Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 95




Mộ Bang Lâm mở miệng, ông ta không ngờ rằng đây mới là điều mà cô kiêng kị nhất, ông ta nói: “Cha quên mất hôm đó là ngày kị của mẹ con, nhưng ngày kỉ niệm kết hôn vốn đã được định sẵn, cha chỉ có thể đồng ý. “Có nói thêm nữa thì cũng chỉ là ngụy biện!” Mộ Yến Lê nhìn ông ta: “Ra ngoài!”

Nhìn thấy ánh mắt cự tuyệt của cô, cuối cùng Mộ Bang Lâm đứng lên: “Con, con đừng tức giận nữa, dưỡng thương cho thật tốt. Cha đi đây

Sau đó quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Mộ Yến Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, cũng không biết sao lúc nãy rõ ràng nhìn thấy thân thể của ông ta rất khỏe mạnh, nhưng lúc này lại có cảm giác bước đi của ông ta loạng choạng.

Cô thu hồi tầm mắt, khẽ nhắm mắt lại, đột nhiên toàn thân như mất đi sức lực. Ngay khi của phòng đang hé mở, có một người bước vào. Mộ Yến Lệ nghĩ rằng là Lâm Hà Vinh, cô lấy tay che lại mắt và không nói gì.

Dung Tư Thành đứng bên cạnh giường bệnh của cô, nhìn chăm chăm cô. Anh vừa đứng ngoài phòng bệnh nên đã nghe hết những gì cô nói khi nãy, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu và cảm thông cho cô.

Chẳng trách mà ngày hôm đó cô lại dứt khoát như vậy, nhìn cô đứng trên sân khấu với thái độ lạnh như băng, đó đều do phải chịu quá nhiều sự thất vọng nên lần này mới bộc phát

Không điều tra được hung thủ thực sự ở phía sau, không hiểu vì sao trong lòng anh lại cảm thấy xấu hổ, anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhìn cô nhiều hơn!

Mộ Yến Lệ nhíu mày, với căn bệnh ngoan cổ của Lâm Hà Vinh, vào đây tại sao một câu cũng không hỏi?

Cô nghi ngờ nên đã mở cánh tay che trước mắt ra, nhìn thấy bên cạnh giường là một người đàn ông cao to. Cô ngày người một lúc, bảo sao mà Lâm Hà Vinh có thể không nói câu nào! "Không phải hôm nay anh rất bận sao? Sao lại qua đây?”

Dung Tư Thành không lên tiếng, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô: “Xong việc rồi!” Mộ Yến Lệ nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Có phải tìm được người tài xế kia không?”

Dung Tư Thành bất lực thở dài: “Ừ, người tài xế khia là do Uông Phúc Thành sai khiến hắn ta làm, nhưng lúc tôi điều tra đến Uông Phúc Thành thì anh ta đã chết trong nhà rồi!”

Nghe vậy, Mộ Yến Lệ liền kinh ngạc: "Chết rồi? Là ai làm?" Dung Tư Thành nói: "Bề ngoài cho thấy là do tiêm chất kích thích quá liều lượng mà chết

Mộ Yến Lệ thản nhiên nói tiếp: “Nhưng thực tế là có người đổ tội cho anh ta?"

Dung Tư Thành nhìn cô gật đầu cười, cô quả nhiên thông minh, không cần nói quá rõ ràng thì cô cũng hiểu được.

Mộ Yến Lệ tự cười giễu: “Tại sao lại có người hận tôi đến như vậy, có cần phải đưa tôi đến chỗ chết không?”

Một câu nói vô tình của Mộ Yến Lệ khiến cho trong lòng của Dung Tư Thành dao động, anh đột nhiên nhớ đến lời của Tề Vấn Tiêu, nếu như anh muốn tốt cho cô ấy thì hãy tránh xa cô ấy một chút.

Có lẽ nào, anh rời xa cô một chút, có thể khiến cô được an toàn hơn? Kẻ đứng sau mọi chuyện hiện nay vẫn chưa bắt được, tai họa ngầm đến giờ vẫn chưa rõ ràng. Mộ Yến Lệ ở ngoài sáng, người kia ở trong tối, nói không chừng một lúc nào đó người kia lại ra tay với Mộ Yến Lệ.

Anh thật sự có thể bảo vệ cô chu toàn không? "Là tôi liên lụy đến em!”

Anh nói một câu không đầu không đuôi làm cho Mộ Yến Lệ không biết nên nói như thế nào, đây vẫn chưa là gì mà đã bắt đầu ôm trách nhiệm về mình. "Anh biết là ai làm không?”

Dung Tư Thành lắc đầu, trong lòng đã có vài người đáng nghị, nhưng chỉ là nghi ngờ chứ không có bằng chứng, cũng vô ích!

Mộ Yến Lệ nói: “Cũng không biết là do ai làm, dù cho có nói anh làm liên lụy đến tôi, thì thật ra kẻ thù của tôi cũng không ít. Nếu bọn họ đã sợ bị chúng ta điều tra thì chắc chắn lá gan cũng không lớn bao nhiêu, anh không cần lo lang!”

Lo lắng? Hẳn là lo lắng ư? Cho nên ánh mắt của anh mới ân hận như vậy.

Dung Tư Thành cười, sao cô lại tốt như vậy? “Em không sợ?”

Mộ Yến Lệ bướng bỉnh hừ một tiếng: “Sợ gì? Tôi cũng không phải là ngọn đèn kiệm dầu dễ ăn hiếp đầu, có được không hả?”

