vậy đi."

" Gâu.." Bối La sủa.