"Mặt anh nhợt nhạt quá, thật sự không cần ở lại bệnh viện thêm một thời gian nữa sao? Ở bệnh viện có y tá chăm sóc, có gì không khỏe cũng có thể nói với bác sĩ ngay, đừng tự mình chịu đựng!" Cố Nguyệt Nguyệt nói một mạch, đuôi tóc cột cao lắc lư theo lời nói, âm thầm biểu lộ sự bất an trong lòng.
Trương Húc mở tủ lạnh, ôn hòa hỏi: "Muốn uống gì?"
"Không uống gì hết!" Cố Nguyệt Nguyệt vừa lo lắng cho anh, vừa không dám quá tùy tiện vì không thân thiết, chỉ có thể âm thầm nhắn tin vào nhóm chat nhờ mọi người giúp đỡ.
Trương Húc lấy sữa bò lạnh cho Cố Nguyệt Nguyệt, còn mình thì lấy một chai nước bạc hà lạnh.
Vừa mới mở nắp chai, chai nước đã bị Cố Nguyệt Nguyệt giật lấy.
"Dù em không biết chăm sóc người khác, nhưng cũng biết tình trạng hiện tại của anh không thể tùy tiện uống nước lạnh!"
Cô rất tức giận, nhưng lại phải nhẫn nhịn, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, nhưng cô không nói gì.
Trương Húc chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi, được rồi, anh không uống lạnh, anh đi đun nước nóng, uống nước ấm được chưa? Đừng giận nữa, không thì anh khó ăn nói với chị gái em lắm."
"Trước đây anh có quen chị Nhất Nhất sao?" Cố Nguyệt Nguyệt không ngốc, hôm đó ở khách sạn cứu Trương Húc, cô mơ hồ nghe thấy anh gọi "Nhất Nhất".
Lúc đó cô không suy nghĩ nhiều, dù sao cả hai đều là người trong giới giải trí, quen biết cũng không có gì lạ.
Nhưng sau khi về nhà suy nghĩ kỹ, lần đầu tiên cô nhắc đến Trương Húc trước mặt Thẩm Nhất Nhất, cô ấy rõ ràng không hề nói là quen biết anh.
Vì vậy, Cố Nguyệt Nguyệt đoán, chị gái đang che giấu chuyện gì đó.
Cô cũng rất thoáng trong chuyện này.
Nói cho cùng, cô cũng không phải em gái ruột của Thẩm Nhất Nhất, Thẩm Nhất Nhất có chuyện gì không muốn nói cũng là quyền tự do của cô ấy.
Nhưng hiện tại Trương Húc lại chủ động nhắc đến Thẩm Nhất Nhất, cô đương nhiên muốn nghe anh nói.
Trương Húc đứng bên cạnh máy lọc nước, nhìn con số nhiệt độ nhảy liên tục trên màn hình điện tử, ánh mắt thất thần đáp: "Quen biết sao? Nói sao nhỉ..."
Cố Nguyệt Nguyệt: "Hả?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-506.html
.]
"Anh còn tưởng mình có thể cưới được cô ấy cơ." Trương Húc nhếch môi.
Anh quả thật sắc mặt không tốt, nhưng khi đứng thẳng dậy, vẫn toát ra sức hấp dẫn mê người.
Dù chỉ nhìn nghiêng, Cố Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy như cả thế giới của mình sáng bừng lên.
"Anh... Anh thích chị gái em sao?" Cố Nguyệt Nguyệt phản ứng lại, suýt chút nữa cắn phải lưỡi.
"Không thể thích sao?" Trương Húc hỏi ngược lại, nụ cười mang theo chút bất cần.
Ngón tay thon dài của anh lắc nhẹ ly nước ấm vừa pha, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt, nhưng lại toát ra vẻ phóng túng, như thể trên thế giới này chẳng có mấy chuyện đáng để anh bận tâm.
Bờ môi mỏng khẽ chạm vào miệng ly, hờ hững nhấp một ngụm nước ấm, "Mọi người không phải cũng rất thích cô ấy sao? Người như cô ấy, rất khó khiến người ta không thích."
"Nhưng chị ấy đã kết hôn rồi, hơn nữa còn rất yêu anh trai em." Cố Nguyệt Nguyệt suy nghĩ hai giây, vẫn quyết định báo tin mới nhất cho Trương Húc, "Hơn nữa, bọn họ sắp có em bé rồi. Con cái là kết tinh của tình yêu, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất cho tình cảm của họ. Cho nên, những chuyện không nên nghĩ thì anh đừng nghĩ nữa."
"Ai mà ở bên ai cả đời được chứ." Trương Húc đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn Ma Đô dưới ánh nắng chói chang.
Những tòa nhà cao tầng san sát nhau, tạo thành một khu rừng xi măng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Anh ghét nhất loại môi trường nhà nào biết nhà nấy này.
So với đó, anh càng thích cùng bạn bè leo lên núi Lạc Sơn bên ngoài phim trường Vân Mộng.
Đứng trên đỉnh núi Lạc Sơn, dường như đưa tay là có thể chạm tới trời.
Chim bay trên trời cao, đó mới là thế giới mà anh yêu thích.
Anh đã biết từ lâu, muốn theo đuổi mặt trời, thì phải từ bỏ mảnh trời mà mình yêu thích.
Nhưng anh vẫn đến.
Hơn nữa, đến tận bây giờ, anh chưa từng hối hận.