A Hi không nói nhiều với Thẩm Nhất Nhất, chỉ gõ cửa phòng Thẩm Cảnh Trừng, gọi Tiểu Bồ Đào ra.
“Dù con có thích anh trai đến mấy, nhưng giờ này cả con và anh đều phải đi ngủ rồi. Đi nào, về phòng thôi.” A Hi vừa nói vừa đưa tay về phía Tiểu Bồ Đào.
Tiểu Bồ Đào chạy lon ton đến bên cạnh Thẩm Nhất Nhất, ôm chặt lấy chân cô qua lớp quần tây thẳng thớm, nũng nịu nói: “Hôm nay con muốn ngủ với mẹ!”
A Hi lắc lắc bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, “Ôi trời, con đúng là đứa trẻ vô tâm, con ngủ với mẹ, vậy mẹ nuôi biết làm sao?”
Lúc này, Thẩm Cảnh Trừng cũng đã đi ra cửa.
Cậu bé nhìn em gái, rồi lại nhìn A Hi, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Cậu cảm thấy A Hi hỏi một đứa trẻ bốn tuổi như em gái mình một câu hỏi khó như vậy, quả thật là đang làm khó cô bé đáng yêu!
Cậu còn cảm thấy, bản thân là anh trai, nên nghĩ cách giúp em gái giải quyết rắc rối này.
“Hay là…”
“Mẹ nuôi cũng đến ngủ với mẹ luôn!” Tiểu Bồ Đào bỗng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như kẹo mạch nha: “Con đã xem rồi, giường của mẹ siêu to, chúng ta đều có thể ngủ cùng nhau!”
Thẩm Cảnh Trừng: “...” Quả thật đây là một ý kiến hay.
Thẩm Nhất Nhất để ý thấy Thẩm Cảnh Trừng lúc nãy cũng định lên tiếng, không khỏi tò mò muốn biết con trai định nói gì, “Tiểu Trừng, con muốn nói gì vậy?”
Thẩm Cảnh Trừng ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, “Không có gì đâu ạ, mẹ.”
“Mẹ ơi, con đoán anh trai chắc chắn muốn nói, anh ấy cũng muốn ngủ với chúng ta!” Tiểu Bồ Đào lại cười nham hiểm.
Thẩm Cảnh Trừng căng thẳng đến mức tóc tai dựng hết cả lên, “Không phải đâu! Anh không có! Em đừng nói bậy! … Thôi, em ngủ ngon, mọi người ngủ ngon!”
Nói xong, cậu bé liền đóng sầm cửa phòng lại.
A Hi dùng vai huých nhẹ vào người Thẩm Nhất Nhất, lặp lại câu hỏi ban nãy: “Bây giờ đã nhận ra điều gì chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-91.html
.]
Thẩm Nhất Nhất nhìn A Hi với ánh mắt khó hiểu, “Tôi không hiểu ý cô.”
“Thôi được rồi, tôi biết rồi, yêu vào là mù quáng.” A Hi lướt qua người cô, thà quay lại bàn mạt chược đấu trí đấu dũng, còn hơn nói thêm nửa lời với kẻ mù tâm như Thẩm Nhất Nhất.
Thẩm Nhất Nhất nắm tay Tiểu Bồ Đào, dịu dàng hỏi con gái: “Bảo bối, con có biết mẹ nuôi đang hỏi gì không?”
Tiểu Bồ Đào lập tức phát huy tài năng “giả ngốc”, cười ngây thơ vô số tội: “Con không biết đâu mẹ ơi. Ưm, mẹ ơi, con buồn ngủ rồi, chúng ta về phòng ngủ thôi.”
“Được.”
Thẩm Nhất Nhất không nhịn được cúi xuống hôn lên gương mặt bụ bẫm của con gái, không nghĩ lung tung nữa.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài biến mất, Thẩm Cảnh Trừng dựa lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm.
“Người em gái này tuy dễ thương nhưng cũng thật đáng sợ…”
Nghĩ đến đây, cậu bé liền có chút bực bội.
Thẩm Cảnh Trừng ấn vào chiếc đồng hồ điện thoại trên tay, bấm gọi một dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Thẩm Cảnh Trừng liền tuôn ra một tràng đầy ấm ức: “Sao cậu không nói trước với tớ là em gái lại như vậy chứ!”
Đầu dây bên kia: “Hả? Em gái? Em gái không phải đang ở nước ngoài sao?”
“Hừ,” Thẩm Cảnh Trừng bực bội ngồi phịch xuống ghế sofa, “Hôm nay cô bé đến nhà cùng mẹ nuôi A Hi rồi!”
Đầu dây bên kia: “...” Vậy chắc chắn cậu đã bị cô bé trêu chọc rồi.”
“Bị trêu chọc thì không sao, nhưng mà cô bé phát hiện ra chúng ta đã đổi thân phận cho nhau…” Thẩm Cảnh Trừng hạ thấp giọng nói.
“Không sao đâu, cô bé là người nhà mà, sẽ không nói ra ngoài đâu.” Về điểm này, nhóc con rất tự tin, nhưng nó cũng chợt nghĩ đến điều gì đó, “Chỉ là tiếp theo đây, có thể cậu sẽ phải chịu thiệt thòi một chút…”
“Tớ biết rồi!” Thẩm Cảnh Trừng thở dài như ông cụ non, “Bên cậu thì sao?”
“Haiz.” Đầu dây bên kia cũng thở dài, nó vừa vuốt ve đầu chú chó bên cạnh, vừa nói bằng giọng đầy buồn bực: “Ba thì không giận tớ, nhưng mà không biết vì vụ làm ăn lớn gì mà ông ấy lại đột ngột rời khỏi khách sạn từ sớm! Nếu không… hừ, tớ mới không bị tách ra khỏi mẹ chứ.”