Cố Hồng Việt tỉnh giấc, cơn mưa ngoài cửa sổ vẫn đang hối hả.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Anh chậm rãi mở mắt, hàng mi khẽ rung động phủ một tầng hơi nước.
"35 phút ạ." Tài xế liếc nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Khách của nhà họ Thẩm đã rời đi rồi ạ."
"Lái xe qua đó."
Giọng nói của Cố Hồng Việt lộ ra vẻ khàn đặc. Tài xế không khỏi lo lắng, cho rằng anh vừa chợp mắt bị nhiễm lạnh. Những ngày mưa phùn liên miên khiến không khí luôn phảng phất hơi lạnh khó lòng phòng bị.
"Cố tổng, tôi bật điều hòa cho ngài nhé."
"Được."
Trong đầu Cố Hồng Việt bất giác hiện lên giấc mơ vừa rồi.
Anh mơ thấy mình bước vào bức ảnh được gửi trong email bí ẩn, mơ thấy cảnh Thẩm Nhất Nhất bị bắt cóc năm xưa, anh ở ngay hiện trường.
Anh nhìn thấy bọn chúng ném cô đang bất tỉnh xuống đất, một tên đàn ông còn dùng giày đầy bụi bẩn đá vào người cô.
Bộ đồ cô mặc ngày bị bắt cóc là do anh chọn.
Ngày lễ tình nhân năm đó, anh không biết nên tặng cô cái gì.
Mặc dù quan hệ của họ không phải người yêu, nhưng anh muốn làm gì thì làm, không bị bất kỳ quy tắc nào ràng buộc.
Cố Hồng Việt đã nhân lúc Thẩm Nhất Nhất đi vệ sinh, mở giỏ hàng của cô, trong đống quần áo đủ kiểu dáng, anh chọn đại một bộ, sau đó âm thầm gửi đường link cho Từ Tiêu.
Váy liền caro màu hồng phấn nhạt, mang hơi hướng tươi mới, ngọt ngào, gọn gàng, sạch sẽ, năng động, tất cả hòa quyện vào nhau.
Cố Hồng Việt không biết tâm trạng cô thế nào khi mặc bộ đồ đó ngày hôm ấy.
Cũng không biết rốt cuộc cô đã trốn thoát khỏi nguy hiểm bằng cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-59.html
.]
Nghĩ đến đây, anh cảm thấy khó thở.
Ting ling——
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Hồng Việt nhìn thấy là Từ Tiêu gọi đến, mới nhẫn nhịn bắt máy.
"Cố tổng, tôi đã điều tra ra, địa chỉ trong ảnh là ‘Công viên nước Ái Vân’. Khu vực đó hiện thuộc về Tập đoàn Tần thị, đang được xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng ven biển."
"Mua lại nó." Cố Hồng Việt lạnh lùng ra lệnh.
Từ Tiêu vội vàng đáp ứng, sau đó nói tiếp: "Cảnh sát đang ráo riết truy tìm tung tích của Cao Liên, hiện đã huy động cả chó nghiệp vụ, chắc sẽ sớm có tin tức. Những kẻ liên quan đến vụ án vẫn đang bỏ trốn, nhưng hành tung đã nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát."
"Ngoài ra, tôi còn điều tra được, năm đó Trác Trường Sinh làm việc dưới trướng một người tên là ‘Quyên ca’, người này hiện là doanh nhân có tiếng ở thành phố Hải, đã tẩy trắng từ lâu."
"Chọn vài người do cậu tự tay huấn luyện, giám sát chặt chẽ." Ánh mắt Cố Hồng Việt sắc bén như chim ưng, dường như chỉ cần nhìn thêm một cái sẽ bị chiếc mỏ sắc bén ẩn giấu trong mắt anh m.ó.c t.i.m ra.
Lúc này, xe cũng vừa dừng lại trước cửa nhà họ Thẩm.
Thẩm Cảnh Trừng đang chơi ở phòng game trên lầu hai, suýt chút nữa thì ngủ quên, mơ màng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu bé lập tức mở to mắt, giống như tên cướp biển nhỏ tìm được kho báu, vừa chạy vừa nhảy nhót trên hành lang.
"Mami! Hình như lại có khách đến kìa!"
Bà nội Thẩm vừa mới ngủ, Thẩm Nhất Nhất vội vàng đóng cửa phòng bà, đi ra ngoài ra hiệu im lặng với con trai.
Thẩm Cảnh Trừng phấn khích không thôi, cậu bé bụm miệng mình, nhưng bước chân vẫn không hề chậm lại, chạy một mạch đến trước mặt Thẩm Nhất Nhất, vẻ mặt thần bí xen lẫn vui mừng nói: "Con cảm thấy là nhân vật tầm cỡ đó!"
"Thật sao?" Thẩm Nhất Nhất không nghe thấy Vân Dật nhắc nhở, nên cũng không quan tâm đến tình hình bên ngoài.
Cô bế con trai lên, đưa cậu bé về phòng, "Tối rồi, nhân vật tầm cỡ nào lại đến nhà chúng ta chứ. Lát nữa mẹ sẽ ra xem sao, chắc là ai đó đi nhầm nhà thôi. Còn bây giờ con trai phải ngoan ngoãn đi ngủ."
"A, con không được ra xem sao..." Thẩm Cảnh Trừng lập tức lộ vẻ tiếc nuối, nhưng cậu bé quá thích vòng tay của mẹ, vì vậy ôm chặt cổ Thẩm Nhất Nhất, ngoan ngoãn nói: "Vậy được rồi, con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, tuyệt đối không để mami phải lo lắng."
"Nhất Nhất tiểu thư, có khách đến." Vân Dật từ phòng khách bước ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhất Nhất nói.
Bên ngoài cổng lớn, người đàn ông cầm ô đen đứng giữa màn mưa, không rõ cảm xúc.