Dung Tư Thành gật gật đầu, biểu cảm rất nghiêm chỉnh: “Ừ, không cần kiệm, tôi sẽ “tiếp dầu” vào cho em!”

Mộ Yến Lệ cười thành tiếng: "Miễn phí sao?” “Miễn phí.

Dung Tư Thành cũng nhìn cô mà cười: “Vẫn là nên cười nhiều hơn, em cười trông rất đẹp!” Mộ Yến Lệ ngại ngùng bĩu môi, người đàn ông này là có ý gì, toàn nói những lời mập mờ. “Còn Lâm Hà Vinh thì sao?”

Dung Tư Thành nói: “Tôi kêu nó quay về rồi, một lát nữa còn phải đi đón con. Mộ Yến Lệ trả lời, sau đó một lúc không nói tiếp thể là cuộc nói chuyện kết thúc.

Cô lại diễn lại trò cũ: “Ngài Dung, anh về đi, một lúc sau Hoa Linh sẽ qua đây. Với lại hiện tại tôi đã đỡ hơn rồi, anh không cần phải lo lắng!”

Dung Tư Thành hít một hơi, tại sao luôn muốn đuổi anh đi? “Không sao, tôi đợi cô ấy qua rồi đi.

Trong lòng Mộ Yến Lệ nghĩ, nếu anh không đi thì ngại chết được. “Em ăn táo không? Để tôi gọt cho em một trái?” Dung Tư Thành cầm lấy một trái táo hỏi.

Mộ Yến Lệ nghe vậy, cô thầm nhếch môi, một lúc sau cô nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên anh ở nhà cô gọt táo cho con trai ăn, trái táo mà bị anh gọt thật là vô cùng thảm thương. Nhớ đọc truyện trên ТгцyeлАРР.c*ом để ủng hộ team nha!!!

Vậy mà bây giờ lại đề nghị gọt táo cho cô?

Dung Tư Thành liếc nhìn cô, dường như hiểu được cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ tôi không thể tiến bộ sao?”

Mộ Yến Lệ thấy Dung Tư Thành biết được cô đang nghĩ gì, cô không nhịn được nữa, hì hì một lát rồi cười thành tiếng.

Dung Tư Thành không để ý đến việc cô tự cười giễu, anh cầm lấy con dao gọt trái táo, dáng vẻ trông rất chuyên tâm.

Tuy rằng nhìn ra cách gọt táo của anh vẫn còn chưa đủ thành thục, nhưng so với hôm đó thì vẫn tốt hơn rồi. Với lại nguyên cả vỏ táo cũng không bị đứt, tương đối lợi hại.

Anh đưa trái táo gọt xong cho cô, có chút đắc ý như là một đứa trẻ chờ đợi được khen: “Thế nào?” Mộ Yến Lệ cong đôi môi: “Ừ, rất giỏi

Dung Tư Thành thầm nghĩ, anh đã luyện mấy mươi trái táo mới có thể được như vậy, làm cho một đống táo chín ở nhà anh đến cả chó cũng không ăn

Tay nắm cửa phòng bệnh được ấn xuống, Thẩm Hoa Linh xách những đồ mua bên ngoài bước vào, nhìn thấy Dung Tư Thành ngồi cạnh giường bệnh thì cười gượng gao: “Có phải là tôi đến sớm rồi không?”

Dung Tư Thành không lên tiếng, tất nhiên anh chế cô ấy đến sớm rồi, anh chỉ ước sao cô ấy không đến.

Nhưng Mộ Yến Lệ thở phào nhẹ nhõm: "Còn sớm sao?

Tôi cũng đói bụng rồi, cậu mua cái gì?"

Thẩm Hoa Linh cười nói: “Hôm nay tớ mua cho cậu sủi cảo của tiệm Lạc Kha, còn có món mì thủ công kế bên bọn họ, có cả canh nữa!”

Mộ Yến Lệ rất vui: “Sao cậu biết tớ muốn ăn món sủi cảo của họ!" “Vậy cậu xem, tớ có đủ hiểu cậu không?”

Thẩm Hoa Linh vừa nói vừa đặt đồ ăn xuống. Dung Tư Thành giúp Mộ Yến Lê dựa vào đệm dựa, lại đẩy chiếc giường lên cao một chút, lấy chiếc ghế nhỏ chống lên. Sau đó lại giúp cô mở hộp đồ ăn, đưa cho cô đôi đũa, mọi thứ đều làm rất thành thạo.

Mộ Yến Lệ cầm lấy đôi đũa, nói: “Cảm ơn!”

Thẩm Hoa Linh nói: “Ngài Dung cũng thử xem, sủi cảo của nhà này ăn cũng ngon, tôi đã mua rất nhiều loại nhân bánh!”

Mộ Yến Lệ vội vàng phố hợp: “Đúng vậy, sủi cảo của nhà này ngon lắm, là quản lâu năm đó.

Nói xong, cũng không biết gân cốt có vấn đề gì mà vừa gấp sủi cảo đã trực tiếp để sang cho anh.

Dung Tư Thành cũng ngày người, sau đó nhìn thấy ánh mắt của cổ, đến gần hơn chút nữa, cho đến khi cô đưa sủi cảo trên đũa vào trong miệng anh.

Khuôn mặt của Mộ Yến Lệ ngay lập tức đỏ bừng, cô vốn định đưa chiếc đũa cho anh, nhưng cô lại quên đùa còn đang gặp sủi cảo.

Càng không ngờ rằng, cái tên này lại thẳng thừng ngậm lấy miếng sủi cảo...