Nói không là không.
Thẩm Nhất Nhất cố kìm nén sự tò mò, không nhắn tin cũng không gọi điện cho Cố Hồng Việt. Ngay cả khi bọn trẻ hỏi đến, cô cũng chỉ cười trừ cho qua, nói rằng bố đang ở nhà bạn.
Cố Ân Nặc là người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu bé ôm chú chó Phú Quý đang rúc vào người mình, nhìn thẳng vào mắt chú chó.
"Bố rất dễ bị lạ giường, nên bố gần như không bao giờ ngủ ở nhà người khác."
Phú Quý gật đầu, như thể đang đồng tình với lời nói của Cố Ân Nặc.
Thẩm Nhất Nhất nhìn chú chó với ánh mắt kỳ lạ.
Người ta thường nói vật nuôi giống chủ, cô không nuôi thú cưng nên bình thường không để ý.
Vừa rồi nhìn thoáng qua, cô lại cảm thấy ánh mắt của Phú Quý và Cố Hồng Việt giống nhau một cách kỳ lạ.
Sâu xa và tinh ranh, toát lên vẻ gian xảo.
Thẩm Cảnh Trừng ở bên cạnh dùng giọng điệu thờ ơ đáp lại lời Cố Ân Nặc: "Lạ giường gì chứ, toàn là nói bậy thôi. Bố mẹ đi hưởng tuần trăng mật, không phải đều ngủ ở nơi xa lạ sao? Anh có nghe nói bố bị lạ giường bao giờ chưa?"
Cố Ân Nặc bị hỏi đến mức cứng họng.
Cậu bé chỉ cảm thấy, em gái thật thông minh!
Đang mải mê chơi iPad, Thẩm Tiểu Bồ Đào bỗng thốt lên một câu: "Bố ngủ một mình bên ngoài thì bị lạ giường, ngủ cùng mẹ thì không bị, mẹ lợi hại thật, trị được bách bệnh."
Thẩm Nhất Nhất vừa nghe ra chút gì đó không ổn, Cố Ân Nặc đã bắt đầu lo lắng.
"Vậy mà bây giờ mẹ đang ở nhà, bố lại có thể ngủ bên ngoài... Có phải là có người khác ngủ cùng bố không?" Cố Ân Nặc trừng mắt.
Ánh mắt của Thẩm Cảnh Trừng cũng rời khỏi màn hình máy tính bảng.
Thẩm Tiểu Bồ Đào trực tiếp nhảy lên ghế sofa trẻ em, "Bố tìm mẹ kế mới cho chúng ta rồi sao?!"
Thẩm Nhất Nhất: "..."
Đây không phải là điều cô dạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-588.html
.]
Tốc độ suy luận logic của lũ trẻ khiến cô trở tay không kịp!
Hơn nữa, ba đứa nhỏ đang thảo luận sôi nổi, dường như không cần cô tham gia.
"Nghe chị Đậu Đậu nói, 10 người mẹ kế thì không tìm ra nổi một người tốt!" Vì lo lắng, b.í.m tóc đuôi sam của Thẩm Tiểu Bồ Đào dường như cũng dựng đứng lên, "Chúng ta không thể cho phép mẹ kế xuất hiện!"
Cố Ân Nặc nheo mắt, "Tôi xem ai dám!"
Nói xong, cậu bé và Thẩm Tiểu Bồ Đào cùng quay sang nhìn Thẩm Nhất Nhất, "Mẹ! Mẹ đừng lo! Có chúng con ở đây, không ai có cơ hội làm mẹ kế của chúng con đâu!"
Thẩm Cảnh Trừng im lặng lắc đầu thở dài phía sau bọn họ.
Những gì người lớn muốn làm, chưa bao giờ có thể bị lay chuyển bởi vài câu nói của trẻ con.
Tuy nhiên, mẹ chắc là rất yêu bố nhỉ?
Trước đây mẹ từng nói cả đời này sẽ không kết hôn, nhưng khi gặp bố, mẹ vẫn tổ chức đám cưới.
Trước đây mẹ từng nói thích sống một mình, không thích thay đổi thói quen sinh hoạt vì người khác, nhưng mẹ đều thay đổi rồi.
Trước đây mẹ chưa bao giờ giao chuyện của mấy đứa nhỏ cho người khác ngoài dì giúp việc, bây giờ, mẹ tin tưởng ngày càng nhiều người, dì nhỏ, bà nội, ông nội...
Chỉ khi coi bọn họ là người nhà, mẹ mới yên tâm như vậy.
Nếu bố đi tìm người phụ nữ khác ngủ cùng, mẹ nhất định sẽ rất buồn.
Vì vậy, không lâu sau, Cố Hồng Việt lần lượt nhận được tin nhắn cảnh cáo của ba đứa trẻ.
Thẩm Tiểu Bồ Đào: 【Bố không được ngủ với người phụ nữ khác rồi biến cô ta thành mẹ của con nhé!】
Thẩm Cảnh Trừng: 【Mẹ và bố đều nên ngủ ở nhà.】
Cố Ân Nặc tàn nhẫn nhất: 【Nếu bố tìm mẹ kế cho con, con sẽ không làm con trai của bố nữa!】
Cố Hồng Việt nhấp một ngụm trà, lật lá bài cuối cùng trước mặt, "Thắng."
Những người chơi bài khác đều thò cổ ra xem.
Đúng vậy, anh lại thắng.
Vấn đề là... Anh ta đã bao giờ thua chưa?!